《Tính thư》viết, ở Nghĩa Hưng có người họ Chu, trên đường đi đốn củi, đương lúc hoàng hôn nhìn thấy một căn nhà tranh ở ven đường. Một cô gái bước ra khỏi cửa nhìn thấy Chu sinh, Chu sinh nói, đã chạng vạng rồi xin cho tá túc.
Cô gái đồng ý, đến lúc nửa đêm canh một, Chu sinh chợt nghe tiếng sấm vang trên đỉnh đầu, ngoài cửa có tiếng trẻ con hô, A Hương, quan gọi nàng lên thiên cung đẩy xe sấm sét.
—— 《Tính thư • Thiên về Chu thị》
*
Trong lúc mà Tấn Tỏa Dương đang rơi vào nghi vấn và suy tư vì phát hiện tình cờ của mình, thì ở cùng một thời gian nhưng khác địa điểm, Tần Giao đang làm đúng như những gì hắn báo với Tấn Tỏa Dương và Dương Hoa. Việc của Công Kê Lang và báo nữ sự vừa mới kết thúc là y liền nói có việc phải rời Đông Sơn mấy ngày, sau đó lặn lội ngàn dặm xa xôi để về Túy Giới mà trước kia mình sinh sống nhiều năm, xử lý một số việc riêng.
Kể ra cũng nhiều năm rồi y không chủ động trở về Túy Giới, song sự việc lần này thực sự quá mức hoang đường buồn cười, nên dù Tần Giao không muốn rời Đông Sơn vào thời điểm mấu chốt này, y vẫn buộc phải gấp rút trở về một chuyến.
Thực ra nguyên nhân việc lần này không lớn cũng chẳng nhỏ, chả là thằng cháu ngoan của y – Trương Trường Thanh, Tiểu Túy Chủ hiện tại của Túy Giới – đã đủ lông đủ cánh, gan cũng lớn rồi, đến mức tự dưng gây ra một chuyện tày đình khiến Tần Giao buộc phải đứng ra thay mặt giải quyết, bằng không chỉ có nước trở mặt với các đại túy của Túy Giới.
Huyền Khâu hồ nữ, A Hương, nghe nói cái tên này xuất phát từ điển cố về lôi nữ phương Tây A Hương trong truyền thuyết, là một hòn ngọc quý được cha mình Huyền Khâu tướng quân hết mực thương yêu cưng chiều.
Ổ Huyền Khâu xưa kia đều xuất thân từ dã hồ thiền thấp kém nhất ở chốn rừng sâu núi thẳm, trước đây còn vì địa giới nằm ở vị trí thâm sơn cùng cốc lạnh lẽo cho nên đời đời đều là một trong những tộc tà túy nghèo khổ nhất, không tiền đồ nhất, ngay cả một bữa cơm no cũng chẳng có nổi mà ăn.
(Dã hồ thiền: còn gọi là thiền chồn hoang, ý chỉ loại thiền sai lầm, nghĩa là việc làm không phù hợp với chân nghĩa của thiền, nhưng lại tự cho là khế hợp. Ngày nay từ này còn dùng để chỉ phường bàng môn tả đạo, không chính quy chính thống.)
Nhưng thuở ấy Huyền Khâu tướng quân may mắn cống hiến và phụng sự dưới trướng Tần Giao suốt thời gian dài, nhiều năm sau khi Tần Giao trở lại Túy Giới, lão cũng góp nhiều công sức dẫn dắt tộc hồ ly giúp y lật đổ Trương Bỉnh Trung. Do đó hồi Tần Giao vẫn còn là Túy Quân, y rất coi trọng và cất nhắc bộ tộc Huyền Khâu.
Mặc dù sau đó y phi thăng hóa rồng, không thường xuyên từ Đông Sơn về túy giới nữa, nhưng Huyền Khâu tướng quân vẫn hết mực tôn kính và biết ơn y, luôn xưng y là Túy Quân và chủ nhân, dịp lễ tết cũng thường âm thầm biếu quà đến Xích Thủy long cung.
