Cái chuyện riêng tư kiểu như đi nhầm vào phòng người khác rồi còn bất cẩn nhìn thấy cơ thể của người ta, bậc chính nhân quân tử như Tấn Hành đương nhiên chưa từng làm trong suốt cuộc đời hai mươi mấy năm của mình, thế mà giờ lại gặp phải tình huống xấu hổ như vậy, hơn nữa một đương sự khác rõ ràng còn rất giận dữ với hắn.
Hắn ngay lập tức buông màn xuống, không hề nhìn ngó chỗ nào không nên nhìn, song lúc này dựa vào ánh sáng của ngọn đèn trên bàn, Tấn Hành vẫn thấy rõ người đàn ông trong màn đã hoàn toàn hóa thành hình rắn. Bầu không khí giữa hai người im lặng và quỷ dị đến đáng sợ, làm Tấn Hành đã đứng cách ra xa rồi mà vẫn thấy áy náy.
“Xin lỗi.”
Hắn tự thấy bản thân hành động không thỏa đáng, dẫu biết xin lỗi cũng chẳng ích gì, song vẫn trịnh trọng nói lời xin lỗi với người nào đó trong kia.
Trong màn lặng thinh lặng ngắt, cái người nào đó ngó lơ hắn mãi một lúc rồi bên trong mới bắt đầu vang lên âm thanh khe khẽ khi quần ao ma sát với vảy. Ban đầu Tấn Hành cũng chẳng hiểu y đang làm gì, rồi bất thình lình nghe thấy một tiếng vải rách cùng với tiếng tặc lưỡi mất kiên nhẫn của vị Túy Quân nọ.
“……”
Tấn Hành im ỉm mãi rồi đành quay đầu, cẩn thận hồi tưởng lại dáng vẻ mềm oặt bất động của y mới vừa nãy, cuối cùng vẫn bất chấp cơn giận của người nào đó để mà tốt bụng hỏi thăm một câu:
“……Ngươi không tự ngồi dậy được đúng không?”
Đúng như dự đoán, vị Tần nào đó đang tự mình giận mình trong kia lập tức lặng đi, một lát sau mới nghe thấy tiếng y khàn khàn đáp lại, tâm tình rõ ràng đang không tốt:
“Ờ.”
“……Vậy lát nữa ngươi định ra ngoài bái đường kiểu gì?”
Thấy y trả lời mình như vậy, Tấn Hành cũng lấy làm lạ, nhưng kẻ còn thấy lạ hơn hắn chính là Tần Giao. Y dựa vào đầu giường, cười gằn hỏi ngược lại:
“Ta nói ta muốn ra ngoài bái đường lúc nào?”
“……”
“Đừng bảo là đến bây giờ tính sư vẫn cảm thấy mấy lời ta nói lúc trước đều là lừa ngươi hết, chứ trong bụng thì ta muốn lấy Tiểu thị kia lắm hả?”
“……Không chỉ mình ta cảm thấy như vậy mà ngay cả người nhà cô ta cũng thế.”
“Vậy thì mau nói cho người nhà cô ta biết là đừng có tưởng bở nữa, muốn ta cưới cô ta thì già trẻ cả nhà cô ta đi nằm mơ còn dễ hơn đấy.”
Xỉa xói cả nhà Đăng Tâm lão nhân từ già đến trẻ xong, Tần Giao không nói gì nữa, cứ trốn trong màn không chịu ra y như con nít chơi xấu.
Tấn Hành sống đến lớn bằng này mà lần đầu thấy có kẻ ăn nói ngứa đòn ngứa đánh như vậy, thằng cha này không biết mấy tuổi rồi mà hành vi trẻ con hết chịu nổi, Tấn Hành cũng không còn gì để nói với y luôn. Song đồng thời, hắn cũng coi như đã tin lời Ngọc Chi Cơ nói lúc trước, rằng y bị kẻ khác ám hại nên mới không trốn ra được.
Chỉ là cậu cả tốt bụng của chúng ta không ngờ được là, ai đó hiện tại chẳng hề yếu đến mức bị một gã tiểu túy vô danh như Mi Lang cưỡng ép giam cầm mà không cách nào phản kháng được, chẳng qua ban nãy ở túy điện ngửi phải không ít hùng hoàng, hơn nữa bản thân đang trong kỳ động dục bị ép hóa hình, cho nên mới ảnh hưởng một phần đến trạng thái của y thôi.
Vị Tần nào đó giờ phút này cũng đang âm thầm tính kế giăng bẫy người khác, nghĩ cách làm sao để lừa tên tính sư ngốc nghếch dễ dụ, thừa lòng trắc ẩn này đi đối phó hai anh em Mi Lang kia, sau đó thừa dịp triệu tập bộ hạ của mình ở Huyền Khâu và Xích Thủy đến đây, còn cái tên tính sư ngốc này biết bị mình lừa xong chắc sẽ giận dữ hoặc chẳng thèm đếm xỉa đến mình, cơ mà vụ đó chẳng nằm trong phạm vi quan tâm của y.
Lúc này đây Tấn Hành nhất định chẳng hay biết suy nghĩ ích kỳ của tên Tần nào đó, hắn chỉ nghĩ là tìm được người rồi, giờ phải giúp y thoát khỏi chỗ này thôi, dù sao hôm nay cứu một người cũng là cứu mà cứu hai người cũng là cứu, vẫn tốn chừng đó thời gian thôi.
Nhưng hắn và Tần Giao còn chưa kịp thương lượng cách trốn ra thì ngoài hành lang xa xa bỗng vang lên tiếng bước chân hỗn loạn.
Nghe tiếng nói cười nịnh nọt của lũ chuột, Tấn Hành đoán là tên Mi Lang mà bọn túy nô kia nói đã tới rồi. Sắc mặt hắn biến đổi, còn chưa kịp chạy ra cửa giả vờ làm túy nô nghênh đón thì một bàn tay bỗng kéo lấy thắt lưng hắn, làm hắn lảo đảo ngã xuống, chiếc giường cũng chông chênh dữ dội vì hai gã đàn ông đồng thời nằm đè lên.
“……Ngươi!! Ngươi vốn không bị gì cả!”
“Xuỵt.”
