《Tính thư》viết, Tần thị, là hậu duệ của thần long, thuở nhỏ là loài giao yếu ớt, mặt xấu, mọc vảy, sinh ra có khả năng hô mưa gọi gió, gặp kiếp nạn sẽ hóa chân long.
Vào đầu thời Đường, ban đêm có đứa trẻ nọ đi nhặt nghêu sò bên rặng đá ngầm trong hồ nước để mang về nhà làm thức ăn, chợt thấy giữa nước hồ xa xa có bóng thần long ẩn hiện. Đứa trẻ sợ hãi, vội hỏi rồng từ đâu mà đến, rồng nói, năm ba mươi mốt ta từng kết duyên cùng phàm nhân tại chốn này, hẹn ước mai sau ắt sẽ quay lại đây để hội ngộ lần nữa, bây giờ sông núi an ổn, bốn biển thái bình, ta mới quay lại tìm về nơi đây.
—— 《Tính thư • Thiên về Tần thị》
……
Mười bốn tháng giêng, tết Nguyên Tiêu âm lịch từ từ tới gần.
Ngoài thôn thi thoảng văng vẳng tiếng chó sủa phá vỡ sự yên tĩnh, các sinh linh trong núi chưa hề hay biết nguy hiểm sắp ập xuống đầu, vẫn còn đang say giấc nồng, đắm chìm trong không khí của những ngày đông chưa hết dư vị năm mới.
Cách đó không xa, trên con đường cái uốn lượn quanh núi có những tầng băng tuyết và sương dày, từ bên trong lỗ thủng màu đen mà người ở thế giới bình thường đi qua để tới nơi này, vẫn có dòng nước đen liên tiếp chảy tí tách như mưa xuống đỉnh đầu các sinh linh.
Thôn làng nơi tộc người khổng lồ sinh sống nằm cạnh một cái cây vô danh, cây cao chót vót đến mức đo chẳng nổi, song nghe nói nó được hoá thành từ thi cốt của vị tổ tiên Chu Xương.
Giờ phút này, lão khổng lồ Chu Đỉnh Thiên với bộ râu hoa râm dài chấm đất đang ngồi bên cạnh cái cối xay đá chất đầu củi gỗ và thóc cũ, ngạc nhiên trò chuyện với chàng trai tóc trắng thân hình nhỏ bé. Sáng sớm nay, bỗng nhiên hắn dẫn theo nhóc tượng đất tìm tới nhà lão.
Cuộc trò chuyện buổi sáng này diễn ra quá bất ngờ, cho nên mới đầu khi cho hắn vào trong, Chu Đỉnh Thiên cũng không rõ vì sao chàng trai tóc trắng – người tự xưng là tính sư và nán lại trong thôn giúp đỡ mọi người suốt mấy ngày nay – lại đến tìm mình từ sớm như vậy.
Nghe nói lão khổng lồ Chu Đỉnh Thiên hiện là người lớn tuổi nhất trong thôn Khổng Lồ, cũng có quyền lên tiếng cao nhất trong thôn. Sau khi hỏi kỹ mục đích của Tấn Toả Dương, lão bất giác mở to viền mắt đầy nếp nhăn, hồi lâu sau, từ sau lớp râu hoa râm, lão mới dám thốt lên câu hỏi vừa căng thẳng vừa chậm chạp:
【Gì…… Gì cơ? Vậy là tính sư…… Ý ngài là…… Tối qua trong giấc mơ ngài đã tận mắt nhìn thấy một tấm gương vỡ vụn…… Hải chủ của bọn người La Sát…… ở trong tấm gương đó…… nói rằng sẽ lập tức phái người từ trong mây…… đi đến thôn Khổng Lồ…… và tàn sát hàng loạt?】
Gương mặt già yếu của lão khổng lồ Chu Đỉnh Thiên chìm trong vẻ ngỡ ngàng hoài nghi, lời lẽ cũng cho thấy lão hoàn toàn không tin nổi đây là sự thật.
Trước kia, các sơn tinh quỷ quái sinh sống lâu năm trên mảnh đất này đều từng nghe đồn người La Sát giết chóc tàn bạo, xuất quỷ nhập thần.