Đối với việc này, tuy Tần Giao rời Túy Giới nhiều năm rồi, không chủ động đáp lại gì, nhưng vẫn nể mặt bộ hạ cũ của mình. Còn về cô con gái độc nhất A Hương của lão, Tần Giao cũng chỉ mới nghe lão già Hà Bá hay ôm đồm kia tình cờ nhắc tới từ lâu rất lâu về trước.
Tương truyền hồ nữ A Hương sinh ra trong một ngày mưa gió, từ nhỏ đã không sợ sấm chớp, thậm chí còn chỉ lên sấm sét trên trời mà cười khúc khích. Cho nên năm đó lúc cô nhóc này vừa chào đời, cha cô là Huyền Khâu tướng quân đã vui mừng khôn xiết, bỏ ra vạn lượng hoàng kim và vô vàn kỳ trân dị bảo ở Túy Giới để tự tạo ra một chiếc xe lôi công Tây phương chân chính, làm quà mừng sinh nhật cho con gái.
Đồn rằng chiếc xe lôi công ấy thần kỳ vô cùng, ai có may mắn lái nó, thì bất kể là người sống tầm thường hay yêu ma Túy Giới, đều có thể bay lên trên mây, nắm giữ khả năng hô mưa gọi gió.
Xe sấm sét được kéo bởi tám con thủy quỷ và long ngư tướng mạo hung dữ, cho nên vừa có thể bơi vào sông lớn vừa có thể bay tới cung trăng, nghe đâu còn có một khúc long cốt được chế thành khung xe, làm khung giá chính cho chiếc xe sấm sét này, càng khiến lai lịch chiếc xe sấm sét của hồ nữ A Hương thêm phần bí ẩn khó lường.
Nhắc tới cũng khéo, người khác không rõ khúc long cốt mà Huyền Khâu tướng quân dùng làm xe cho con gái là từ đâu mà ra, chứ Tần Giao thì rõ hơn ai hết. Bởi vì khúc xương hắc long quý giá ấy đúng là năm xưa y và ai kia lấy được sau khi cùng chém giết Niên thú và Tần Huyền tại âm ty, về sau Huyền Khâu tướng quân lặn lội đường xa đến Xích Thủy để xin Tần Giao khúc long cốt này về làm xe cho con gái, nên y bèn tặng cho lão.
Ai mà ngờ được nhiều năm sau, con gái của Huyền Khâu tướng quân trưởng thành, thằng nhãi Trương Trường Thanh cũng lớn tướng rồi, đáng lẽ hai đứa sẽ kết thành một mối nhân duyên tốt đẹp mới phải. Khốn nỗi, thằng ranh con nghỗ nghịch kia không thèm nể mặt Tần Giao và cả Huyền Khâu tướng quân bạn cũ đời trước của y, đã thế còn tự tạo ra màn khôi hài hoang đường trước mắt, đúng là khiến người ta dở khóc dở cười.
“Hu hu…… Long Quân tha mạng, Long Quân tha mạng…… Nô thật sự không biết gì mà…… Tiểu Túy Chủ…… Mới tối hôm trước còn một mình uống rượu hát hò thổi sáo sau túy điện…… Các túy nô trong túy điện đều nghe được…… Tiếng sáo y y a a chưa từng dứt…… Nhưng lúc tối, Hà Bá dẫn người đi vào, báo với ngài ấy rằng tháng sau sẽ tổ chức đám cưới cho ngài ấy và A Hương cô nương……”
“Nó đang yên đang lành ở đây, tại sao lại không thấy đâu nữa, sau đó thì sao?”