Bởi vì trong màn không thắp đèn giống bên ngoài nên Tấn Hành lập tức nhìn thấu lời nói dối của Tần Giao, hắn tràn ngập tức giận, cũng chẳng thể nào thấy rõ gương mặt thật ẩn sau tấm mạng che của người nào đó được, nhưng đôi mắt màu xám lấp lóe ẩn chứa sự bỡn cợt kia thì lại nhìn thấy rõ hết thảy biểu cảm trên mặt hắn.
Y tận mắt trông thấy phía sau lớp mặt nạ của tên tính sư suốt ngày giấu đầu lòi đuôi này lại là một dung nhan khó tả, hệt như một gương mặt bị dí than nóng đến đen thui vậy. Trước đây Tần Giao từng hoài nghi hắn và Tấn Hành có liên hệ nào đó, nên giờ thành ra cũng hơi bất ngờ, y cúi đầu quan sát cẩn thận một lúc rồi nhíu mày nói:
“Thì ra đây chính là nguyên nhân tính sư thích đeo mặt nạ khi ở trước mặt người khác hả?”
Tấn Hành bị y kéo ngã lên giường, chưa lập tức hiểu y đang nói cái gì, đến khi nhớ ra mình đã dùng khối mực của Ngọc Chi Cơ để làm ra một hình tượng xấu xí què quặt phong hủi, hắn lại nhanh chóng trưng cái mặt lạnh ra.
Để ý thấy hắn mới tiếp xúc tứ chi với mình có tí xíu mà đã tỏ vẻ bài xích ra mặt, thậm chí có thể nói là chán ghét, Tần Giao cuối cùng cũng xác nhận kẻ này không phải Tấn Hành mà là tên tính sư thích đối địch với mình. Y không nói gì thêm nữa, con mắt màu xám quái dị thuộc về động vật máu lạnh lặng lẽ chuyển động trong bóng tối.
“Ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì?”
“Không biết hai anh em này kiếm đâu ra một cái đồng hồ mặt trời, bọn chúng muốn thông qua ngọn đèn của Đăng Tâm lão nhân, dùng cách tế sống để thỉnh Lão Túy Chủ của Túy Giới trở về. Lần này mà để bọn chúng làm được thì mọi kế hoạch của ta sẽ thành công cốc, ngay cả tính sư ngươi và lũ phàm nhân ngoài bức tường đó cũng sẽ gặp xui xẻo theo.”
“……Cho nên đây mới là mục đích của ngươi khi bảo Ngọc Chi Cơ dùng chỉ công dẫn ta đến đây?”
“Chứ không thì là gì?”
“……Lần trước ta đã nói rồi, ta không thể giúp ngươi mấy chuyện kiểu này được, cho dù bây giờ ngươi có biết mặt mũi ta ra sao, nắm được cái gọi là nhược điểm của ta, thì ta cũng sẽ không giúp ngươi.”
Kể từ lần trước, hình như đã lâu lắm rồi Tần Giao chưa nghe tên tính sư ngốc nghếch này nói với mình bằng giọng điệu lạnh lùng như thế. Y bỗng nhiên nở nụ cười, cố ý ghé sát lại gần tai Tấn Hành, nói với hắn một câu cực kỳ đáng ghét:
“Tiểu thị hiện tại đang ở cùng một kính túy tên là Kim Cánh Chi, kính túy kia vốn là kẻ ta sắp đặt bên cạnh Trương Bỉnh Trung, nếu lần này tính sư không giúp ta, ngươi nghĩ ta sẽ làm gì Tiểu thị?”
“……”
“Ta sẽ tự tay giết chết ả, sau đó moi tim ả ra cho lão cha già của ả nhìn, để lão khốn kia cũng nếm trải nỗi đau đớn khi mất đi trái tim và sự thống khổ khi bị kẻ khác đùa bỡn, sau đó ta sẽ ném tim của con gái lão cho chó ăn, tính sư có tin hay không?”
Đây là lần đầu tiên Tấn Hành chân chính lĩnh giáo bản tính độc ác từ tận xương tủy của vị Túy Quân này, trước đó hắn còn nghi ngờ lời Đăng Tâm nói, nhưng giờ thì thật sự sắp phát hỏa đến nơi. Khốn nỗi hiện tại hai người đều có chung kẻ địch, Tấn Hành đã bị y dùng chiêu trò kéo xuống nước rồi, cho nên cũng chẳng thể trực tiếp ra tay với y được.
Ngay giữa bầu không khí yên lặng đến quái dị ấy, gã em trai Hữu Mi Lang vì lo có vấn đề nên tiện đường tạt qua đây, đúng lúc đi vào trong phòng.
Hắn ta vừa hát ngâm nga vừa cất bước tiến vào, không mảy may phát hiện trong phòng còn có một kẻ khác, chỉ điềm nhiên đi kiểm tra một vòng rồi nhìn về phía bộ hỉ phục trên bàn, lẩm bẩm thắc mắc:
“Ơ, áo cưới ở đây, còn người đâu rồi…… Bảo là có một tên túy nô ở đây cơ mà……”
Còn chưa dứt câu, Mi Lang đã lắc đầu cười làm như không có gì. Hắn ta hừ một tiếng, đi tới bên cạnh chiếc bàn, dùng ngón tay vén bộ hỉ phục thêu hình giao long lên, tức giận nói:
“Thôi, cũng liên quan gì đến ta đâu…… Hừ hừ, cái gì mà Túy Quân, cái gì mà long tử long tôn, sau tối hôm nay thì danh hiệu Túy Quân của Túy Giới sẽ thuộc về ta. Thằng Tả Mi Lang khốn kiếp kia lúc nào cũng tự cho mình là đúng, việc gì khổ cực dơ bẩn cũng đẩy cho ta làm, sau đó lại chạy tới chỗ Lão Túy Chủ nhận hết công lao, lúc có lợi lộc gì cũng thích giành phần trước, trên đời làm quái gì có chuyện tốt như thế……”
Tiếng lầu bầu của Hữu Mi Lang lọt hết vào tai hai người đang nấp trong màn, Tần Giao nghe vậy chỉ nheo mắt cười lạnh chẳng nói lời nào, mà chiếc lưỡi rắn trong đôi môi đỏ tươi thì lại đang chầm chậm thè ra.