Song, những tin tức sâu hơn về cư dân hải thị thì đã biến mất ở nhân gian gần trăm năm rồi.
Trong quá khứ, từng có một lời giải thích không rõ lai lịch rằng, xưa kia vì tham lam vô độ nên người La Sát đã đắc tội với nữ thần mặt trăng Ngưỡng A Toa, bị đuổi tới sống ở vương quốc trên mây trời.
Tuy nhiên, đối với những người La Sát đã mai danh ẩn tích trên đất liền suốt nhiều năm, kỳ thực cũng chẳng ai kiểm chứng được lời giải thích ấy rốt cuộc có phải là thật hay không.
Trong tình huống như vậy, Tấn Toả Dương muốn người ta tin tưởng mình ngay mà giấc mơ hắn kể lại chẳng có căn cứ cụ thể gì cả, quả thực hơi bị thiếu thuyết phục.
Huống chi Chu Đỉnh Thiên là một cư dân thôn Khổng Lồ quen sống không tranh với đời, tính cách hiền lành, sinh ra đã không thích đấu đá với người khác mà chỉ nuôi bò chăn thú trên núi suốt cả đời. Giờ bảo lão tiếp nhận một tin tức đáng sợ như vậy rồi hành động ngay lập tức, ắt cũng cần có thời gian nhất định đã.
Ấy thế nhưng Tấn Tỏa Dương làm việc gì cũng quen phong cách nhanh gọn dứt khoát rồi, nên hắn cũng chẳng định cho bất cứ ai thời gian để mà chuẩn bị. Hôm nay trời mới hửng sáng là hắn đã mang búp bê bùn chủ động tìm tới cửa nhà người ta, đã vậy còn làm ra loại hành động bản năng này một cách không chút do dự.
Hắn mau chóng truyền đạt lại mức độ nghiêm trọng của sự việc cho những người khổng lồ – những con người tuy sở hữu cơ thể to lớn đồ sộ song lại luôn nhát gan sợ phiền phức.
Giờ phút này Tấn Toả Dương đang ngồi ở sân sau nhà Chu Đỉnh Thiên, nhớ lại hôm nay lúc trời còn chưa sáng mà bản thân đã choàng tỉnh vì cảnh tượng trong mơ, suýt nữa doạ cả búp bê bùn đang ngủ say bên cạnh, hắn liền nhíu mày, sắc mặt rõ ràng không tốt lắm.
【Tính sư…… Tính sư…… Rốt cuộc ngài sao vậy…… Có nghiêm trọng lắm không?】
Hình ảnh búp bê bùn trèo đến bên cạnh đầu hắn, sốt ruột gặng hỏi hắn đến giờ vẫn còn rõ ràng ngay trước mắt, đầu Tấn Toả Dương vã mồ hôi lạnh, hắn mỏi mệt lắc đầu, cau mày cố gắng trấn định lại. Đồng thời, hắn cũng mau chóng dùng quỷ truyền thanh liên lạc với Tần Giao, muốn nhắc nhở y tạm thời chớ nên tới gần nơi này, khổ nỗi dù cố cách mấy hắn vẫn không nhận được phản hồi từ phía Tần Giao.
Những ngày qua biến cố liên tiếp ập tới đột ngột, hơn nữa Tần Giao mới hai hôm trước còn liên hệ với hắn mà giờ lại không rõ tung tích, khiến cho hắn không khỏi lo lắng. Tấn Tỏa Dương không làm lỡ dở thời gian nữa, dứt khoát quyết định sẽ báo cho Chu Đỉnh Thiên và người trong thôn biết về cảnh mình thấy trong mơ, còn lại thì để sau hẵng tính.
Nhưng điều khiến hắn bối rối là, sau khi Chu Đỉnh Thiên nghe kể về sự kiện này, phản ứng đầu tiên của lão không phải là lập tức đi làm gì đó, mà dường như lão không tin tưởng hắn cho lắm, ngay cả búp bê bùn trì độn là thế mà cũng nhìn ra được.
