Cuộc trò chuyện qua vỏ ốc với nhóm Liêu Phi Vân cứ vậy mà kết thúc chóng vánh, mấy phút sau, Tấn Hình với cơ thể tí hon như mợ ốc liền tiến vào một cái vỏ ốc đồng rỗng, thành công băng qua một hang động bí mật nằm dưới đáy rặng đá ngầm.
Ban đầu đám mợ ốc còn không muốn đưa con ốc đồng này cho Tấn Hành, khốn nỗi con cá trắm đen trong tờ giấy hắn cầm lại đang nhảy nhót tưng bừng, nhìn chòng chọc vào bọn chúng, sẵn sàng làm thịt chúng bất cứ lúc nào, cuối cùng đám mợ ốc không làm gì được hắn, đành bất đắc dĩ phái mợ ốc mập mạp kia tới đưa cho hắn chiếc vỏ ốc mà bọn chúng giấu ở nơi sâu thẳm nhất trong hang động. Chúng buồn bực nhìn chằm chằm Tấn Hành chuẩn bị rời đi, nói:
“Đây, cầm con ốc thần này tiếp tục bơi xuống dưới, xuyên qua hang động đằng sau kia là ngươi sẽ tìm thấy một cái tổ rùa, cái tổ kia vốn thuộc về một lão rùa đen ngàn tuổi trong sông người chết này, nhưng hơn một tháng trước đã…… đã bị bọn khốn kia chiếm đoạt mất, còn tự dưng đổi tên thành Tự Thủy long cung……”
“……Tự Thủy long cung?”
“Đúng vậy, lão rùa đen sống ở chỗ ấy đã bị bọn Mi Lang bắt đi, nghe nói ngay đêm đó liền bị đám chuột nước dưới trướng Mi Lang hầm thành một nồi canh rùa rồi ăn mất…… Nếu lần này ngươi không chủ động tìm tới thì cũng chẳng biết đến khi nào những việc xảy ra dưới đáy sông mới bị phát hiện…… Mà ngươi cũng đừng nói là bọn ta mách cho ngươi đấy, nếu không bọn ta có khi cũng chẳng thể tiếp tục sống dưới sông người chết này được nữa……”
“Ừm, nhưng lão rùa đen vốn sống dưới đáy sông bị chúng hầm thành canh rùa, tổ cũng bị chúng chiếm mất, lúc trước các ngươi không nghĩ đến việc báo cho quỷ sai trên mặt sông sao?”
“……Bọn ta…… Bọn ta đâu có dám mật báo ra ngoài chứ…… Nếu mà làm thế thật, e rằng bọn ta cũng chỉ có nước bị lũ chuột ấy biến thành ốc xào nhắm rượu thôi…… Hơn nữa lúc đến đây bắt người chiếm tổ, bọn Mi Lang cũng nói với mọi người dưới đáy sông là chúng có quan hệ tại Tây Bắc thành, nghe đâu Tây Bắc thành thành chủ còn là họ hàng thân thích với quỷ sai, bọn ta sao dám cả gan đến âm ty và Túy Giới nói hươu nói vượn…… Quan lại bên trên rõ ràng đang ngấm ngầm bao che cho chúng cả rồi…… Với…… Với cả sau đó bọn ta cũng nhận được không ít lợi ích từ Mi Lang, cho nên mỗi ngày chỉ cần ở dưới rặng đá ngầm này giả câm vờ điếc, nhìn bọn chúng đi ra đi vào là được……”
Nói đến đây, đám mợ ốc cũng không giấu nổi sự xấu hổ, khi phải chính miệng thừa nhận rằng mình vừa thương xót lão rùa bị ăn thịt nhưng ngay sau đó lại làm trái lương tâm để nhận lấy lợi ích cho bản thân, dẫu bọn chúng có là ốc đi chăng nữa thì không đỏ mặt cũng sẽ thấy sượng sùng. Tấn Hành đăm chiêu nhíu mày, mợ ốc mập trốn trong vỏ kia suy nghĩ một chốc rồi liền lắp bắp oán trách với hắn:
“Haiz, giờ cũng chẳng còn cách nào…… Cái gì cũng bị ngươi biết hết rồi, thảo nào thế hệ trước hay nói phàm nhân trên đất liền gian xảo lắm, về sau không bao giờ mua bán gì với tiểu tướng công bề ngoài thật thà như ngươi nữa, đúng là lỗ vốn quá thể…… Tuy nhiên, ngươi nhất định phải nhớ kỹ, tuyệt đối không được để Mi Lang biết là bọn ta chỉ đường cho ngươi đấy……”
Thấy vẻ căng thẳng và thấp thỏm hiện trên gương mặt bọn nó, Tấn Hành dù thế nào thì cũng phải tuân thủ lời hứa trước đó. Chàng thanh niên tóc trắng thu lại vẻ suy tư, khẽ gật đầu rồi nhìn về phía ánh sáng mơ hồ phía trước, trả lời rằng:
“Được, bất kể tiếp theo phát sinh chuyện gì, ta cũng sẽ không nói với Mi Lang rằng các ngươi đã giúp ta, sau khi dùng xong vỏ ốc này, ta sẽ trả lại cho các ngươi, các ngươi không cần phải lo lắng.”