Song y hoàn toàn không để ý thấy, Tấn Hành mới vừa giằng co với mình đã đờ ra bởi mấy chữ “Long tử long tôn” này.
Long tử…… Long tôn? Long tử long tôn gì cơ?
Hắn ngỡ như tai mình nghe lầm, ánh mắt vô thức hướng sang người còn lại trong màn, hồi lâu sau mới xác nhận vừa rồi Hữu Mi Lang thật sự đã nói mấy chữ kia.
Cùng lúc ấy, đáy lòng Tấn Hành bỗng dâng lên một cảm giác xa lạ, thậm chí là lạnh lẽo, như thể hết thảy những chần chừ, hoài nghi và phủ định của bản thân hắn trong những lần gặp Túy Quân đều đã tìm ra một lời giải đáp không thể nào tránh né được nữa.
Bàn tay bị thương ở vị trí giống hệt nhau, lời cảnh cáo của Xà Âm Nữ trong tính thư, con chó tự dưng xuất hiện trong nhà rồi lại tự dưng biến mất……
Đôi khi lại cảm thấy ánh mắt, giọng điệu và cử chỉ quen thuộc, thân thế quá khứ gần như hoàn toàn trùng khớp, thậm chí còn cả cộng việc cần ra ngoài vào buổi tối……
Hắn cứ nghĩ người này cùng lắm chỉ là rắn nước hay tạp giao mọc sừng trong đầm lầy thôi, sao có thể liên quan tới long tử long tôn huyết thống thuần khiết được?
Dù sao từ thưở thần linh thượng cổ sáng thế, huyết mạch chân long chỉ có một chi kéo dài được đến ngày nay, bởi vì xưa kia khi quốc gia này sắp bị hủy diệt, chỉ có duy nhất một chi này may mắn được tộc nhân khác che chở nên mới chạy trốn được. Mà có thể lưu giữ được đến bây giờ, vẫn một nhánh huyết thống trong con cháu đời sau, tất cả đều là…… tất cả đều là họ……
【Tính thư viết, Tần thị, hậu duệ của Tổ Long, khi còn bé là giao, mặt xấu xí, mình mọc vảy, có khả năng hô mưa gọi gió, gặp tai kiếp sẽ hóa chân long.】
……
【Vào cái đêm con sinh ra, Tổ Long là kẻ đến trễ nhất, đợi mãi mới thấy mặt thế mà lão ta còn đi tay không nữa chứ. Ta vốn đang bực mình sẵn, trông thấy cái bộ dạng mũi hếch lên trời khinh khỉnh của lão thì ta đương nhiên càng giận sôi gan. Lão ta đứng ngoài phòng bệnh nghía con một cái, chợt nói với ta một câu như vầy……】
【Nói cái gì?】
【Lão nói đại lễ mà Tần thị ta dành cho ngươi sẽ không đến nhanh như vậy, chờ sau này ngươi và thằng nhóc nhà ngươi sẽ hiểu thôi. Sau đó con trưởng thành, ông nội con sốt ruột vô cùng, ngày nào cũng gióng trống khua chiêng tìm người yêu cho con nhưng mãi chẳng thành. Rồi một buổi tối nọ, Tần Giao bỗng nhiên đến nhà dùng cơm……】
……
【Người ta yêu đương nhiên vẫn đang sống rất tốt…… Có điều cậu ấy là một người vừa chính trực vừa lương thiện, chỉ hi vọng bản thân trải qua cuộc sống bình thường. Cho nên có lúc ta cảm thấy ban đầu mình tiếp cận cậu ấy với ý nghĩ báo ân, có lẽ là rất không công bằng đối với bản thân cậu ấy, thậm chí còn là một loại trách nhiệm không cần thiết……】
【……Báo ân?】
【Ồ? Chẳng phải ngươi đã đoán được ta là cái gì rồi sao? Ngươi chưa từng nghe câu chuyện ấu giao chưa hóa rồng nhất định phải trả ơn ân nhân trước đây của mình, nếu không sẽ bị thiên lôi giáng xuống ư?】
……
【Ban nãy bức ảnh treo trong nhà là ảnh của thầy Lục và cô em lúc mới cưới à? Một người tên Lục Cẩm Đường, một người tên Tô Thu Nguyệt sao?】
【Ừ, sao vậy?】
【Không có gì, chỉ là cảm thấy tên ấy nghe xứng đôi thật, hai người bọn họ vẫn luôn dạy học ở đây cả đời chưa từng rời đi sao】
【Phải, hai cái cây trước cửa cũng là trồng vào năm bọn họ kết hôn đấy.】
【Hai cái cây này tên là gì?】
【Ngân hạnh, mộc tê.】
【Em cảm thấy cái tên Tấn Hành này sẽ xứng với tên gì?】
……
【Ta sẽ tự tay giết chết ả, sau đó moi tim ả ra cho lão cha già của ả nhìn, để lão khốn kia cũng nếm trải nỗi đau đớn khi mất đi trái tim và sự thống khổ khi bị kẻ khác đùa bỡn, sau đó ta sẽ ném tim của con gái lão cho chó ăn, tính sư có tin hay không?】
……
Mớ suy nghĩ ngổn ngang rối bời trong đầu tới đây thì dừng lại, Tấn Hành cúi đầu mím chặt môi, đã không muốn nghĩ tiếp nữa.
Trái tim hắn lạnh tanh, đôi mắt đỏ lên, còn hơi nhoi nhói chua xót, hắn chẳng muốn ngẩng đầu lên nhìn người kiq để tự nghiệm chứng suy đoán đáng sợ của mình, hay thậm chí là phá vỡ một sự thật tàn khốc mà hắn vẫn luôn tự dối gạt bản thân hằng bao lâu nay, một sự thật mà hắn luôn cố lảng tránh, thanh minh biện giải cho y.
Ấy thế nhưng kẻ dối trá nào đó vẫn chưa biết mình đã bại lộ, cho nên vẫn chẳng cảm thấy chút gánh nặng tâm lý nào. Y phun ra chiếc lưỡi lạnh lẽo kia, lần thứ hai ghé lại gần Tấn Hành, ngước đôi mắt ám nhìn tên Hữu Mi Lang ngoài kia, nở một nụ cười ý tứ xâu xa.