【Tính sư ơi…… Sao tôi cảm giác phản ứng của ông khổng lồ này…… cứ là lạ kiểu gì ấy……】
“……”
Ý tứ của búp bê bùn là gì, hiển nhiên khỏi cần nói cũng biết. Tấn Toả Dương tốt bụng cảnh báo mà cuối cùng lại bị nghi ngờ vô duyên vô cớ, liền im lặng thắc mắc.
Nếu theo như tính khí dạo trước thì có khi hắn không kiên ngẫn giải thích như vậy đâu, nhưng hiện tại trong lòng hắn đã ngày càng chấp nhận thân phận và chức trách của tính sư, cho nên hắn vẫn cố đè nén cảm xúc sôi trào, chậm rãi ngẩng đầu lên, suy nghĩ một chút rồi mới thẳng thắn nói hết những gì mình chứng kiến tối qua cho lão nghe.
“……Đúng vậy, cuộc đối thoại liên quan tới người La Sát và việc bọn chúng sắp tới thôn Khổng Lồ đều là do tôi tận mắt thấy trong giấc mơ tối qua. Tôi có thể thề rằng mình không hề dối gạt ngài và người trong thôn một câu nào. Bởi vì trước đây tôi cũng từng đích thân trò chuyện với vị Dương Cơ kia ở trong mơ một lần rồi, nhưng lúc đó chính bà ấy bảo tôi rằng mình vẫn luôn bị giam giữ ở La Sát hải thị bao năm qua, còn cầu xin tôi nhất định phải tìm ra người La Sát.”
【……】
“Để làm rõ tính nghiêm trọng của vấn đề, sau đó tôi đã đích thân điều tra và cẩn thận xác nhận, chứng minh được rằng lời Dương Cơ nói trong mơ không phải giả, người La Sát thực sự tồn tại ở hậu thế, hơn nữa cho tới nay chúng vẫn ấp ủ âm mưu gì đó với đất liền. Do vậy lần này tôi mới chắc chắn đó không phải ảo giác của mình, mà quả thực là một mối nguy hiểm đáng sợ sắp sửa phát sinh ở thôn Khổng Lồ.”
【……】
“Đối với người trong thôn, tôi có lẽ là một kẻ ngoại lai mới tới nơi này chưa lâu, không đủ tin cậy, nhưng tôi có thể bảo đảm mỗi câu tôi nói về sự kiện này đều là thật. Mà sở dĩ tôi chọn báo cho ngài ngay lúc này, cũng bởi tôi mong rằng trước khi người La Sát kéo đến đây và gây ra những việc tồi tệ hơn, thì mọi người có thể điều động hết thảy những gì mình có thể để chuẩn bị sẵn sàng đối phó với sự tấn công của người La Sát, tuy trong tình cảnh nước đen bao quanh thế này thì kế tiếp xung đột chính diện sẽ là điều khó tránh khỏi, song cũng phải nghĩ cách dốc toàn lực chống chọi lũ người La Sát, cho mọi người trong thôn một tia hy vọng.”
Nhìn khí sắc Tấn Tỏa Dương thì rõ là tối qua hắn không nghỉ ngơi tử tế, hắn cất giọng nặng nề thuật lại từng chút một, xưa nay bao giờ hắn cũng biểu hiện hờ hững xa cách với người khác, vậy mà giờ gương mặt hắn dường như đang có những dao động cảm xúc rất nhỏ.
Dù sao nếu xem xét từ những gì hắn tìm hiểu được cho tới nay, thì chuyện này quả thực hoàn toàn nhất trí với tình huống mà hắn thấy trong giấc mơ tối qua.
Vị tân hải chủ Công Tôn Thọ của biển La Sát hẳn đã khám phá ra bí mật Dương Cơ nhiều lần ngăn cản chúng đến nhân gian, nỗ lực bảo vệ thôn Khổng Lồ, đồng thời gã đã phái một lượng lớn người La Sát từ tòa thành trong mây tức tốc đi tới mục tiêu đầu tiên của mình —— Thôn Khổng Lồ.
Trong mơ, lũ người La Sát có số lượng đông đảo, kẻ nào kẻ nấy mặt mũi tham lam hung ác, trải rộng khắp cả không trung.
