*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thời Nam triều có thư sinh họ Đinh, là hậu duệ của Đinh Công Cấp, kết hôn mười ba năm thì vợ lâm bệnh qua đời, từ đó ngày nào Đinh sinh cũng ủ ê buồn bã.
Ngày nọ nghe nói trong kinh thành có người thợ chế dầu đèn, sở hữu khả năng thắp đèn gợi lại mộng xưa gọi người chết uổng mạng về, Đinh sinh liền dốc hết gia tài để cầu kiến người thợ này, hằng mong tìm về người vợ quá cố. Ông lão dầu đèn thấy hắn thành tâm, một đêm nọ dưới ánh đèn bèn nói cho hắn biết về khúc chiết trong đó, nhờ thế mà Đinh sinh biết được bí mật của ngọn đèn.
——《Tính thư • Thiên về Đinh thị》
Hơn ba giờ sáng, Tấn Hành lê lết thân thể chật vật bước ra từ ngõ Chó, con ngõ đêm qua vừa trải qua một tràng hỗn loạn kinh hoàng giờ đã chẳng còn bóng dáng vật sống nào.
Liêu Phi Vân đánh xe tới lén lút chờ ở bên ngoài cả buổi trời, anh ta trố mắt ngoác mồm nhận ra hắn ngay tắp lự, vội vàng mở cửa xe cho cậu em vợ hờ nửa đêm nào cũng ra ngoài làm việc lớn của mình. Sau khi cảnh giác quan sát thấy camera giám sát ở bốn phía đều không bật, anh ta mới nhanh chóng khởi động chiếc xe đỗ ở ven đường giữa đêm tối.
Trên đường lái xe về nội thành, Liêu Phi Vân nhiều năm qua tự xưng là anh rể hờ kiêm anh trai của hắn vẫn thân thiết hỏi thăm Tấn Hành mấy câu. Tấn Hành bấy giờ đã tháo mặt nạ xuống, cau mày nhìn ra cửa sổ, rõ ràng là đang ngẩn người chẳng để ý gì cả, chỉ thi thoảng mới đáp lời anh ta.
“Hôm nay cậu làm sao thế hả, nửa đêm nửa hôm không ngủ mà một mình chạy ta ngoài làm gì?”
“Bắt chó.”
“Bắt chó? Chó đâu? Mà rốt cuộc cậu bắt được mấy con chó? Cậu có biết là trông cậu như vừa mới đánh tay không với hai trăm con chó điên không?”
“……”
“Thôi thôi, anh không hỏi nữa, giờ đưa cậu về thẳng nhà hay là sao? Có muốn lên nhà anh tắm rửa trước không? Bố mẹ anh đi ngủ cả rồi, giờ cậu mà về nhà như này, ờm, nhất định không hay lắm nhỉ?”
“Ừm, vậy qua chỗ anh đi.”
Hồi cấp ba thỉnh thoảng hắn cũng sang nhà Liêu Phi Vân chơi qua đêm, sau đó sáng cuối tuần cả hai lại cùng nhau đạp xe đến trường học thêm. Khi nghe đề nghị này, Tấn Hành cũng cảm thấy mình trở về với cái bộ dạng hiện tại thì sẽ không tiện giải thích lắm, cho nên cũng dứt khoát đồng ý luôn.
Thế là hai người bèn trở về căn nhà của Liêu gia trong tiểu khu cũ ở nội thành, chờ đỗ xe xong đi lên lầu, Liêu Phi Vân đi rón ra rón rén đằng trước liền bật đèn ở ngoài hiên cho Tấn Hành, song vừa mới bước qua cửa nhà, Liêu Phi Vân liền nghe thấy giọng nói cực kỳ cảnh giác không hề buồn ngủ tí nào của mẹ mình vọng ra từ trong phòng ngủ:
“Ai đấy?! Ai mở cửa đi vào đấy!”
“……Mẹ, mẹ, đừng kích động, là con trai của mẹ đây mà.”