“Được rồi, cũng đã đến giờ, hiện tại ta không thể nào trực tiếp ra ngoài, xin làm phiền tính sư giúp ta giết chết tên Hữu Mi Lang ngoài kia…… thay trời hành đạo.”
……
Ngoài túy sào giăng đèn kết hoa, lại một nữa diễn ra tiệc rượu đông đúc tà túy hệt như hồi Trương Bỉnh Trung và Hoàng Tuệ Như thành thân.
Thạch Tiểu Quang đội chiếc nón đen không gây chú ý, đang căng thẳng cúi đầu mang theo Đăng Tâm lão nhân trên vai, âm thầm lẩn vào trong đám đông.
Chẳng hiểu vì sao, một già một trẻ trốn trong đám tà túy cứ luôn cảm thấy hỉ đường hôm nay có hơi là lạ, cái khiến người ta bất an nhất trong đó chính là chiếc đồng hồ mặt trời lạc quẻ được đặt ngay phía trên hỉ đường và vầng trăng tỏa ra ánh sáng đỏ rực trên trời đêm, quả thực là lạnh hết cả sống lưng.
“Ông Đăng ơi…… Ông nghĩ, bà…… bà bao giờ sẽ đi ra……”
“Ai mà biết, nếu tính sư có ở đây thì ít nhất chúng ta còn có chỗ dựa, haiz. Tính sư cũng thật hồ đồ, đang yên đang lành tự dưng lại chạy đi cứu loại người như thế làm gì, lớn đến vậy rồi lẽ nào chưa từng nghe câu chuyện nông dân và con rắn ư……”
“Ủa, sao con nhớ chuyện này không giống câu chuyện chỗ con nhỉ, ông Đăng cũng từng nghe qua sao……”
“Thằng ngốc nhà mi nghĩ ta già rồi lẫn ngẫn đúng không! Ta chỉ lấy ví dụ tùy tiện thế thôi…… Mà vừa nãy đã cất kỹ tờ giấy tính sư đưa chưa? Có thể nó chính là bùa bảo mệnh của chúng ta trong đêm nay đấy, không được làm mất biết chưa……”
“Dạ dạ, con cất kỹ rồi, không làm mất đâu, ông yên tâm đi……”
Bình thường Đăng Tâm lão nhân vốn đã nóng tính sẵn, giờ mất con gái nên tâm trạng tất nhiên càng tồi tệ hơn, thấy Thạch Tiểu Quang nghiêm túc đảm bảo, lão mới an tâm được phần nào.
Nơi hỉ đường u ám quỷ dị bỗng nhiên vang lên tiếng khua chiêng gióng trống chói tai, đám tà túy ngạc nhiên quay lên, trông thấy bảy, tám con chuột đang cố sức nâng một thứ giống như mâm thức ăn lên. Có điều mâm thức ăn đó được phủ kín bằng một tấm vải thấm đẫm màu máu, cho nên mọi người cũng chẳng thấy rõ bên trong đặt cái gì.
Đúng lúc ấy, một thiếu niên có cặp lông mày chữ bát buồn cười liền cất bước đi từ sau túy điện tới hỉ đường, chậm rãi dừng lại bên cạnh cái mâm phủ vải đỏ kia. Mi Lang chắp tay sau lưng, nở nụ cười dữ tợn nhìn xuống bên dưới, đắc chí cất cao giọng hỏi đám tà túy đang ngơ ngác dưới kia:
“Các vị hẳn đã đoán được thứ dưới tấm vải đỏ này là gì rồi đúng không? Người đoán đúng sẽ có thưởng đấy.”
“……”
Mọi người cũng chẳng hiểu tình huống ra sao, cho nên đáp lại hắn ta đương nhiên chỉ có sự im lặng, Đăng Tâm lão nhân và Thạch Tiểu Quang là biểu cảm quái dị nhất, ánh mắt bọn họ cứ như thể đang nhìn một thằng ngu đang làm trò hề.
Tả Mi Lang vốn muốn nhân cơ hội này để gây náo động, nhưng nhận ra mình chẳng có sức hiệu triệu gì, chỉ biết nghiến răng nghe lũ chuột đó cười trộm sau lưng mình. Hắn túm lấy tấm vải đỏ kia, trong lòng dồn nén ác khí, nhe răng cười công bố đáp án:
“Đây là cái đầu trên cổ Túy Chủ Trương Bỉnh Trung của chúng ta! Mới vừa có người đoán đúng rồi đấy ha ha!”
Mi Lang vừa dứt lời, cái đầu sói đẫm máu bị cắt lìa của Trương Bỉnh Trung cũng lộ ra trước mắt mọi người. Nhìn vẻ mặt trợn mắt ngoác mồm của đám tà túy đó, Tả Mi Lang liền hớn hở vứt tấm vải kia đi, khoanh tay cười híp mắt nói:
“Các vị chớ kinh hoảng, một tên tà túy bất trung bất nghĩa thế này không xứng làm Túy Chủ, nhận được sự ủy thác của Lão Túy Chủ, ta đã trừng phạt gã ta thay cho cựu Túy Chủ Trương Phụng Thanh lúc trước bị hãm hại tàn ác. Đây là sự trừng phạt mà gã ta đáng phải nhận, chính miệng Lão Túy Chủ đã nói như vậy……”
“Lão…… Lão Túy Chủ…… Lão Túy Chủ không phải đang bị giam trong tường sao, nghe bảo đã chết từ lâu rồi cơ mà……”
Bởi vì ba chữ khiến người ta đặc biệt bất an này, đám tà túy dưới hỉ đường lập tức châu đầu ghé tai bàn tán xì xào, Mi Lang vô thức nhếch miệng lên, có chút đắc ý vì việc đêm nay cuối cùng cũng bắt đầu phát triển theo hướng mình muốn, hắn nhìn quanh một vòng rồi vỗ tay cười nói:
“Đúng! Chính là Lão Túy Chủ! Các vị có lẽ vẫn chưa biết nhỉ! Lão Túy Chủ của chúng ta thật ra vẫn còn sống! Bao nhiêu năm qua ngài vẫn luôn chờ đợi thời cơ trở về, Túy Giới ta luôn luôn bị bủa vây trong bóng tối, cho nên Lão Túy Chủ mới không thể thoát ra khỏi tường vây. Nhưng dù vậy, hết thảy mọi việc phát sinh ở Túy Giới này vẫn không thoát nổi đôi mắt ngài. Chẳng hạn như, việc tên Trương Bỉnh Trung đáng bầm thây vạn đoạn này vì muốn đoạt quyền mà đã ăn tươi nuốt sống anh họ của gã, còn sai người đi hại chết cả nhà chị dâu của gã.”