Tuy rằng hiện giờ vẫn chưa ước đoán được thời điểm chính xác bọn chúng đổ bộ đến thôn Khổng Lồ, nhưng dựa theo tình huống khi Tấn Tỏa Dương và Tần Giao cùng đối đầu trực diện với La Sát nữ ở thôn Phạm, thì tốc độ phi hành trong mây của báo nhân là cực kỳ nhanh nếu không quản ngại ngày đêm. Hơn nữa, chúng còn am hiểu cách bay từ không trung tập kích đột ngột các sinh linh bình thường trên mặt đất, một khi bị chúng âm thầm theo dõi từ trong bóng tối thì ắt sẽ cửu tử nhất sinh.
Hiện tại tình huống đang hết sức nguy cấp, nhanh nhất là ba, bốn ngày, chậm nhất thì cũng chỉ nửa tháng nữa thôi, bọn họ sẽ bị nước đen và người La Sát giáp công cả trước lẫn sau.
Trong thôn Khổng Lồ toàn là người già yếu bệnh tật, phản ứng chậm chạp, đến lúc đó những người khổng lồ mắc bệnh chắc chắn sẽ không chịu đựng nổi dù chỉ một đêm, bọn họ rất có thể sẽ rơi vào cảnh ngộ diệt tộc như thôn làng của tộc cá tử tôn năm xưa, bị lũ người La Sát tàn bạo ập xuống từ trên bầu trời, mau chóng giết chóc ăn thịt, thậm chí ngay cả xương cốt nguyên vẹn cũng chưa chắc giữ lại được.
Sắc mặt Tán Tỏa Dương bất giác chùng xuống, chính vì biết rõ điều này nên khi nói chuyện với Chu Đỉnh Thiên, hắn cũng đè nặng giọng hiệu mình hơn để biểu đạt tính chất nghiêm trọng của sự việc.
Nhưng lạ là, trước giờ lão khổng lồ Chu Đỉnh Thiên luôn hết mực tôn kính lễ độ với hắn, mà dường như từ lúc nghe về sự tồn tại của người La Sát, thái độ của lão bỗng trở nên kỳ quái và khác thường.
Biểu cảm của Chu Đỉnh Thiên lúc này rất đỗi phức tạp, không rõ lão đang cúi đầu suy tư cái gì nữa. Để tăng thêm sức thuyết phục cho lời nói của mình, Tấn Tỏa Dương còn không quên bổ sung một câu nghiêm túc:
“Nếu như ngài cảm thấy lời tôi nói vẫn thiếu độ tin cậy, vậy thì tôi có thể nói thêm cho ngài chuyện này, dường như lúc sau cuối lũ người La Sát có nhắc đến hai chữ “Cái bóng”. Khi theo Chu Bình đi qua cửa hang để đến nơi này, tôi cũng từng nhìn thấy một loại tảo màu đen, lúc đó Chu Bình bảo với tôi rằng vật ấy tên là cái bóng. Tôi không rõ lần này có phải người La Sát đến chính vì nó hay không, nhưng tôi cảm thấy nó nhất định có liên quan lớn đến toàn bộ sự kiện.”
“……Cái, cái bóng?!”
Nghe câu ấy, Chu Đỉnh Thiên trợn to mắt, thều thào lặp lại lời Tấn Tỏa Dương. Phản ứng của ông cụ lọm khọm này cứ có gì đó quái lạ, phần nhiều trong đó chính là sự ngạc nhiên và sợ hãi mà không rõ nên hình dung ra sao.