“Thế, thế thì tốt quá, thế thì tốt…… Còn nữa…… Chuyến này ngươi cũng phải cực kỳ cẩn thận đấy…… Thủ đoạn của bọn Mi Lang lợi hại lắm, tiểu tướng công à……”
Rốt cuộc thì tâm của những mợ ốc này đều không quá xấu xa, nói xong là bọn nó liền trốn vào trong vỏ ốc đồng, lí nhí vẫy tay với Tấn Hành. Tấn Hành cũng nhẹ nhàng nói câu cám ơn với chúng, tiếp đó nhìn những mợ ốc tí hon dồn dập chui về dưới rặng đá ngầm ẩm ướt.
Xong được việc này rồi thì tất cả những việc tiếp theo cũng sẽ mau chóng kéo đến như lửa xém lông mày, cho nên Tấn Hành cũng sốt ruột muốn tìm ra vị trí của tổ rùa. Hắn không để lỡ thời gian, trực tiếp đi xuyên qua dưới đáy rặng đá ngầm dùng để ngăn trở tầm mắt bên ngoài này, cẩn thận cõng con ốc thần kia trên lưng, tiếp tục bơi về phía “long cung” bên dưới.
Theo như lời đám mợ ốc vừa nói cho hắn, nơi gọi là “long cung” này chắc chắn không phải thủy tin cung nguy nga lộng lẫy cho long vương ở như là trong chuyện kể dân gian truyền thuyết. Dù sao thì từ thế kỷ trước, thậm chí còn sớm hơn nữa, vào cuối thời nhà Thanh khi chiến tranh bùng phát liên miên tại vùng duyên hải, hầu như toàn bộ rồng nước mặn ở dải đất duyên hải Đông Nam đều đã ngộ thương chết thảm trong khói lửa bom đạn của nhân loạn rồi.
Lần này để che giấu Tần Huyền và nghĩ cách hồi sinh Lão Túy Chủ mà Mi Lang quả thực đã bỏ nhiều công sức, không chỉ tìm tới đáy sông người chết có vị trí đặc thù mà còn dùng mọi thủ đoạn chiếm đoạt tổ của lão rùa sông.
Tuy nhiên dù Mi Lang có tính toán tỉ mỉ đến mấy thì cuối cùng vẫn bị Tấn Hành tìm ra được. Trên đường, hắn lại lần nữa dùng ốc sông để cố liên lạc với Tần Giao trên mặt sông, song từ đầu chí cuối Tần Giao trên đò không hề trả lời hắn, chẳng biết có phải do y vẫn chưa khôi phục hình người hay không.
Điều này khiến Tấn Hành không khỏi cau mày, hắn yên lặng thoáng chốc rồi tiếp tục bơi lên trước một đoạn, náu mình trong vỏ ốc đồng, trôi dạt giữa đáy sông. Hắn ngẩng đầu lên quan sát mấy con chuột nước hung dữ đang đi qua đi lại ngoài tổ rùa khổng lồ màu vàng sậm, chú ý thấy một con chuột béo cứ nhìn về phía mình rồi dè chừng tiến lại gần, hắn mau chóng cõng vỏ ốc trốn xuống dưới rặng đá ngầm cách đó không xa.