“……”
Câu nói sau cùng của Mi Lang chẳng khác nào châm một mồi lửa mãnh liệt vào toàn bộ Túy Giới, khiến cho đám đông tà túy cùng với Đăng Tâm lão nhân và Thạch Tiểu Quang đều kinh ngạc không thốt nên lời, chỉ có thể trơ mắt nhìn Mi Lang ngồi xổm xuống, luồn ngón tay vào trong yết hầu be bét máu thịt của Trương Bỉnh Trung, làm phát ra âm thanh moi móc khiến người ta buồn nôn, sau đó hắn mở cái miệng của Trương Bỉnh Trung, móc ra một cái xương nanh sói màu xám trắng.
“Nói tới gã Trương Bỉnh Trung này, thật ra chỉ là một tên sài túy vóc người tầm trung mà thôi, cớ sao sau khi lên làm Túy Chủ, gã lại béo ú lên nhiều như vậy? Anh họ gã là Trương Phụng Thanh chết bao nhiêu năm mà mọi người vẫn không rõ Trương Phụng Thanh rốt cuộc chết như thế nào. Có kẻ nói ngài ấy bị tên tính sư nào đó ngoài bức tường giết chết, có kẻ lại nói ngài bị em họ mình giết, chẳng tìm thấy xác đâu, cho nên vụ việc này cũng trở thành một bí ẩn không lời giải đáp……”
“……”
“Nhưng mọi người đâu biết rằng, có một tên súc sinh lòng lang dạ sói vì sợ bị phát hiện việc mình mưu sát chí thân nên đã ăn sạch anh họ mình, còn giấu xương của anh họ ở trong bụng suốt nhiều năm. Đáng thương cho cựu Túy Chủ Trương Phụng Thanh của chúng ta! Ngậm đắng nuốt cay nuôi dạy em họ từ nhỏ đến lớn! Thế mà kết cục phải dùng hài cốt của mình để lấp đầy lòng tham của gã súc sinh này…… Các vị nói xem, tên Trương Bỉnh Trung này rốt cuộc có nên giết hay không!”
“……Có! Có! Lão Túy Chủ làm đúng lắm! Lão Túy Chủ làm đúng lắm!”
Mặc dù quy củ Túy Giới từ xưa đến nay chẳng có bất kỳ nguyên tắc tình thân nào, song việc Trương Bỉnh Trung giấu thi thể trong bụng quả thực là ghê tởm quá mức, cho nên không ít tà túy bị kích động cảm xúc, bắt đầu thể hiện sự khinh bỉ rõ ra mặt.
Thạch Tiểu Quang cũng phát sợ bởi câu chuyện kinh khủng ly kỳ vừa rồi, thấy Mi Lang giơ miếng xương trắng kia lên, mặt cậu tái mét cả ra. Ngay lúc mà cậu đang thầm nghĩ rốt cuộc Lão Túy Chủ kia là thần thành phương nào, thì Mi Lang vừa thành công đạt được mục đích liền cất tiếng cười lớn, ra hiệu bảo mọi người trật tự.
“Được rồi, mọi người có thể hiểu cho hành động của Mi Lang thì Mi Lang cũng yên lòng rồi! Lão Túy Chủ vắng bóng nhiều năm nhưng luôn quan tâm đến chuyện Túy Giới, ngay cả hôn sự lần này của Thanh Giao Quân cũng là chủ ý do ngài ấy đưa ra. Tuy xét về thân phận thì vị nương nương mà Túy Quân sắp cưới là một cô gái nhân gian, nhưng xuất thân của cô ấy thì cực kỳ bất phàm, thậm chí ngay cả Lão Túy Chủ của chúng ta cũng phải kính trọng cô ấy phần nào, có thể nói là rất xứng đôi với Túy Quân điện hạ của chúng ta. Bây giờ mọi người có muốn thấy chú rể và cô dâu không……”
Thấy đám tà túy phía dưới tỏ vẻ hiếu kỳ, Mi Lang liền cười lạnh ra hiệu cho bọn chuột áp giải cặp cô dâu chú rể xui xẻo tới.
Sắc mặt Tần Giao tái nhợt yêu dị, lại mặc bộ đồ đỏ thêu hoa văn giao long sáng rực, bị một tên túy nô cao gầy xấu xí chậm rãi đưa tới bên cạnh Tả Mi Lang. Tả Mi Lang cười gằn quơ quơ chiếc xương tàn của Trương Phụng Thanh trước mặt y, còn cố ý thấp giọng hỏi:
“Rốt cuộc cũng tìm được thi thể của Trương Phụng Thanh rồi, Túy Quân có thấy vui không?”
“……”
Đây rõ ràng là một câu “lai giả bất thiện”, Tần Giao và Tấn Hành đang cải trang đứng bên cạnh y đều nghe thấy được, cũng chính giây phút ấy, Tấn Hành bỗng cảm nhận thấy tay Tần Giao *lạnh đến phát sợ.
Nhưng lúc nãy y đứng dưới kia chính tai nghe Mi Lang nói ra nguyên nhân cái chết của Trương Phụng Thanh, từ đầu chí cuối gương mặt Tần Giao vẫn không thể hiện cảm xúc khác thường gì.
Hiện tại đã biết được thân phận thật của y nên cảm giác của Tấn Hành đối với y cũng vô cùng phức tạp. Tạm thời hắn cũng chẳng có lòng dạ đi hỏi y chuyện rốt cuộc là sao, chờ đến khi nghe thấy Tần Giao cúi đầu cười rộ một cách quái gở, hắn mới nhận ra nhiệt độ của y đã khôi phục về bình thường.