Tấn Tỏa Dương lặng lẽ chờ đợi câu trả lời của lão, lúc hắn đang cau mày khó hiểu, ông cụ Chu Đỉnh Thiên râu tóc bạc phơ mới hoàn hồn lại, lão cười khổ nặn nặn ngón tay thô ráp của mình, giả bộ bất đắc dĩ nhìn về phía Tấn Tỏa Dương – người đang chờ lão đáp lại, lắc đầu nói:
【Haiz…… Tính, tính…… sư à, ngài đã ở đây…… một thời gian rồi……. Tôi cũng nói thật…… với ngài vậy, tôi biết ngài là một…… người tốt……. vừa thông minh vừa có trách nhiệm…… Bây giờ mỗi câu ngài nói với tôi…… cũng đều là thật lòng……. suy xét cho thôn chúng tôi…… Nhưng…… Nhưng ngài biết đấy…… Người trong thôn chúng tôi chỉ được mỗi cái……. cao lớn hơn người bên ngoài một chút thôi……. chứ ngày thường, đừng nói là…… đám mãnh thú hung hãn…… ngay cả lũ phàm nhân…… tự tiện xông vào đây…… cũng suýt dùng mưu giết được chúng tôi rồi……】
“……”
【Bởi vì ngu xuẩn…… và cũng quá chân chất…… cộng thêm cả hình thể to cao khó hòa nhập với thế giới bên ngoài…… mà bộ tộc khổng lồ chúng tôi…… đã nhút nhát trốn ở……. nơi này…… suốt nhiều năm nay…… không dám đi ra ngoài…… Trong tình huống như vậy……. mà ngài đột nhiên bảo với tôi rằng…… bọn người La Sát đáng sợ……. có khả năng sẽ……. lập tức đổ bộ tới đây…… Trong lòng tôi…… ngoại trừ lo lắng và sợ hãi, thì thật sự là…… không biết nên làm sao…… để báo tin này cho mọi người trong thôn…… Vì dù có báo sớm cho mọi người…… biết chuyện này, thì chúng tôi cũng chẳng dám…… trốn chạy hay phản kháng……】
Chu Đỉnh Thiên đã rất cao tuổi, tính cách cũng chất phác thẳng thắn, hiếm khi lão mới nói ra lời khó xử và khiếp đảm như thế này, vừa nói lão vừa nhìn Tấn Tỏa Dương, mỗi câu mỗi chữ đều chất chứa cảm xúc tiêu cực.
Lão không để ý sắc mặt Tấn Tỏa Dương đờ ra thoáng chốc rồi rõ ràng trở nên không tốt. Ông lão Chu Đỉnh Thiên tóc bạc trắng cúi đầu nín thinh một lát, rồi nhếch miệng nói tiếp:
【Dù sao…… bây giờ có chạy đi đâu thì thế giới ngoài kia cũng chẳng có chỗ chúng tôi đặt chân và sinh tồn, đằng nào cũng chỉ có một con đường chết mà thôi…… Đây cũng là lý do tại sao…… nước đen đã tràn lan khắp…… cả thôn như vậy rồi…… nhưng chúng tôi vẫn không muốn……. chạy trốn theo……. bác sĩ Phạm và…… bác sĩ Dương tốt bụng……】
“……”
【Còn cùng chung sức chống trả người La Sát ấy hả…… chuyện đó càng là mơ mộng..….. hão huyền……. Ngài nhìn chúng tôi……. ngu ngốc như vậy là hiểu…… Sao, sao có thể chống lại được…… lũ người La Sát đáng sợ ấy chứ! Cho nên…… tôi khuyên ngài…… hãy mau chóng…… thức thời rời khỏi nơi này…….. giống như hai vị bác sĩ cá lúc trước……】
“……”
【Tuyệt đối, tuyệt đối đừng để bản thân bị…….. liên luỵ bởi…….. người khổng chúng tôi…… Tấm lòng vô tư lương thiện của ngài vốn không nên…… trao cho loại sơn tinh yêu ma…… không có tâm can…… như chúng tôi…… Còn về thù lao……. vá trời mấy ngày nay…… Chúng tôi chẳng có…… thứ gì đáng tiền…… Chi bằng chọn lựa…… một con bò trong chuồng tặng cho ngài…… để ngài lấy làm gia súc…… sau này mang về…… sử dụng…… Như vậy hẳn là ngài sẽ…… bỏ qua cho chúng tôi nhỉ……】
Tuy Chu Đỉnh Thiên vẫn cố nói khéo léo cẩn thận rồi nhưng lúc đến đoạn cuối thì một vài ý tứ chẳng mấy thân thiện đều đã biểu đạt ra hết. Lão lo lắng dùng lòng bàn tay thô ráp xoa xoa đầu gối mình, làm bộ khúm núm cười giả lả.