“……Ê, chuột Tứ, ngươi sao thế?”
“À, không…… không có gì, hình như ta thấy có con ốc đồng trông hơi lạ đang lăn qua bên này……”
“Ốc đồng á? Hay là lũ mợ ốc ồn ào kia lén bò sang đây, đã cấm bọn nó bén mảng tới gần nơi này rồi mà…… Chắc ngươi nhìn nhầm rồi……”
“Ta, ta cũng không biết nữa, mấy bữa nay lúc nào cũng phải thấp thỏm hầu hạ cái…… cái gã Tần Huyền tướng quân kia…… Ta bị hành cho sắp bay mất nửa cái mạng rồi đây…… Ngươi nhìn hai con mắt ta mà xem, đỏ ngầu như máu rồi đúng không, mấy đêm liền ta chẳng được ngủ……”
“Ầy, đúng thế thật…… Cơ mà ngươi nói nhỏ thôi, lỡ bị Mi Lang nghe thấy thì toi…… Ngươi không biết đến cả Đăng Tâm lão nhân cũng vì chuyện này mà bị Mi Lang nổi giận nhốt lại à…… Bây giờ trong nhóm chúng ta, cái gì cũng phải nghe theo Mi Lang hết……”
Việc Đăng Tâm lão nhân bị đồng bọn Mi Lang nhốt lại hiển nhiên khiến Tấn Hành hơi bất ngờ, mà thấy bọn chuột nước bên trên thì thầm sợ hãi như thế, hắn cũng thắc mắc vô cùng. Tiếp đó, hắn lại trốn trong vỏ ốc nghe thấy hai con chuột nước kia bàn tán mấy chuyện nhạt nhẽo “Lông mày của Mi Lang đúng là xấu đau xấu đớn, chẳng hiểu suốt ngày soi gương làm quái gì, Tần Huyền tướng quân rốt cuộc trông ra làm sao”.
Đến khi xác định bọn chuột nước đã đi hẳn, Tấn Hành mới chậm chạp ló đầu ra, khiêng chiếc vỏ ốc đồ sộ đối lập hoàn toàn với thân hình của mình hiện tại, áp sát mặt đất giống như một con ốc sên mềm oặt, xuyên qua chỗ vách trong phát sáng để thăm dò địa hình cụ thể phía trước, đồng thời lẻn vào cánh cổng sâu hun hút của tổ rùa. Cứ như vậy, hắn cõng theo chiếc vỏ ốc che giấu cơ thể, tránh được sự giám thị của lũ chuột nước, tiến vào sâu bên trong từng chút một.
Bên trong tổ rùa tối om này có một ít góc chết khó thấy, thành ra Tấn Hành “gian nan bôn ba” cũng nhiều lần suýt va cả người lẫn vỏ ốc vào vách tường ẩm ướt. Mãi đến khi Tấn Hành nhíu mày trông thấy hai con chuột bưng cơm nước trở về, hắn bèn nhân cơ hội bám theo đuôi chúng nó, bấy giờ mới coi như đã tìm được đường dẫn vào sâu trong tổ rùa.
Có điều hắn không ngờ rằng, con đường chật hẹp sâu hút này không dẫn tới nơi nào khác mà chính là chỗ của Đăng Tâm lão nhân, kẻ hiện đang bị Mi Lang tạm giam.
Tấn Hành tận mắt thấy hai con chuột kia trưng ra vẻ mặt chế giễu, bưng cơm thừa canh cặn đến cho Đăng Tâm lão nhân đang ngồi còng lưng tít sâu trong tổ rùa. Giữa lúc đang thắc mắc tại sao Đăng Tâm lão nhân lại từ hoàn cảnh trước kia mà lưu lạc đến chốn này, hắn chợt nhận thấy lão già tóc bạc phơ, gương mặt nghiêm nghị kia đã mất đi chiếc giá nến luôn mang theo bên mình, trông bộ dạng lần này…… xem ra lão đã gặp đại nạn gì thật rồi.