“Nếu không thì sao lại nói Lão Túy Chủ anh minh cái thế chứ? Từ khi trở về, ta tìm kiếm thi thể Trương Phụng Thanh suốt bao lâu mà vẫn không thấy, thế mà lại hoàn toàn không thoát khỏi đôi mắt của Lão Túy Chủ, thật đúng là khiến ta phải xấu hổ.”
“……Ồ, Túy Quân có thể hiểu được điều đó là tốt rồi, đây cũng chính là điều mà Lão Túy Chủ muốn ngài hiểu đấy.”
Cả hai nói sâu nói xa với nhau xong, Tấn Hành và Tần Giao rõ ràng không đứng lâu được liền cùng ngồi xuống bên cạnh hỉ đường, bọn họ vừa ngồi xuống thì cô dâu cũng bị mấy con xuyến cái kéo tới, xuất hiện ở trước mặt mọi người.
Thạch Tiểu Quang và Đăng Tâm lão nhân đứng ở bên dưới, trông thấy “Tiểu Ngũ Uẩn” sợ đến mức cứ luôn che mặt gào khóc, bọn họ đều nóng ruột muốn chạy lên cứu người, chẳng còn thời gian suy nghĩ xem bà và con gái mình liệu sẽ có bộ dáng bé gái đáng thương như thế không.
“Ông Đăng ơi…… Bà hình như đang khóc……”
“Chớ nóng vội, chớ nóng vội…… Chúng ta…… Chúng ta xem xét tình huống…… coi sao đã……”
“Nhưng tay của ông…… run dữ quá……”
“Câm miệng cho ta!!”
Đăng Tâm lão nhân tức đến xé ruột, chỉ thiếu điều nhào lên thiêu chết lũ chuột khốn kiếp dám dọa con gái mình khóc, tuy nhiên lão không phải đứa trẻ vô tri như Thạch Tiểu Quang, cũng biết rõ đêm nay Túy Giới có một số việc thực sự bất thường, mình tuyệt đối không thể đâm đầu vào cái bẫy mà kẻ khác cố ý bố trí được.
Nhưng biết rõ trong lòng là một chuyện, Đăng Tâm lão nhân vẫn càng lúc càng bất an. Tận mắt thấy con gái Tiểu Ngũ Uẩn của mình bị ép quỳ xuống trước đồng hồ mặt trời, tên Túy Quân ngày thường hung hăng ngang ngược kia cũng bị ép quỳ xuống, lão kinh hãi nghe Mi Lang cất tiếng cười xấu xa, lớn tiếng hô lên với đám đông phía dưới:
“Đăng lão quỷ! Đừng tiếp tục trốn trốn tránh tránh nữa! Con gái ruột đã sắp xuất giá rồi mà sao lão vẫn chưa hiện thân ra! Năm đó lúc phu nhân qua đời, lão cũng trốn chui trốn lủi như bây giờ, đáng thương cho lão phu nhân phải đợi lão cả đời, bà ấy lâm bệnh nặng chỉ muốn được gặp phu quân của mình, nhưng cho dù viết bao nhiêu lá thư gửi qua ngọn đèn, phu quân của bà ấy trước sau chưa từng hồi âm lấy một lá nào! Cứ thế bỏ lại bà ấy lẻ loi một mình ở nhân gian! Sống cũng không sống nổi! Chết cũng chết chẳng xong!”
“……”
“Nhưng biết làm sao được! Đây chính là tình yêu mà phu quân đã đánh đổi cả tính mạng để áp đặt lên bà ấy! Ngày nào bà ấy còn yêu chồng mình, thì ngày đó bà ấy vẫn không thể nào phản bội tình cảm này! Nhưng lão nói xem, kẻ ích kỷ tư lợi như lão, chỉ nghĩ đến mình chứ xưa nay chẳng thèm để ý cảm nhận của người nhà đã chết, liệu có xứng làm phu quân của Tiểu phu nhân không! Có xứng làm cha của Tiểu cô nương không!?”
Câu nào câu nấy đều đâm thẳng vào tim, Đăng Tâm lão nhân tuổi đã cao song suốt đời chẳng dám gặp người thân mình, lão sững sờ đến đơ ra, lúc hoàn hồn lại thì đã không kìm được những giọt lẹ lăn dài trên khóe mắt.
Lão thẫn thờ gọi “A Thanh, ta xin lỗi nàng, ta xin lỗi nàng”, toan cất bước tiến ra ngoài, Tấn Hành đứng ngoài hỉ đường nhận thấy bất ổn, bèn nhanh chóng liếc nhìn chiếc đồng hồ tỏa ánh sáng đỏ rực dị thường kia, tiếp đó lại nghe Tần Giao thấp giọng bảo:
“Đừng nhìn nữa, chính là cái đồng hồ mặt trời màu đỏ kia đang tác quái đấy…… Ta đã bảo ngươi rồi, đêm nay nếu không giải quyết xong chuyện này thì không chỉ mình ta xui xẻo, mà ngay cả ngươi và lũ người sống ngoài bức tường đó cũng không ai thoát được……”
“……Ngươi muốn tận mắt thấy Đăng Tâm lão nhân bị Mi Lang giết chết sao?”
“Đồng hồ mặt trời chỉ chuyển động khi có ánh sáng của ngọn đèn rọi vào, mà chỉ khi nó chuyển động, chúng ta mới có cơ hội phá hủy nó.”
“……”
Đã đến nước này rồi, giờ hiển nhiên cũng không phải lúc để bọn họ tính toán ân oán cá nhân. Tấn Hành phiền não vô cùng, chẳng hơi sức đâu suy nghĩ xem vị Túy Quân điện hạ bên cạnh mình đây, tên gọi là Tần Giao, thân phận lúc thường là bạn đời trên danh nghĩa của hắn, rốt cuộc còn định làm cái gì.
Hắn cố kiềm chế ý nghĩ xông lên cứu người, chỉ trơ mắt mà nhìn Đăng Tâm lão nhân loạn trí khóc lóc kia bị lôi đi, ngay cả Thạch Tiểu Quang muốn ngăn cản cũng không may mắn thoát khỏi.