“Là mày à? Thế sao mẹ lại nghe thấy hai tiếng bước chân khác nhau! Mày còn dẫn ai về! Giỏi gớm nhỉ! Gần 30 tuổi đầu không chịu cưới vợ đi mà còn bày đặt nửa đêm dẫn người về nhà cơ à! Để mẹ bật đèn lên nhìn kỹ xem nào —— Ủa ủa, Tấn, Tấn Hành à? Là Tấn Hành đúng không? Sao hôm nay tự dưng lại sang đây, ăn, ăn tối…… à không, ăn khuya hả con?”
Tấn Hành: “……”
Bà Liêu không hổ là người nhà của đồng chí cảnh sát, tính cảnh giác, thính lực lẫn năng lực phản ứng đều hệt như một nhân viên điều tra chuyên nghiệp. Ánh sáng mạnh từ chiếc đèn pin trong tay bà làm Tấn Hành phải lấy tay che mắt lại, Liêu Phi Vân vội la lên “Mẹ ơi mau dịch cái đèn ra, mắt Tấn Hành không chịu nổi đâu”, bác gái mập mạp đứng khom lưng ở cửa phòng ngủ cũng hoảng hốt kêu lên ấy da ấy da rồi mau chóng ném cái đèn pin đi, chạy tới tìm dép lê cho Tấn Hành.
“Sao mày không báo trước với mẹ một tiếng…… Làm mẹ quê chết đi được……”
“Thì tại con tưởng mẹ với bố đi ngủ rồi mà…… Bố con không tỉnh dậy chứ? À mẹ này, có thể làm phiền mẹ nấu một bữa khuya được không…… Tấn Hành còn chưa ăn cơm tối……”
“Ổng đang ngủ cũng bị mày đánh thức rồi, đúng là cái thằng trời đánh…… Ôi, Tấn Hành, mắt con còn đau không, vừa rồi đều là…… đều là tại dì hết. Con ngồi trước đi, dì đi nấu mì với lấy thuốc nhỏ mắt cho con, chắc trong tủ lạnh vẫn còn đồ ăn, để dì đi xem thử……”
“Cảm ơn dì ạ. Ngại quá, khuya rồi còn quấy rầy dì nghỉ ngơi.”
“Đâu có, sao tự dưng khách sáo thế làm gì? Mà cũng lâu lắm rồi con không ghé nhà dì chơi, lúc trước dì gặng hỏi Phi Phi, biết con không khoẻ, phải ở nhà tĩnh dưỡng nên dì cũng chẳng dám hỏi nhiều. Ôi chao, giờ con đã thành người lớn rồi, còn nhớ hồi trước cứ cuối tuần là con lại sang đây ăn cơm, sao mới đó đã lớn như thế này rồi……”
Đúng là cũng mấy năm rồi hắn chưa đến nhà họ Liêu, vậy mà thái độ của bà Liêu với Tấn Hành vẫn chẳng khác gì hồi xưa.
Có lẽ vì những năm qua Liêu Phi Vân luôn giữ liên hệ với hắn cho nên ấn tượng của người nhà họ Liêu đối với hắn vẫn dừng ở hình tượng trước kia, đó là một thiếu niên không được khỏe mạnh, tính cách điềm đạm dễ ngại và cũng hết sức lễ phép.
Do đó dù tối nay Tấn Hành đột nhiên xuất hiện trong bộ dạng như vừa đánh nhau với 200 con chó điên xong, bà Liêu cũng lấy làm lạ nhưng không hề dò hỏi nhiều, chỉ thân thiết trò chuyện mấy câu với hắn rồi nhỏ giọng thúc giục Liêu Phi Vân đưa Tấn Hành về phòng ngủ để thay quần áo sạch sẽ rồi ăn bữa khuya.
“Cậu đi tắm trước đi, anh đi kiếm quần áo cho cậu thay…… Cậu tự tắm một mình không sao chứ?”
“Ừm.”
“Haiz, mẹ anh đúng là càng già càng hay càm ràm. Nếu không phải lúc nãy thấy cậu về với anh thì bà ấy chắc chắn lại bắt anh đi xem mắt cho coi, đau đầu quá đi mất……”
Mãi đến khi đi vào phòng tắm, cởi bộ đồ dơ bẩn trên người bắt đầu tắm ráp, Tấn Hành mím chặt đôi môi trắng bệnh vẫn còn nghe thấy tiếng kêu la ai oán của Liêu Phi Vân văng vẳng ngoài kia.