Hiếm khi búp bê bùn mới tỏ ra ngoan ngoãn không xen miệng vào, nó nằm trên bả vai Tấn Tỏa Dương, nhìn tình cảnh này phát sinh mà đâm ra khó xử, không biết nên đồng tình với ai.
Từ đầu chí cuối Tấn Tỏa Dương vẫn giữ trạng thái im lặng quỷ dị, hắn vẫn chăm chú lắng nghe lão khổng lồ nói câu được câu không, song chỉ nghiêm mặt hờ hững, không lập tức phản bác lời Chu Đỉnh Thiên, dù nghe mấy lời đó làm hắn nghĩ không thông suốt nổi.
Bởi vì đây là lần đầu gặp tình huống thế này, cho nên hắn quả thực hơi tức giận, hơn nữa sự tức giận và bị mạo phạm này còn biểu hiện hết sức rõ ràng.
“Cho nên, ý ngài là ngài không hề tin lời tôi nói? Không chỉ nghĩ tôi là một tên lừa đảo, đang giở trò bịp bợm các vị, mà còn định dùng tiền của để bảo tôi mau cuốn gói khỏi thôn này, chớ nấn ná thêm một ngày nào nữa ư?”
【Ờm…… Cái đó thì…… Tính sư…… tự hiểu sao cũng được……】
Lão khổng lồ nở nụ cười lúng túng hòng xoa dịu không khí, nhưng chẳng hiểu sao nụ cười ấy lại có chút gai mắt, Tấn Tỏa Dương chẳng có lòng dạ nào nói chuyện nữa, hắn chỉ thấy buồn cười vì lần đầu gặp phải tình huống hoang đường thế này thôi.
Vốn dĩ vì suy xét cho sự sống chết của bọn họ nên hôm nay Tấn Tỏa Dương mới chạy đến đây nói ra mong muốn hoàn toàn đơn phương này. Giờ bị từ chối thẳng thừng như thế, thậm chí bị yêu cầu mau cút khỏi chỗ này, hắn cũng chẳng nói gì thêm nữa, bèn mang theo búp bê bùn nằm sấp trên vai mình, đứng dậy rồi lạnh nhạt cụp mắt nhìn Chu Đỉnh Thiên đang “xấu hổ vô cùng”, khẽ gật đầu, nói:
“Ừm, tôi nghĩ mình đã hiểu được ý của ngài rồi.”
【……】
“Thực tế tôi vẫn chưa làm xong việc vá trời như đã hứa lúc trước, cho nên tôi sẽ để lại đám mây đen chưa hoàn thiện này, ngoài ta tôi vẫn còn vài biện pháp vá trời khác chưa kịp thử nghiệm, tôi cũng sẽ viết hết ra giấy và giao lại cho mọi người trong thôn vào hai ngày sau. Tôi không có bất cứ yêu cầu nào đối với việc này nữa, chỉ có điều này mong ngài có thể đáp ứng tôi.”
【…… Ồ…… Tính sư muốn…… thù lao gì sao?】
“Ba mươi người sống đã nhận trừng phạt thích đáng, bị đút thức ăn gia súc hóa thành bò ấy, ngài có thể giao bọn chúng cho tôi xử lý không?”
【Haiz…… Tính sư…… Yêu cầu này…… e là chúng tôi không thể…… đáp ứng được…… Đối với người khổng lồ……. bò rất quý giá……. Có thể bán cho khỉ đầu chó và dã nhân ở phụ cận…… Còn có thể cày cấy đất đai…… Huống hồ dạo trước chúng tôi đã cho chúng ăn…… nhiều…… thức ăn gia súc như vậy……】
Câu trả lời của lão khổng lồ hiển nhiên quá mức tuyệt tình, trước khi đi Tấn Tỏa Dương còn bàn giao cho lão cả một đống, thế mà đổi lại chỉ có một câu từ chối. Hắn nhíu mày quay người đi thẳng, chẳng đoái hoài đến ánh mắt quái lạ của lão khổng lồ cứ nhìn phía sau mình thật lâu.