“Sau đó, sau đó Tiểu Túy Chủ tự dưng mất tăm mất tích, bọn nô nô tìm khắp trong ngoài nhưng chẳng ai thấy Tiểu Túy Chủ chạy trốn kiểu gì, tìm mãi mới thấy đằng sau túy điện xuất hiện một cái lỗ chó mới đào…… Chắc là…… Chắc là Tiểu Túy Chủ bị hôn sự này dọa sợ, nên đã khoác da chó, lén lút chuồn mất……”
“Da chó? Chẳng phải bộ da chó ấy đã bị đốt từ lâu rồi ư? Sao vẫn còn ở đây để cho nó dùng chạy trốn?”
“Chuyện này…… Đều là…… là lỗi của lão thần ạ hu hu…… Hồi trước Tiểu Túy Chủ nói giữ bộ da chó ấy lại nghịch cho vui, nên vẫn luôn giữ lại đến giờ…… Thưa Long Quân, lão thần xin thề từ nay sẽ không bao giờ ép Tiểu Túy Chủ làm bất cứ việc gì nữa…… Hiện tại chúng thần đã lùng sục khắp cả nhân gian lẫn Túy Giới rồi nhưng vẫn chẳng tìm ra ngài ấy…… Ngài ấy giận dỗi chạy ra ngoài như thế, ngộ nhỡ xảy ra cơ sự gì…… Thì lão thần làm sao dám đối mặt với Phụng Thanh Túy Chủ, với mẹ ruột của Tiểu Túy Chủ, với Tấn tính sư và với cả ngài nữa đây……”
Tần Giao vội vã trở về từ Đông Sơn, đối diện với một loạt tuý nô quỳ la liệt khắp tuý điện, khóc lóc ỉ ôi bên chân y, còn Hà Bá thì nước mắt tèm lem, đấm ngực giậm chân, thưa với y một câu như thế đấy.
Lúc này trong tuý điện âm u quanh năm rõ ràng đã được giăng đèn kết hoa để chuẩn bị tháng sau đón tân nương đến.
Danh mục quà tặng, kiệu hoa, đồ cưới chuẩn bị cho Tiểu Túy Chủ và con gái của Huyền Khâu tướng quân cũng gần xong hết rồi, đáng tiếc chú rể lẽ ra phải ở đây hưởng thụ rước vợ đẹp về dinh thì đột nhiên lại cuống cuồng chui lỗ chó chuồn mất.
Trước giờ Tần Giao không hề quản giáo thằng nhóc này sát sao, cho nên đối với việc Trương Trường Thanh tự ý đào hôn, y không tỏ ý kiến gì cả. Mà sau khi nhận được tin gấp từ Túy Giới, y bị Hà Bà mời từ Đông Sơn về để xử lý công việc Tuý Giới, khổ thân Hà Bá đã cả bó tuổi rồi mà còn sắp phát điên đến nơi, ngoài ra y còn phải tranh thủ đi gặp Huyền Khâu tướng quân, lão đã tức tái mặt rồi nhưng được y an ủi nên đành cố bấm bụng nhịn xuống.
Tuy nhiên Tần Giao chẳng hề hứng thú tham gia giúp đám Hà Bá tìm người chút nào, thằng ôn con này nhiều trò tài lanh khôn vặt lắm, nếu nó thật sự quyết chí bỏ chạy, cũng không muốn cưới cô con gái Huyền Khâu tướng quân mà nó chưa từng gặp mặt, vậy chắc trên đời này chẳng ai dễ dàng ép buộc nó được
Hơn nữa thằng nhóc này rõ ràng cũng biết chú Tần nhà mình không thích quản việc bao đồng, chắc chắn sẽ không giúp đám Hà Bá bắt mình đâu, cho nên lần này cu cậu mới yên tâm đào tẩu khỏi Túy Giới đi.
Nhưng hiển nhiên Trương Tiểu Túy Chủ quen thói khôn lỏi không biết rằng, với tính khí của Tần Long Quân, cho dù y không chủ động nhúng tay vào việc Trương Trường Thanh đào hôn thì cũng chẳng đời nào y để mặc oắt con này làm xằng làm bậy, còn rước cho mình một đống phiền toái ngay dịp cuối năm.