Tấn Hành đứng ở trước gương, che miệng ho khan vài tiếng, vành mắt đỏ lên, tóc rai rũ xuống vì mồ hôi lạnh trên trán. Hắn rửa sạch máu tươi dính dớp trong lòng bàn tay, khiến mớ màu đỏ đen lẫn lộn trên ngón tay tái nhợt trôi theo đường nước ngầm, từ từ biến mất khỏi tầm mắt của mình.
Khí nóng trong nhà tắm bốc lên, mái tóc bạc và con ngươi đỏ khắc hẳn người thường cũng như ẩn như hiện.
Nghĩ đến nguyên nhân vì sao bao năm qua bản thân luôn kiên trì sống một mình, Tấn Hành khẽ nhíu mày, lấy tay ấn lên chỗ mạch đang đập dồn dập. Sắc mặt chàng thanh niên tóc trắng tái nhợt như chẳng còn hạt máu, trong thoáng chốc ngũ giác cũng gần như mất đi toàn bộ, hắn cố gắng đè nén cảm giác suy kiệt héo mòn trong thân xác, nhanh chóng rửa sạch vết máu quỷ dị đang chậm rãi chảy ra từ mắt, lỗ tai và lỗ mũi của mình. Xong xuôi hắn bèn lẳng lặng nhắm mắt lại, bấy giờ mới nghe thấy tiếng gọi của Liêu Phi Vân truyền vào trong tai:
“Tấn Hành? Cậu sao thế? Sao chẳng nói gì? Nước có nóng không?”
“Ừm, có.”
“Vậy thì tốt, cậu từ từ tắm đi nhé, anh không quấy rầy cậu nữa.”
Hai người cách cánh cửa nói chuyện phiếm vài câu, mãi đến khi thân thể đã hoàn toàn khôi phục bình thường, Tấn Hành mới thay sang bộ đồ mà Liêu Phi Vân mua để đi xem mắt nên đến giờ vẫn chưa xé tag ra. Lúc hắn đi ra, Liêu Phi Vân đang chống đầu ngồi trên giường còn huýt sáo với hắn rồi chậm rãi lắc đầu bình phẩm:
“Chà chà, vóc người cậu cũng xịn phết ấy nhỉ, thế mà anh cứ tưởng cậu gầy hơn anh nhiều lắm chứ. Thật ra là tại bình thường cậu ăn mặc già dặn quá, làm bản thân trông cứ như ông cụ, hồi đi học cậu có thế đâu…… Haiz, mà bây giờ cũng vô ích, cậu đã bước một chân vào nấm mồ hôn nhân rồi, quần áo hút gái đến mấy cũng vô ích thôi. À mà này, lúc nãy cậu đã nhắn tin về nhà chưa? Nếu chưa là dễ xảy ra mâu thuẫn nội bộ gia đình lắm đấy nhá……”
Nhờ Liêu Phi Vân tốt bụng nhắc nhở mà Tấn Hành mới sực nhớ ra là mình chưa báo với Tần Giao rằng sẽ không về nhà, hắn vội cầm chiếc điện thoại trên bàn lên, song lại phát hiện điện thoại đã tắt máy rồi.
Tận mắt chứng kiến một loạt biến hóa trên gương mặt của vị thanh niên đã kết hôn này, Liêu Phi Vân vừa giơ tay nặn sống mũi vừa hả hê cười phá lên:
“Toang cmnr, xảy ra chuyện lớn rồi, giờ phải làm sao đây?”
“……Đưa điện thoại của anh cho em mượn chút.”
“Hở?”
Liêu Phi Vân hoàn toàn chẳng ngờ Tấn Hành sẽ nói vậy với mình, anh ta kinh ngạc ngồi dậy, móc di động trong túi ra đưa cho hắn.
Tận mắt nhìn Tấn Hành một tay cầm khăn lau tóc, một tay gõ số vào thanh tin nhắn, sau đó nhanh chóng gửi một tin nhắn đi, Liêu Phi Vân sững sờ ngây đơ ra mất một lúc, sau đó mới khiếp sợ nhìn chằm chằm hắn nói:
“Đù má, Tấn Hành, cậu, cậu cậu đã biết nhớ số người khác rồi hả?”