Hai ngày sau, tin tức Tấn Tỏa Dương đột nhiên rời đi khiến mọi người đều ngỡ ngàng chẳng dám tin, bởi tuy vị tính sư này mới đến không lâu, nhưng tính cách hắn khiêm tốn lễ độ nên quan hệ giữa hắn với nam nữ già trẻ trong thôn đều tốt đẹp.
Chẳng hiểu sao hôm đó lão khổng lồ Chu Đỉnh Thiên lại lật mặt còn nhanh hơn lật sách, thậm chí còn ngấm ngầm ám chỉ với những người khổng lồ khác rằng Tấn Tỏa Dương là một tên lừa đảo tham lam đê tiện.
Lão không chỉ bảo với nhóm Chu Bình – những người vốn khó chấp nhận chuyện Tấn Tỏa Dương rời đi – rằng thanh niên tóc trắng quái gở này định “lừa lọc bịp bợm”, mà còn cố ý xuyên tạc là hắn đòi cuỗm luôn ba mươi người sống về nhà làm gia súc, khiến tình cảnh của Tấn Tỏa Dương và đám búp bê bùn ở trong thôn càng lúc càng khó xử.
Thế là sau cùng, chỉ có mỗi con cún nào đó là nguyện ý cùng tiến cùng lùi với hắn. Rõ ràng hồi mới tới cu cậu chướng mắt hắn nhất, suốt ngày gọi hàng nhái này hàng nhái nọ, vậy mà giờ cả hai lại nghiễm nhiêm thành “anh em tốt” của nhau.
“Ha, ha ha, ngươi nhìn đi…… Lần này tất cả mọi người đều nói ngươi là hàng dỏm…… là đồ lừa đảo nhỉ…… Ta biết ngay mà…… Cơ mà như bây giờ cũng tốt…… Ngươi đã hứa sẽ cùng ta đi…… tìm A Hương đó……”
“……”
“Mà ngươi đừng khóc nha, hàng dỏm…… Nếu ngươi không hành nghề lừa đảo được nữa…… thì về sau ta có thể giúp ngươi nghĩ cách…… kiếm một việc lặt vặt ở Túy Giới hoặc nơi nào đó…… Dù sao ngươi cũng còn phải nuôi cái chị Chức Nữ……. đã đưa hồng cho ngươi nữa, ta biết mà, ha, ha ha……”
Tâm trạng Tấn Tỏa Dương vốn dĩ đã không tốt, cái điệu bộ ngứa đòn bẩm sinh của bạn nhỏ Trương Trường Thanh càng làm hắn chẳng muốn ngó ngàng gì đến nhóc con này hết. Song, lời nói của người La Sát trong giấc mơ và hành động khác thường của Chu Đỉnh Thiên hôm ấy vẫn khiến lòng hắn đâm ra chần chừ, không muốn lập tức rời khỏi thôn Khổng Lồ như trước đó hắn đã bảo với Chu Đỉnh Thiên.
Mà rất rõ ràng, lão khổng lồ Chu Đỉnh Thiên kia muốn che giấu gì đó với người ngoài, nếu hắn còn nấn ná không đi thì lão sẽ tiếp tục làm ra những hành động thô lỗ quá đáng để ép hắn rời đi, đến bao giờ triệt để đuổi được hắn ra khỏi thôn Khổng Lồ, không thể thu thập được càng nhiều bí mật về nơi này nữa thì mới thôi.
Điều khiến Tấn Tỏa Dương buồn bực hơn nữa là, tình huống này không chỉ mang ý nghĩa hắn nhất định phải rời đi ngay lập tức, để vuột mất nhiều tin tức hơn, mà tiếp sau đây hắn còn có thể bỏ lỡ cơ hội gặp Tần Giao – người sắp sửa tới nơi này hội ngộ cùng hắn, thậm chí gặp nguy hiểm trực diện vì hắn.
Sau một hồi rầu rĩ nghĩ ngợi, đêm ấy nhân lúc búp bê bùn và Trương Trường Thanh say ngủ, Tấn Tỏa Dương âm thầm thức dậy, một lần nữa đi tới chuồng bò to lớn mà hắn từng ghé ngang qua ở lần đầu tiên.