Thế là tiếp đó, vài tà tuý trong tuý điện vẫn chưa biết chuyện xảy ra, chỉ nghe về một lời đồn kỳ quái khiến yêu ma nào cũng kinh hồn táng đảm:
“Ê ê, hay tin gì chưa, hai bữa nay tuý điện đang phái người đi khắp nơi để bắt chó đấy, nghe nói chỉ bắt chó trắng thôi, thấy con chó trắng này đáng nghi ở ven đường là lập tức đánh thuốc, trùm bao tải, mang đi luôn…… Chắc dạo này Tiểu Túy Chủ của chúng ta thích ăn thịt chó hả?”
“Tiểu Túy Chủ gì chứ, ngươi ngu thật hay giả ngu vậy, không biết có một “đại nhân vật” ở Tuý Giới nhiều năm trước nay đã lặng lẽ trở về à? Ta khuyên ngươi tốt nhất chớ tự ý bàn tán chuyện tuý điện, bằng không nhỡ để vị kia nghe thấy thì y sẽ không hiền lành như Tiểu Túy Chủ của chúng ta đâu, mà phất tay một cái là già trẻ cả nhà ngươi bay đầu luôn đấy……”
“Ngươi…… Ngươi chớ có nói bậy! Người kia…… Người kia đã sớm mai danh ẩn tích ở Tuý Giới rồi mà…… Sao giờ lại quay về được…… Ta nghe nói vị…… vị kia lòng dạ nhỏ nhen, hung thần ác sát, tính tình tàn bạo, có bảy cái đầu rắn ăn thịt người, lại còn thích gian dâm đàn ông…… Lần này y mà về thật thì Tuý Giới ta còn sống yên ổn được chắc……”
Xen lẫn trong những lời đồn đãi kỳ quái ấy, chuyện Trương Trường Thanh chạy trốn ngay một tháng trước lễ cưới có vẻ không quá chấn động nữa.
Điều này là vì quả thực đã hơn hai mươi năm rồi Tần Giao không chủ động trở lại Túy Giới, cho nên rất nhiều kẻ trong túy điện hoàn toàn không biết mặt y, càng không khiến nhiều tà túy khác trong thành chú ý.
Đâu ai ngờ, Túy Quân Tần Giao – đại tướng yêu giới lừng lẫy nức tiếng một thời, chỉ gọi tên ra thôi cũng doạ yêu ma hồn phi phách tán – lại trở về chốn Túy Giới quanh năm tăm tối, chẳng có bóng mặt trời, đồng thời cũng là nơi khiến ác danh của y vang xa.
Càng không ai ngờ, y hoàn toàn chẳng có bảy cái đầu, chẳng ăn thịt người, lại càng không thích gian dâm đàn ông, cướp đốt giết hiếp, chỉ trừ mỗi việc…… y quả thực hơi nhỏ nhen, ghét nhất là kẻ khác chửi bới nói xấu sau lưng y, hạ thấp thêm cái danh tiếng vốn đã chẳng ra sao của y.
Nhưng hiển nhiên, lần này Tần Giao quay về vội vàng, đâu có thời gian quan tâm xem lại có kẻ nào chán sống nói xấu mình hay không, chỉ bận đi xử lý việc Trương Trường Thanh đào hôn và trấn an các đại túy khác của Túy Giới.
Sau đó, y trưng ra bộ dạng như kiểu chẳng hề muốn phí lời với bất cứ kẻ nào không liên quan, cứ thế sai giao nữ long cung điều khiển xe ngựa long ngư từ trong mây bay về phía cổng lớn đô thành Túy Giới đặc kín mây đen. Mang theo tấm thân rệu rã sau nhiều ngày bôn ba mệt mỏi, y trở về Đông Sơn đúng vào đêm ba mươi giao thừa, khi nhà nhà đều đang đón mừng năm mới.
Ban đầu y dự tính nhất định phải về thôn Phạm trước đêm giao thừa để chung vui với con gái nuôi và người nào đó, cả nhà đoàn tụ năm mới, nhưng rồi y sực nhớ ra mình cứ giữ bộ dạng này để về thì nom vừa khó coi vừa chật vật.