“Đăng lão…… Mi Lang vừa bảo với chúng tiểu túy, nể tình lão từng góp công trong việc của Lão Túy Chủ nên tạm tha cho cái mạng quèn của lão…… Nhưng nếu lão còn dám nói nhăng nói cuộc, không biết điều cung kính Mi Lang, vậy thì ngài ấy cũng chỉ đành nhẫn tâm đẩy lão vào long trì, làm mồi nhắm rượu cho Tần Huyền tướng quân……”
“……”
Đăng Tâm mất đi giá nến làm nguồn sống, cứ ngồi gục đầu lặng lẽ, nom vừa suy sụp vừa đáng thương. Lão nghiến răng nghiến lợi, nhìn chằm chằm hai chuột nước nọ, rõ ràng là cảnh ngộ “hổ lạc đồng bằng bị chó khinh.” Tấn Hành ở bên cạnh tận mắt chứng kiến tình cảnh này song cũng không manh động, chờ đến khi hai con chuột giễu võ dương oai ấy đe dọa cười nhạo Đăng Tâm xong, hắn mới thấy rõ đôi bàn tay lão run lên bần bật, sắc mặt cũng trắng bệch tái nhợt. Lão lặng thinh một hồi lâu, cuối cùng mới nhẫn nhịn nỗi khuất nhục trong lòng, bưng chỗ thức ăn kia lên.
“……A Uẩn…… Thiến Văn…… Ta có lỗi với hai người…… Là Đinh sinh…… Đời này có lỗi với hai người…… Làm lỡ dỡ cuộc đời của cả hai……”
Đăng Tâm lão nhân thấp giọng gọi tên vợ con, gương mặt ốm yếu co quắp lại, dường như rất nhiều cảm xúc chất chứa trong lòng đều bộc phát ra vào giờ phút này.
Tính lão luôn tự cho mình là đúng, còn từng cố ý hãm hại bọn họ, bởi vậy Tấn Hành chẳng có thiện cảm gì với lão. Nhưng giờ nhìn cảnh này, không hiểu sao lòng hắn cũng thấy phức tạp, sau một thoáng chần chừ, hắn vẫn vác theo ốc đồng trên lưng, chậm rãi tiến lại gần lão già đang ngồi gục đầu cách đó không xa.
Đáng tiếc thân hình hắn lúc này thực sự quá nhỏ bé, dù đã bò tới cạnh chân Đăng Tâm, còn vẫy vẫy tay với lão, nhưng lão giờ đang chìm trong cảm xúc ăn năn hối hận này vẫn cứ khóc lóc chứ chẳng hay biết gì. Tấn Hành bất đắc dĩ, đành nghiêm mặt vác vỏ ốc lùi ra sau một bước, chậm rì rì lao tới đụng một phát vào cẳng chân Đăng Tâm lão nhân, bấy giờ mới nghe thấy lão già này hoảng hốt la lên:
“Cái……cái gì đó!! Cái gì ở đâu đó!!! Một con…… Một con ốc? Mi từ đâu đến!”
Có lẽ không ngờ mình lại bị một con ốc dị hợm tấn công bất chợt, Đăng Tâm lão nhân trợn trố hai mắt ra, đơ mất một lúc mà chẳng hiểu mô tê gì. Đụng lão xong, Tấn Hành đứng vững lại, thấy lão phản ứng rồi thì liền thở phào nhẹ nhõm. Hắn ló đầu ra từ trong vỏ ốc, liếc mắt nhìn nhau với Đăng Tâm, lựa lời bảo với lão:
“Lâu rồi không gặp, Đăng lão.”
“Ngươi…… Sao ngươi tự dưng lại tới đây!”
Vừa nhìn thấy Tấn Hành chỉ bằng cỡ ngón tay người thường ló ra từ trong vỏ ốc, dù là Đăng Tâm lão nhân kiến thức rộng rãi thì cũng phải ngỡ ngàng. Lão cảnh giác rướn cổ ra ngoài xác nhận bọn chuột đã đi thật rồi, lại cẩn thận ngó vào trong vỏ ốc xác nhận hôm nay Tấn Hành chỉ đến một mình, bấy giờ mới khẽ thờ phào, bắt đầu giờ giọng quái gở:
“Hôm nay đúng là hiếm quá nhỉ, ngươi với con rắn độc kia không bám dính lấy nhau nữa cơ đấy. Sao hả? Mấy việc xảy ra ở nhân gian dạo trước rốt cuộc cũng khiến hai ngươi cãi nhau rồi à?”