Cùng lúc đó, hắn bỗng dưng sinh ra một cảm xúc xa lạ cực độ, thậm chí là có chút xót xa đối với người đang đứng bên cạnh mình, dù muốn đè nén đi nhưng hắn vẫn chẳng thể làm được.
“Ở trong mắt ngươi, có phải tính mạng của những người bình thường đều không hề quan trọng đúng không?”
“……Trên đời này, quan trọng nhất đương nhiên chính là tính mạng của ta, còn mạng của những kẻ khác, liên quan gì đến ta cơ chứ?”
Tấn Hành vốn dĩ còn chưa định từ bỏ, nhưng câu trả lời hờ hững của Tần Giao đã khiến hắn chìm vào im lặng, bởi vì hắn đã hiểu nguyên nhân vì sao người này lại cho hắn cảm giác quá đỗi xa lạ đến như vậy.
Bởi vì đây hoàn toàn không phải Tần Giao mà hắn quen biết, cũng hoàn toàn không phải cái người từng khiến hắn động lòng, từng khiến hắn đau lòng. Thậm chí nói mỉa mai một chút thì, ngay cả chính bản thân Tấn Hành cũng sắp không rõ người mà hắn từng tin tưởng rằng sẽ cùng bên mình trải qua hết quãng đời còn lại đến tận khi đầu bạc răng long là ai nữa, liệu người ấy có thật sự từng tồn tại trên đời này hay không.
“A a thổi tắt đèn, thổi tắt cha thổi tắt mẹ…… Đăng lão quỷ à Đăng lão quỷ, quanh đi quẩn lại hao phí bao nhiêu công sức như vậy, cuối cùng Mi Lang cũng tìm được lão rồi……. Rốt cuộc cũng được đoàn tụ với con gái, có thấy vui không hả?”
Bên dưới chiếc đồng hồ mặt trời đỏ, nụ cười của Mi Lang hiện ra thật dữ tợn và tàn ác. Mắt Đăng Tâm lão nhân dại ra, cố kéo lấy “Tiểu Ngũ Uẩn”, hằng mong cứu lấy con gái mình, nhưng còn chưa chạm vào vạt áo cưới đỏ tươi thì đã bị mấy con chuột treo lên.
Thấy thế, Thạch Tiểu Quang ngã sõng soài bên cạnh liền hét lên đầy giận dữ, làm rớt chiếc nón đội trên đầu, bắt đầu lao vào cắn xé lũ chuột kia.
Nhưng kể cả thế, Đăng Tâm lão nhân vẫn không thể nào khôi phục thần trí do chịu ảnh hưởng bởi đồng hồ mặt trời, toàn thân vẫn bị đốt cháy trong lửa.
Một lượng lớn dầu đèn chảy trong huyết mạch lão cũng theo đó mà bắn ra, chỉ trong tích tắc ngọn lửa đã rọi sáng non nửa Túy Giới, làm chiếc đồng hồ trăng đỏ kia chậm rãi chuyển động, ngay cả thời gian phản chiếu trên đồng hồ cũng chảy trôi theo tiêu chuẩn tính quỹ đạo thời cổ đại.
“Giờ Tý! Giờ Sửu!! Giờ Hợi!!! Đến rồi! Sắp đến rồi!! Chư vị!! Lão Túy Chủ của chúng ta sắp sửa trở về rồi!! Lão Túy Chủ ——”
Tiếng hô cuồng vọng của Mi Lang còn chưa dứt thì bầu trời trên cao đột nhiên vang lên âm thanh đùng đùng của sấm sét, đám tà túy sống ở Túy Giới xưa nay đâu từng thấy sét đánh mưa đổ bao giờ, con nào con nấy trợn mắt ngoác mồm chứng kiến cảnh tượng trăm năm khó gặp, vô vàn mây đen cuồn cuộn kéo đến che kín bầu trời vốn yên ắng quang đãng.
Nhân cơ hội tuyệt hảo ấy, Tần Giao nhanh chóng thoát khỏi bộ hỉ phục đỏ thẫm đang ngăn trở nguyên hình của mình, lần đầu tiên ở trước mặt mọi người triệt để hóa thành một con thanh giao bị gãy sừng. Y vươn mình bay vào trong tầng mây trong tiếng hô hoán kinh ngạc của đám đông, còn cười nói một câu khiến Tấn Hành hoàn toàn chìm vào im lặng.
“Tính sư tốt nhất hãy mau chóng ra tay đi, cũng nên nghe lời một chút, bằng không ta ở trên cao kia lỡ tay đánh chết hai kẻ thì không hay đâu.”
Nghe vậy, Tấn Hành đang đứng sừng sững dưới màn mưa nặng hạt cũng chỉ thu lại tầm mắt lạnh lẽo, khi liếc sang tên Mi Lang kia và cái đồng hồ mặt trời đang chuyển động phía sau hắn ta, lửa giận đè nén suốt nãy giờ của Tấn Hành bỗng dưng bộc phát ra. Hắn quay về hướng Thạch Tiểu Quang, bỗng nhiên quát lớn:
“Đinh thị! Hiện!!”
Giọng nói nghiêm nghị xen lẫn giận dữ của thanh niên tóc trắng khiến tờ tính thư Đinh thị mà Thạch Tiểu Quang cất trong túi lập tức tỏa ra hào quang chói lóa, ông lão câu cá trong trang giấy cất tiếng cười ha ha nói “Lão hủ đến đây!”, kéo theo đó nước sông Ngân mênh mang vô bờ được phong ấn trong tính thư cũng ào ào tuôn ra từ phía chân trời.
Khoảnh khắc ấy hệt như trong lời thơ viết, vải ngọc xuyên thấu chân mây, sông Ngân trút nước đầy quây cội nguồn. Dòng nước sông Ngân không chỉ xô đổ toàn bộ hỉ đường và chiếc đồng hồ mặt trời đặt ở chính giữa mà còn mãnh liệt càn quét qua mặt đất, uy thế dữ dội như thể muốn biến toàn bộ Túy Giới thành một khoảng sông Ngân đong chứa muôn ngàn sao trời. Thậm chí chỉ cần dỏng tai dõi về phía đầu kia của sông Ngân, còn có thể nghe được tiếng kêu vang vọng bất tận trong bầu trời như thể chuông ngân, tiếng kêu thuộc về con cá khổng lồ có chiếc đuôi vĩ đại màu lam đậm đang quẫy nổi trên mặt nước.