Xưa nay Tần Long Quan luôn có sự cố chấp và để ý đến mức thành bệnh trạng đối với hình tượng vẻ ngoài của mình trong mắt người khác, y cứ như phát tác chứng OCD, ngồi tựa vào xe ngựa, nhăn nhó hé mắt, cuối cùng âm thầm quay đầu trở về Xích Thủy long cung nằm bên dưới hồ nước trên núi, nơi người thường không thể nào tiến vào.
Giữa mùa đông, tại Xích Thủy long cung, trong đáy hồ phủ sắc xanh khói, đầy những đá ngầm và cỏ rêu.
Sâu trong long trì màu vàng, sương khói lượn lờ tứ phía, tràn ngập hương vị dâm mỹ, những giao nữ với gương mặt xinh đẹp và tư thái thướt tha đang đong đưa đuôi cẩn thận bơi vào từ bên ngoài long trì, kính cẩn nâng quần áo thay khi tắm, canh giữ ở phía ngoài cách xa.
Thân thể Tần Giao vừa tiến vào nước ấm là liền khôi phục nguyên hình, hình xăm và vảy rồng phủ kín sau lưng, y hờ hững nhắm mắt lại, nằm lên thành long trì ẩm ướt giống như một con rắn kịch độc sặc sỡ.
Gương mặt người đàn ông tăm tối tái nhợt, nơi đuôi mày ẩn hiện từng chút khí tức dục tình. Sau khi phất tay ra lệnh cho các giao nữ chờ ngoài lớp màn lụa xanh hãy rời đi hết, y mới híp mắt biếng nhác, đặt cằm lên thành ao lạnh lẽo thấu xương ở cạnh đó.
Trong không gian ẩm ướt tương đối riêng tư này, dường như y không kìm nén nổi, đưa bàn tay quanh năm không có nhiệt độ gì vào trong làn nước ấm, chạm vào bộ phận cơ thể nào đó cực nóng của mình, đồng thời trong đầu cũng thỏa sức tưởng tượng về buổi tối hôm ấy đi bắt Công Kê Lang, chàng thanh niên tóc trắng đã lo lắng nắm lấy tay mình, bảo với mình rằng:
“Nắm lấy tay tôi, đừng nhúc nhích!”
Bây giờ nhớ lại, bàn tay của chàng trai tóc trắng rất ấm, rất nóng, ẩn chứa sức mạnh và mong muốn bảo vệ không hề xen lẫn chút tạp chất nào, cũng giống như bàn tay dưới nước đang làm động tác chầm chậm để thỏa mãn y vậy, khiến cho y khoan khoái sung sướng đến độ nhắm mắt chẳng muốn nói câu nào, khiến y điên cuồng cố chấp, thậm chí vì nó mà bật ra những tiếng rên rỉ dâm đãng.
“Tấn…… Tấn…… Tỏa Dương……”
Những ngày qua rời đi Đông Sơn, y quả thực rất mệt, rất bận, cũng rất nhớ người nào đó. Rơi vào thời khắc hiếm thấy thế này khi mà cơ thể không thể kìm nén nổi động tình, Tần Long Quân bèn trốn đi một mình, phóng túng hưởng thụ trong chốc lát, mãi đến khi uể oải phát tiết xong dựa vào tay và những ảo tưởng trong đầu, bấy giờ y mới trần trụi nằm nhoài bên cạnh long trì, thở dốc hổn hển, hơi hơi thỏa mãn một chút.
Trong lúc ấy, toàn bộ Xích Thủy long cung dường như chỉ có mình Hoành Hành Giới Sĩ phát hiện ra y đã lặng lẽ trở về, còn ở trong long trì suốt một hồi.