“……”
Tấn Hành không hiểu sao lão già quái quỷ này cứ có ác ý với mình và Tần Giao như vậy, vốn dĩ hắn còn định khuyên nhủ tiện thể cứu lão ta luôn, xem như mỗi ngày làm một việc tốt, kết quả lại nghe lão buông lời chướng tai, làm hắn cau mày bực cả mình.
Thấy Tấn Hành đanh mặt, lão cũng lập tức chột dạ ngậm miệng. Tiếp sau đó, Đăng Tâm lão nhân trước sau luôn biểu hiện căm ghét Tần Giao liền không nói gì nữa, chỉ xụ mặt cố gắng che giấu dáng vẻ chật vật thê thảm của mình, chợt lão nghe thấy Tấn Hành nói:
“Cho nên…… Thạch Văn Bưu, chồng của Phùng Chí Xuân, quả nhiên là do ông và Mi Lang sai người giết chết?”
“……Đấy là chủ ý của một mình Mi Lang, không hề liên quan gì tới ta hết! Vô duyên vô cớ lấy mạng người ta, chỉ có Mi Lang với…… với mấy kẻ tiểu nhân hèn hạ mới làm ra chuyện như thế thôi…… Nếu không vì trả ơn Lão Túy Chủ xưa kia cứu mạng ta thì ta còn lâu mới hợp tác với loại tiểu nhân hèn hạ ấy…… Còn nhìn hắn ta đút lót lấy được sổ sinh tử của âm ty để giết Thạch Văn Bưu……”
Đối với những việc liên quan đến tính nguyên tắc, thái độ của Đăng Tâm lão nhân luôn rất quyết liệt, cho nên khi bị Tấn Hành hoài nghi, lão cũng giở giọng điệu không tốt lành gì. Dưới cái nhìn của lão, cảm giác bị xem là cùng một giuộc với Mi Lang cũng ghê tởm chẳng khác nào bị xem là cùng một giuộc với Tần Giao. Tấn Hành hiểu rõ rằng đến giờ lão vẫn còn giữ cái thứ khí tiết thư sinh hệt như một con lừa cứng đầu, trước tiên hắn không đánh giá gì nhiều, chỉ cau mày quan sát tình cảnh bị tạm giao của lão, sau đó liền nghiêm nghị nói chẳng thèm nể nang:
“Hẳn rằng trong mắt ông, Tần Giao và Mi Lang đích thực là hạng tiểu nhân hèn hạ, nhưng nếu ông phân rõ thiện ác mà vẫn làm ra loại chuyện đó chỉ vì cái thứ gọi là ân tình kia, vậy thì tôi cảm thấy ông cũng chẳng khác bọn họ là bao đâu, thậm chí…… So với bọn họ, ông càng không biết thế nào là đúng, thế nào là sai.”
“Ngươi…… Đồ ranh con lúc nào cũng ngụy biện cho con rắn độc kia!!”