Thiếu gia Trần Gia Tường vẫn giữ nguyên tạo hình đầu bò xơ xác hài hước, gã mơ màng mở đôi mắt đầy ghèn ra, lúc thấy rõ Tấn Toả Dương, gã la hét bổ nhào tới như kẻ điên, miệng còn gào toáng lên “Tấn Tỏa Dương, thằng yêu quái này, tao phải giết mày, tao phải giết mày”.
Một giây sau, Tấn Toả Dương vươn bàn tay qua lớp hàng rào nhớp nhúa, khoá chặt yết hầu cứng đờ của gã lại, hắn cẩn thận ngó nghiêng bốn phía, rồi bèn lạnh lùng quan sát gã ở khoảng cách gần. Tuy Trần Gia Tường đã gần biến thành bò hẳn nhưng ít nhất mặt mũi vẫn giống hắn đến bảy phần, chỉ có màu tóc và đôi mắt là không dễ xử lý cho lắm. Hắn âm thầm giật giật khoé miệng, sau đó nói lạnh tanh:
“Câm cái miệng của mày lại, giờ tao nói thế nào thì mày phải làm thế ấy, bằng không……”
Lần đầu tiên Tấn tính sư uy hiếp dọa dẫm người ta giữa đêm hôm như kẻ xấu thế này, mới nói được nửa chừng, hắn đã lúng túng chìm vào im lặng.
Tại vì hắn bỗng phát hiện ra mình không chỉ không quen với việc đe doạ uy hiếp kẻ khác, mà đúng vào lúc này hắn lại hơi bí từ, ngay cả một câu hung ác tí tẹo thôi hắn cũng chẳng thốt ra được.
Mang theo cõi lòng nặng nề ấy, hắn và Trần Gia Tường lặng lẽ nhìn nhau, tuy ánh mắt gã dữ dằn nhưng cũng sợ đến mức run như cầy sấy rồi. Trong lúc thảng thốt, Tấn Toả Dương nhớ lại lần trước Trương Trường Thanh đã mô tả ông chú long vương tàn bạo đáng sợ biến thái của mình thường doạ nạt người ta như thế nào, hắn ngẩn ra một thoáng, say đó bèn thay đổi ánh mắt, cố ý sầm mặt xuống, nhìn chòng chọc vào thằng em họ đầu bò phiền phức của mình. Rồi, theo một cách vừa nghiêm túc vừa cứng nhắc, hắn bắt chước giọng điệu của vị long vương kia:
“Từ giờ, ngoan ngoãn nghe lời cho tao, bằng không, tao, sẽ, nặn mày, thành bò viên, từng viên từng viên một, nghe rõ chưa?”
Trần Gia Tường: “………………”
✿Tác giả có lời muốn nói:
Tần Giao: Ừm, đây quả là lời uy hiếp đáng sợ nhất, kinh khủng nhất, đậm chất đàn ông nhất mà anh từng nghe trong năm nay.
Tấn Tỏa Dương: ……
Tần Giao: Ôi chao, nói bắt chước người ta thế này thì có cần khen thưởng đặc biệt gì không nhỉ, cục cưng ~
Tấn Tỏa Dương: ……
——–
Phần cuối cùng bắt đầu. Chương kế tiếp mợ tới nơi, hai người gặp nhau rồi đánh quái nha moah moah.
Chuyện Trần Gia Tường là người có ngoại hình giống cậu nhất nhà thì tôi từng đề cập rồi đó, nói từ lúc cậu lên sàn kìa, lúc đầu những người khổng lồ cũng cảm thấy cậu rất giống gã phàm nhân độc ác kia mà, ừm hửm, cho nên mọi người hiểu tiếp theo cậu cả muốn làm gì rồi đúng không nào ha ha? Tuy nhiên, đối với ai đó thì bất kể dáng vẻ cậu thay đổi thành thế nào, người ta vẫn sẽ nhận ra ha ha ha, đây chính là tình yêu đấy nha!