Cũng sắp đến lúc Tần Giao phải về thôn Phạm đón Tết rồi, thời gian qua Hoành Hành Giới Sĩ vẫn luôn ở lại Đông Sơn để hỗ trợ y, hiện tại lão cũng tận chức tận trách, báo cáo hai năm rõ mười cho Tần Giao về những sự kiện xảy ra tại thôn Phạm và thị trấn sau vụ việc Công Kê Lang.
Giờ phút này Tần Giao đã khoác một lớp giao sa màu xanh, chống đầu nằm dưới hồ nước trong Xích Thủy, phần bụng và phần eo thon gầy tái nhợt song tràn ngập cảm giác mạnh mẽ, đường nét như ẩn như hiện phía sau màn lụa xanh khói bên cạnh giường. Tần Giao kiên nhẫn lắng nghe xong, sau đó bỗng nhướn mày hỏi một cách quái gở, như thể chẳng hề quan tâm mấy chi tiết linh tinh trước đó.
“Chỉ có thế thôi à?”
“Dạ…… Không còn nữa ạ, ngài còn muốn nghe gì ư?”
“Ngươi nói xem ta muốn nghe cái gì, ngoại trừ xử lý việc của Công Kê Lang và báo nữ, hai hôm nay Tấn Tỏa Dương…… còn làm những gì nữa?”
Vừa nghe cái câu kỳ dị của y là Hoành Hành Giới Sĩ bối rối hết sức, lão giật giật khóe miệng, nhìn chằm chằm vị Long Quân có sở thích rình trộm y như biến thái. Trong phút chốc lão bỗng thấy đồng cảm với Tấn tính sư, người hai bữa nay mới vất vả được hưởng thụ cuộc sống yên bình xíu xiu. Sau khi suy xét kỹ càng, Hoành Hành Giới Sĩ lắp bắp thưa bẩm:
“Dạ…… Ban ngày có vẻ Dương Hoa tiểu nương nương thường hay sang nhà bà Phạm Tế để tìm ngài ấy, ngài ấy cũng thi thoảng xuống dưới núi…… Còn buổi tối…… Thì vẫn giống mọi khi, ngài ấy ngồi trước cửa sổ, đọc sách, viết chữ, đôi lúc sẽ làm vài việc giúp người trong thôn, sau đó thì…… đúng mười giờ lên giường đi ngủ……”
“Hử, lẽ nào, hai hôm nay cậu ấy không có biểu hiện gì khác thường à?”
“Khác thường? Ngài…… Ngài muốn nói đến khác thường về phương diện nào ạ?”
“……”
Mặt Hoành Hành Giới Sĩ đần thối ra, làm Tần Giao đang quay đầu nheo mắt nhìn lão cũng đâm ra mất hứng. Cơ mà y ngẫm lại, tính cách cái tên kia nghiêm túc như người chết vậy, dù cho có gì thật thì cũng chẳng dễ dàng nói với người ngoài đâu, càng không có chuyện hắn thất thố để lộ cho Hoành Hành Giới Sĩ phát hiện ra.
Rồi y lại nhớ tới đêm đó, lúc cả hai đi bắt báo nữ, có người bỗng nhiên sốt sắng chạy tới, nắm lấy tay y. Tần Long Quân lặng lẽ thu lại tầm mắt, lười biếng chống đầu, thưởng thức lớp giao sa lành lạnh trên tay, lớp mạng ấy sờ vào mềm mại trơn mượt, còn có một luồng khí tức khiến bụng dưới người ta nóng ran cả lên. Tự dưng y híp mắt cười rộ lên nom rõ quái dị, ngoắc ngoắc ngón tay, chủ động mách nước cho Hoành Hành Giới Sĩ:
“Chẳng hạn như…… Có bỗng nhiên gọi tên ta trong mơ không? Có vì ta đi vắng mà cơm không ăn, trà chẳng đụng không? Ngươi cẩn thận ngẫm kỹ lại đi, ta cho ngươi thêm hai cơ hội nữa, thành thật nói cho ta, có hay không, hả?”
Hoành Hành Giới Sĩ: “……”