Thật ra ấn tượng của Đăng Tâm lão nhân đối với Tấn Hành cũng không tệ lắm, nhưng bị xem thường như thế thì ai mà chẳng nổi cơn tam bành. Ngón tay lão run run, chẳng thốt nổi chữ nào, tức đến nỗi đỏ ngầu con mắt, mãi hồi lâu sau, Đăng Tâm lão nhân mới cắn răng nói:
“Đúng…… Đúng, ngươi nói đúng, ta quả thực còn chẳng bằng hai kẻ đó…… Thế thì hôm nay ngươi cần gì phải tới đây để mà nhục mạ ta? Chẳng thà để ta chết rũ xác ở chỗ này, cho đám trẻ tuổi các ngươi về sau tha hồ cười nhạo sau lưng lão già này đi……”
Lời này nghe như kiểu gây sự vô cớ, Tấn Hành tỏ vẻ bất đắc dĩ, chẳng biết trả lời ra sao. Cơ mà thấy Đăng Tâm lão nhân bơ vơ ở chỗ này cũng hơi đáng thương thật, nên là sau một hồi suy nghĩ, cậu cả đã làm Lôi Phong sống suốt nửa cuộc đời bèn chậm chạp cõng vỏ ốc đến bên chân lão, mím môi cau mày bảo:
“Ông không cần phải dùng cái điệu bộ “thế nhân đều ác” ấy để suốt ngày phỏng đoán suy nghĩ của người khác, hôm nay tôi tới đây tuyệt đối không phải vì ông, mà là vì ngoài kia nhiều chuyện đã lửa xém lông mày rồi, muôn vàn người vô tội rất có thể sẽ chết oan uổng chỉ ngay giây tiếp sau đây thôi. Những nữ túy liên tiếp bị hãm hại ở Tây Bắc thành, hay những người bình thường ở nhân gian đáng lẽ không phải gánh chịu tai họa này, mỗi người bọn họ vốn dĩ sẽ có cơ hội sống tiếp, nhưng chỉ vì ham muốn cá nhân của ông và Mi Lang mà thành ra nông nỗi bây giờ……”
“……”
“Ông hãy tự nhớ lại mà xem, trước đây cứ mỗi lần ông mở miệng ra là toàn khinh thường chê bai Tần Giao…… cảm thấy nhiều năm qua anh ấy chẳng hề có tiến bộ, cảm thấy anh ấy là hạng tiểu nhân hết thuốc cứu chữa. Nhưng sự thật chính là, sau bao năm anh ấy đã bắt đầu hiểu rõ lúc trước mình sai ở điểm nào, còn ông thì vẫn mãi đắm chìm trong thù hận quá khứ, không thể nào thoát ra được, hơn nữa còn hết lần này đến lần khác tự nói với mình và mọi người rằng anh ấy là kẻ ác, dùng điều ấy để chứng tỏ hành vi ông làm với anh ấy là đúng đắn, là vô tội. Thế nhưng để tôi nhắc nhở ông một chút, cái lúc mà ông móc đi trái tim của anh ấy, anh ấy rốt cuộc mới bao lớn, đã thế còn bị kẻ nào bày mưu đặt kế? Tôi đã nói như vậy rồi, có còn cần tôi chỉ rõ ra giữa ông và anh ấy, rốt cuộc ai mới thật sự là hiểm ác, ai mới thật sự là giả nhân giả nghĩa không?”
“……Ngươi…… Ngươi…… Ngươi làm sao biết được……”
“Nếu Lão Túy Chủ kia quả thực là người tốt thì sẽ không dạy Tần Giao từ nhỏ rằng giết người là cách phát tiết tâm tình, rồi còn mặc cho anh ấy đến thế gian giết chết bố mẹ nuôi của mình như vậy. Ông nghe theo lời ân nhân moi tim của Tần Giao, song lương tâm ông từ đầu chí cuối đều nôn nao bất an, nên sau này lần nào gặp anh ấy ông cũng tỏ thái độ đã làm chuyện đuối lý mà còn cố mạnh miệng. Trước kia tôi còn không chắc chắn, nhưng giờ nhìn bộ dáng ông chột dạ thế kia vì bị tôi vạch trần thì có vẻ cũng chẳng sai mấy nhỉ…… Cho nên, ông không chỉ nợ vợ con ông, ông còn nợ một câu nói và một chân tướng với Tần Giao – người bị ông thông đồng với Lão Túy Chủ móc mất trái tim. Đã hiểu tôi có ý gì chưa, Đăng lão?”
“……”
Tấn Hành hiếm khi mới chịu nhẫn nhịn nói một đoạn dài với người khác như thế, mặc dù giọng điệu lạnh lùng nghiêm khắc song ít nhất vẫn khiến Đăng Tâm lão nhân cứng họng không phản bác được. Nghe hắn nói vậy, Đăng Tâm tái mặt, cả buổi không hé răng, sau đó lão già mặt mũi mù mờ và sầu khổ này mới lắc đầu, cất tiếng cười khổ khản đặc, nói:
“……Ta hiểu…… Ta…… Hiểu rồi…… Thôi, thôi…… Ta dẫn ngươi đến chỗ Tần Huyền…… Được rồi chứ……”