Thoáng người bị người chỉ trỏ.
Tôi nhấp môi, chuyện giữa vợ chồng họ, sao cuối cùng tôi lại thành người có tội?
Lục Tuấn Kiệt thấy vậy, nhìn về phía Lục Như Mai, mở miệng nói: “Có chuyện gì, vào văn phòng của anh nói."
Lục Như Mai không đồng ý, lớn tiếng nói: "Anh, bây giờ anh còn bảo vệ cô ta sao? Rõ ràng anh đã biết, chính cô ta là người phá hạnh phúc của em và Gia Huy, anh còn muốn bảo vệ cô ta, anh có biết không, đêm qua, Gia Huy còn qua đêm với cô ta, cô ta là loại con gái không biết xấu hổ, vì sao anh còn muốn bảo vệ cô ta?"
Giọng nói của cô ta rất lớn, gần như tất cả người trong văn phòng đều nghe thấy rõ ràng, có vài động nghiệp hóng hớt chưa đủ, còn lấy di động ra bắt đầu quay video.
Lục Tuấn Kiệt nhăn mày, nhìn Lục Như Mai nói: “Như Mai, vào văn phòng anh nói, nếu không từ nay em đừng tới công ty nữa, đây là công ty, không phải nhà em, em có thể làm ầm lên, nếu em không muốn nói rõ ràng mọi chuyện, thì anh sẽ gọi bảo vệ."
Lục Như Mai có hơi ngơ ra, nhìn anh đầy ủy khuất: “Anh, anh..."
Lục Tuấn Kiệt cũng không kiên nhẫn, mở miệng nói: “Vào văn phòng của anh."
Lục Như Mai đến đây, có lẽ là muốn trút giận lên người tôi, vào văn phòng của Lục Tuấn Kiệt thì chắc chắn sẽ không thể làm bừa, thoáng cái cô ta đột nhiên khóc toáng lên, miệng kể ra tôi đã quyến rũ Cố Gia Huy thế nào, chen chân vào hôn nhân của cô ta thế nào.
Sắc mặt Lục Tuấn Kiệt không tốt lắm, gọi bảo vệ luôn.
Không đến một lát, bảo vệ đã tới rồi, dựa theo chỉ đạo của Lục Tuấn Kiệt, đưa Lục Như Mai xuống lầu.
Lục Như Mai la lối khóc lóc ầm ĩ: “Tôi không đi, dựa vào cái gì mà đuổi tôi đi, con tiện nhân Đường Hoài An này là người thứ ba, vì sao không cho người ta nói chứ..."
"Làm loạn gì thế?" Một âm thanh vang lên từ trong phòng.
Mọi người nhìn qua, là Trần Diệu, bà mặc một bộ váy công sở, toàn thân đều lộ ra khí thế mạnh mẽ, nhìn thấy Lục Như Mai la lối khóc lóc.
Bà đi tới, ánh mắt lạnh lùng nhìn hai bảo vệ đang giữ Lục Như Mai, mở miệng nói: “Cô chủ nhà họ Lục mà các người có thể đối xử như vậy sao?"
Hai bảo vệ hơi ngơ ngác, vì thế thành thật bỏ Lục Như Mai ra.
Lục Như Mai thấy bà, nước mắt càng tuôn, nhào vào ngực bà, khóc ròng nói: "Mẹ nuôi, bọn họ đều bắt nạt con, ngay cả anh trai cũng bắt nạt con."
Trần Diệu an ủi cô ta, ánh mắt nhìn về phía Lục Tuấn Kiệt, mang theo vài phần trách móc: “Tuấn Kiệt, Như Mai dù sao cũng là em gái con hơn hai mươi năm, sao con có thể bảo người đuổi con bé ra ngoài, con làm vậy thì nó còn mặt mũi nào?"
Lục Tuấn Kiệt nhấp mỗi: “Mẹ nuôi, Như Mai làm loạn ở công ty không phù hợp."
Trần Diệu nhìn về phía tôi, giọng điệu không tốt lắm: “Là không phù hợp, vừa rồi mẹ cũng nghe được ít nhiều, đổi lại là bất kỳ cô gái nào, gặp phải chuyện như Như Mai thì đều sẽ làm loạn lên, chuyện này không thể trách một mình Như Mai."
Lục Tuấn Kiệt nhíu mày: “Nhưng những chuyện này còn chưa rõ ràng, Như Mai đây là vô cớ gây sự."
Vẻ mặt của Trần Diệu không vui: “Có phải Như Mai cố ý gây sự không, chúng ta hỏi một chú sẽ biết." Nói xong, bà ta nhìn về phía tôi hỏi: “Hoài An, dì hỏi cháu, đêm qua có phải Cố Gia Huy ở nhà cháu không?"
Tôi nhíu mày, vấn đề này, chắc chắn là vấn đề chết người.
Tôi im lặng, nhìn về phía Lục Như Mai nói: “Cô Lục, chuyện của cô và Cố tổng, tôi không muốn tham dự vào..."
"Hoài An, cháu thẳng thắng trả lời câu hỏi của dì." Trần Diệu mở miệng, vẻ mặt rất nghiêm túc.
Tôi nhấp môi, nghĩ đến Trần Diệu là đang chuẩn bị đào hố cho tôi.