“……”
Bị bạn thân từ nhỏ dùng giọng điệu như đang nói chuyện với kẻ có chướng ngại trí lực để mà hoài nghi chỉ số thông minh của mình, vẻ mặt Tấn Hành đương nhiên rất chi là khó coi. Liêu Phi Vân sực nhận ra câu nói vừa rồi còn mang nghĩa khác, liền lúng túng liếc bản mặt lạnh tanh của Tấn Hành một cái rồi vội nhìn sang chỗ khác, hắng giọng giải thích rằng:
“Thì tại, thì tại anh hơi ngạc nhiên thôi mà, xưa nay cậu đâu có thói quen này…… Hồi trước đến số của người nhà cậu còn chẳng nhớ được, mỗi lần chủ nhiệm lớp cậu đòi gọi ông với chị cậu lên trường nói chuyện, cậu toàn lì lợm ngồi im ở đó, khăng khăng nói là mình không biết…… Hơn nữa hai ta quen biết nhau bao lâu nay, cậu cũng có thèm nhớ số điện thoại của anh đâu…… Mà đấy là hai chúng ta còn thân nhau đấy nhá, nếu là người bình thường, cậu càng chẳng thèm nhớ đúng không……”
Bình thường đúng là Tấn Hành chẳng bao giờ chịu nhớ mấy thứ này, tự dưng bị Liêu Phi Vân nói như thế, hắn mới ý thức được rằng mình đã vô thức thuộc nằm lòng số điện thoại, sinh nhật, khẩu vị của người kia, thậm chí đến cả những chi tiết nhỏ nhặt mà chỉ khi hai người chung sống mới có thể biết được.
Bất kể gửi tin nhắn lúc nào Tần Giao đều lập tức trả lời. Đúng lúc ấy y cũng nhắn tin phản hồi cho hắn, nội dung vẫn giống như rất nhiều lần trước, song hôm nay không biết vì duyên cớ gì mà cuối câu còn có thêm một emoji hết sức đáng yêu.
【Ừ, anh biết rồi, sáng mai em muốn ăn gì?
】
Kể từ buổi tối không mấy vui vẻ kia, đây là lần đầu tiên Tấn Hành thấy y chủ động hỏi mình sau nhiều ngày như vậy.
Tấn Hành cau mày thắc mắc, nghĩ mãi mà không hiểu là chuyện gì xảy ra. Cuối cùng hắn nhớ dạo này Tần Giao dường như phải tăng ca rất nhiều, cho nên cũng không tiếp tục giả đò nữa mà ân cần trả lời ngay “Ừm, buổi sáng anh cứ ngủ thêm một lát đi, không cần phải để ý đến em đâu”.
Anh rể Liêu hay lo lắng cho chuyện chung thân đại sự của hắn, giờ tận mắt thấy cái bộ dáng Tấn đại thiếu nghiện mà còn ngại, chỉ chăm chăm cúi đầu chat chít với bà xã, anh ta cũng mơ hồ nhận ra gì đó rồi. Thế là cái tên chưa vợ chưa con này liền trở mình trên giường, nghênh ngang cười mỉa:
“Có vẻ vị đại thiếu gia nào đó ngoài miệng nói một đằng nhưng trong lòng thì nghĩ một nẻo nhỉ. Mới hai hôm trước còn xị mặt nhờ anh giúp điều tra vợ cậu, làm anh tưởng là giận dỗi cãi nhau gì cơ, giờ xem ra chẳng ảnh hưởng gì hết ha, không thì sao mà đi đến đâu cũng nhớ thương thế kia? Vậy rốt cuộc anh còn cần điều tra không? Hai bữa nay anh bận nên vẫn chưa kịp hỏi cho cậu được……”
Nghe anh ta nói vậy, Tấn Hành cũng nhớ lại buổi tối hai ngày trước Tần Giao bỗng nhiên giãi bày thẳng thắn với mình. Hắn cụp mắt nhìn chằm chằm ngón tay mình một lát, đoạn ngước đôi mắt nhạt màu lên, vẫn duy trì dáng vẻ xa cách lạnh lùng thường ngày, song lại hỏi Liêu Phi Vân một vấn đề hoàn toàn chẳng liên quan:
“Nếu như một người đã thể hiện ra cho một người khác thấy một mặt mà bản thân không hề muốn cho ai biết, vậy anh có nghĩ người còn lại cũng cần thẳng thắn bộc bạch hết những gì mình không muốn nói cho đối phương không?”