“Đây là…… Đây chẳng lẽ là…… *tiếng ca của hải đại ngư?”
Tưởng như tai mình xảy ra vấn đề, nếu người sống cả đời trên đất liền có thể tận mắt chiêm ngưỡng loài cá nơi biển sâu này, chấn động đánh vào thị giác đương nhiên là cực kỳ mạnh mẽ.
Nước sông Ngân và nước mưa trên trời dội vào người khiến đầu óc Thạch Tiểu Quang tỉnh táo hơn đôi chút, cậu và một đám tà túy la hét “Ta không biết bơi, ta không biết bơi” cùng bám vào gỗ nổi để đào mạng. Thạch Tiểu Quang thở hồng hộc hỏi Đăng Tâm lão nhân hải đại ngư là gì, lão già đang nổi trong nước tìm kiếm con gái bèn quay sang gắt gỏng:
“Cái thằng này chưa đọc sách Cổ Kim Chú à?”
“Chưa…… Chưa đọc ạ.”
“Cá voi, cũng tức là hải ngư! Con lớn dài ngàn dặm, con nhỏ dài mấy chục trượng, sách này nói rằng, trong những con cá voi dài ngàn dặm ấy, con nào có mắt sáng như minh nguyệt châu thì chính là hải đại ngư!”
“Cái gì?! Cá…… Cá voi!!! Tính sư còn lôi cả cá voi ra ư!!”
“Đúng vậy!! Còn cả sông Ngân nữa kìa!! Ông lão đang đứng trong nước giơ cần câu người ở đằng kia chính là lão tổ Đinh thị nhà ta đấy! Đã xong chưa hả!!! Khép miệng lại cho ta! Mau vớt bà của mi từ dưới nước lên đi!!”
Bất kể giờ phút này Thạch Tiểu Quang đang ngỡ ngàng đến mức nào, thì trong dòng nước sông Ngân và cơn mưa xối xả gần như nhấn chìm đỉnh đầu bọn họ, cuối cùng họ vẫn được lão tổ tông Đinh Công Cấp giúp tìm được Tiểu Ngũ Uẩn đang nằm hôn mê bất tỉnh trên mặt nước, người còn khoác một bộ váy cưới đỏ.
Mà cùng lúc đó, không ai chú ý thấy trong màn mưa bão mỗi lúc một dữ dội, ở tận cùng tầng mây đen có một cái bóng dài màu xanh trông như con rắn đang rơi thẳng xuống sông Ngân xanh thẳm bởi vì sức cùng lực kiệt.
Nhận được tin Mẫu Nhung mang về, Hà Bá và Hoàng Hành Giới Sĩ hớt hải dẫn theo một đám cá tôm cua ếch lặn lội từ Xích Thủy đến để cứu giá, suốt dọc đường luôn lo lắng hô to “Túy Quân, Túy Quân, ngài ở đâu”. Quần áo trên người Tấn Hành ướt như chuột lột, sắc mặt cũng trắng đến dọa người, bấy giờ hắn cũng mới chú ý là Tần Giao đã biến mất hồi lâu.
“A Kính à! Sao ngươi lại mặc đồ nữ đứng đây thế này? Túy Quân đâu! Túy Quân đi đâu rồi!”
“Ây da, ta cũng không biết…… Vừa rồi tự dưng sấm sét đùng đoàng, má ơi, có khi nào Túy Quân……”
Tiếng líu ríu nhốn nháo cách đó không xa của kính tuý và đám cá tôm cua đã kéo một phần thần trí của Tấn Hành trở về.
Chàng thanh niên tóc trắng đứng đó tựa như bức tượng lạnh băng, thấy mặt sông Ngân lặng yên bất động, bóng dáng mới nãy còn rải mưa trên đỉnh đầu cũng đã biến mất chẳng thấy tăm hơi, hắn liền rũ đôi mắt đỏ, bất đắc dĩ nhảy xuống dòng sông Ngân phía trước.
Chỉ là càng tiến sâu xuống dưới đáy sông thì tầm nhìn càng mơ hồ, hết thảy cảnh tượng trước mắt vừa như thực vừa như mơ, khiến Tấn Hành khó xác định được phương hướng.
Đến khi phát hiện cái tên đuôi rắn bất động luôn khiến mình không yên lòng kia ở dưới đáy nước xanh thẳm, Tấn Hành liền ngược dòng sông Ngân, nghiêng người bơi xuống phía dưới, ôm chặt lấy eo y, chuẩn bị bơi lên trên để kiểm tra vết thương của y.
Chú ý thấy Tần Giao trong lòng mình mang sắc mặt tái nhợt, hô hấp cũng có hơi bất ổn, Tấn Hành nhìn y với vẻ mặt phức tạp, sau một chốc do dự, cuối cùng hắn vẫn nhắm mắt lại dưới nước, ghé sát lại gần đôi môi y.
Nhưng Tấn Hành không để ý thấy, ngay giây phút ấy, cái người cứ nhắm nghiền mắt kia đang từ từ tỉnh lại. Tần Giao được hắn ôm trong ngực, cách một tầng hơi nước mơ hồ không chân thực, phản chiếu trong đôi mắt xám lấp loé của y chính là một gương mặt đã bị nước rửa trôi hết mực, khiến y quen đến không thể quen hơn.
Tấn…… Tấn Hành?
Cả đời này chưa từng có thời khắc nào y hoài nghi mình đang nằm mơ thế này, Tần Giao và Tấn Hành lặng lẽ đối diện dưới nước trong một thoáng chốc, sau đó Tấn Hành liền trực tiếp dời ra khỏi đôi môi y.
Tần Giao được hắn kéo trồi lên mặt nước, trên môi vẫn còn cảm nhận được hơi ấm quen thuộc kia, đồng thời cũng nghe thấy chàng thanh niên tóc trắng trước mắt mình cất giọng khàn khàn bình tĩnh, nhưng lại lạnh đến mức tưởng như chẳng muốn nhiều lời với y.
“Túy Quân điện hạ…… Cuối cùng cũng nhận ra ta là ai rồi chứ?”
————《Gia họ》end ————