“Hử? Cái này chắc phải xem tình huống cụ thể nữa……Nếu người còn lại thực sự không muốn nói thì cũng hết cách mà nhỉ…… Dù sao có một số việc vẫn cần xem ý nguyện của cá nhân, ai cũng có bí mật riêng mà…… Tuy nhiên anh cảm thấy, cho đối phương biết tất cả về mình chính là bước đầu tiên để đạt được hấp dẫn chân chính. Nếu cậu còn chẳng biết nội tâm người kia ra sao thì làm thế nào hiểu được người ta đang nghĩ gì khi ở trước mặt cậu?”
Lời Liêu Phi Vân nói quả thật rất có lý, Tấn Hành gật đầu như có điều suy nghĩ, cũng bảo “Vậy không cần tra xét nữa, em sẽ tự đi hỏi anh ấy”. Nhưng vài giây sau, tự dưng hắn lại ngẩng đầu lên, hỏi quân sư quạt mo lâu năm của mình rằng:
“Anh có nghĩ tới…… bao giờ thì kết hôn không?”
“……Cái đệt, cậu đổi nghề làm bác gái tổ dân phố từ bao giờ thế hả? 23 tuổi cưới vợ nên tưởng mình ghê gớm lắm đúng không? Sau này cậu sẽ phải hâm mộ anh đây thôi.”
“Em đang sống rất tốt, sau này chắc không có chuyện hâm mộ anh đâu”
“……”
Cái mặt liệt dây thần kinh cảm xúc nhưng hết sức ngứa đòn của Tấn Hành đã chọc cho anh ta tức tối đá một phát vào cái ghế dưới mông hắn. Tấn Hành ngồi trên cái ghế ở bàn máy tính bèn nhích sang bên một tẹo, làm Liêu Phi Vân nằm trên giường đá hụt.
Anh rể Liêu điên tiết nện giường rít gào hết sức ấu trĩ, lòng kỳ thật đang ghen tị muốn chết đi được, bèn chỉ vào cái mặt đơ của Tấn Hành mà hét:
“Cậu cứ chờ đấy! Sau này cậu nhất định sẽ hâm mộ anh!”
“Không hâm mộ.”
“Anh thề cậu sẽ hâm mộ!!”
“Không hâm mộ.”
“Trời má cái gì mà hâm mộ với chả không hâm mộ!? Thằng ranh con kia mày là khỉ đột trong sở thú phỏng, nửa đêm nửa hôm mà nện giường cái gì! Rống cái gì mà rống hả! Hàng xóm sắp sang đập cửa mắng vốn rồi đấy!”
Liêu Phi Vân: “……”
Tiếng la tức tối của bà Liêu ở ngoài cửa khiến cho hai tên đang ba, bốn giờ sáng mà còn ầm ĩ như trẻ con cuối cùng cũng chịu yên lặng.
Liêu Phi Vân giận dữ ngồi xổm trên giường như khỉ đột, ném mạnh cái túi khoai chiên vào mặt Tấn Hành, hiển nhiên đã hối hận vì rước thằng cha này về nhà để mà chuốc bực vào người.
Tấn Hành bắt lấy túi khoai chiên, vẫn giữ cái bản mặt không cảm xúc nhìn màn hình điện thoại vừa nói chúc ngủ ngon với mình, lòng cũng tạm gác lại chuyện nào đó. Lát sau, hắn quay sang nhìn Liêu Phi Vân, điềm đạm nói:
“Cuối tuần anh có rảnh không?”
“Cậu…… lại…… muốn…… làm…… cái……”
“Giúp em một việc, tiện thể cho anh tận mắt hâm mộ luôn.”
Liêu Phi Vân: “……”