Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Tính Sư - Thạch Đầu Dương

Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện với voi trắng thủ vệ và rời khỏi thế giới trong cửa, cả buổi tối tiếp sau đó Tấn Hành cứ mải suy nghĩ nên làm sao để giải quyết chuyện nào cho thỏa đáng.

Con voi mít ướt kia đã nói rất rõ những gì nên nói với hắn rồi, nếu bây giờ Tấn Hành muốn tiến vào cánh cửa thứ nhất để tìm món đồ Tấn Thục để lại, thì đầu tiên nhất định phải tìm được chìa khóa để mở cánh cửa này.

Mà Tổ Long đã nhắn với hắn rằng chiếc chìa khóa đó hiện đang nằm trong tay Tần Giao, cho nên bất kể vị Túy Quân điện hạ kia có nguyện ý giao chìa khóa cho hắn hay không, thời gian qua lâu như vậy chiếc chìa khóa thần bí ấy có còn nằm trong tay y nữa hay không, thì Tấn Hành đều phải đích thân đi tìm một đương sự khác trong sự kiện này để xác nhận.

Nhưng kể sau cuộc chia tay chẳng mấy vui vẻ gì ở bờ sông đêm hôm đó, hai người hoặc nhiều hoặc ít đều cố ý tránh né đối phương. Tấn Hành bên này thì khỏi cần nói rồi, mà Tần Giao bên kia hình như cũng chẳng có động tĩnh gì. Với thân xác phàm nhân của hắn, nếu muốn đi vào Túy Giới thì bắt buộc phải có đại túy cấp bậc như người nào đó dẫn đi thì mới thuận lợi lẻn vào được.

Rồi Tấn Hành lại nghĩ sau khi gặp nhau nhất định sẽ nảy sinh một số vấn đề không thể tránh khỏi, thành ra tạm thời hắn cũng chưa biết nên làm sao để nói rõ đầu đuôi sự tình với y.

Tuy nhiên có đôi lúc mọi chuyện lại trùng hợp quá đỗi, ngay cả chính bản thân Tấn Hành cũng không ngờ là, xế chiều hôm sau lúc đang ở nhà một mình, hắn chợt nhận được điện thoại từ một người tự xưng là giáo viên chủ nhiệm của cháu trai hắn – Tấn Trường Minh.

Giọng nói của cô giáo trong điện thoại có hơi choi chói, ngữ điệu cũng nhiệt tình đến là lạ. Tấn Hành vốn đang không hiểu cô giáo này lần đầu gọi cho mình là để làm gì, nhưng sau khi nghe cô nói vài câu đơn giản, hắn liền khẽ nhíu mày.

“A lô, cậu của Trường Minh, anh còn nhớ tôi chứ? Tôi là…… là cô giáo Tô đây ha ha, lần trước tôi có xin Wechat của anh nhưng không biết có phải anh đưa sai nick hay không mà lại add nhầm nick Wechat bán thanh long…… Cũng lâu rồi chúng ta chưa gọi điện cho nhau nhỉ, tháng này biểu hiện của Trường Minh ở trường……”

“Xin lỗi, tôi có thể ngắt lời cô một chút được không?”

“Hả?”

“……Trước đây chúng ta từng có liên lạc sao?”

“Ơ, ơ ơ, sao, anh…… hình như anh không phải cậu của Trường Minh? Sao nghe…… không giống vị lần trước lắm……”

Cô giáo Tô vốn đang rất vui vẻ, nhưng vừa nghe giọng nói của thanh niên lạ hoắc ở đầu dây bên kia, cô cũng lặng đi. Còn Tấn Hành nghe cô giáo nói không đầu không đuôi như vậy thì thật ra cũng lờ mờ đoán được gì rồi, nên là vẫn tiếp tục bắt chuyện với cô giáo.

Đúng như dự đoán, cô chủ nhiệm thật ra cũng không rõ tình huống cụ thể nhà bọn họ lắm, sau đó cô bèn kể hết ngọn nguồn sự việc cho Tấn Hành nghe. Cậu của Trường Minh mà ban nãy cô nhắc tới, đương nhiên chính là vị Túy Quân điện hạ họ Tần tên một chữ Giao kia rồi.

“Ồ, ra là vậy, vị Tần tiên sinh kia không phải cậu ruột của Trường Minh sao…… Tôi còn đang thắc mắc là sao mặt mũi không giống nhau, họ cũng không giống. Nhưng Tần tiên sinh quan tâm tới Trường Minh lắm, anh ấy thường đến đón Trường Minh từ sớm, lần nào tôi cũng thấy anh ấy đứng một mình ở cổng trường chờ rất lâu, quả thật là vừa kiên nhẫn vừa tốt bụng…… Cơ mà tuần này anh ấy không hay ghé qua, là do trong nhà có việc gì sao ạ……”

“……”

Nghe một người ngoài khen ngợi ai kia vừa kiên nhẫn vừa tốt bụng, Tấn Hành đã tận mắt chứng kiến và lĩnh giáo bộ mặt thật của y chỉ biết bày vẻ mặt phức tạp, không biết nên trả lời thế nào nữa. Hảo cảm của cô giáo dành cho người nào đó đã sắp tràn qua điện thoại luôn rồi, chẳng mấy chốc sau, cô cũng nói rõ mục đích gọi điện của mình.

Cô giáo nói với hắn là sắp sửa đến buổi họp phụ huynh mỗi năm một lần, học kỳ này thành tích của Tấn Trường Minh nhà hắn đã tiến bộ rất lớn, cho nên hắn được chọn làm đại diện phụ huynh lên phát biểu trước tập thể. Cô còn bảo nếu mọi người có thời gian thì Tần tiên sinh cũng nên đi cùng, như vậy có thể nắm rõ về tình trạng học hành của con em mình ở trường học.

Cậu cả vốn đang chẳng nghe ra cái gì, bàn tay đang viết trên sách chợt dừng lại, hắn cụp mắt, trả lời hết sức kháo sáo:

“Vâng, hôm ấy tôi sẽ đến đúng giờ.”

“A, dạ, vậy Tần tiên sinh có rảnh ghé qua đây không ạ……”

“Xin lỗi, dạo gần đây tôi không liên lạc với anh ấy nên cũng không rõ lịch trình cá nhân của anh ấy.”

“Ồ…… Vậy sao…… Vâng…… Tôi đã quấy rầy rồi…… Thật ngại quá……”

Từ cuộc nói chuyện vừa rồi, cô giáo cũng cảm giác được Tấn Hành không giỏi ăn nói, hơn nữa tính khí rõ ràng không tốt lắm, cô liền nói mấy câu kháo sáo rồi cũng cúp máy. Mà sau khi cúp máy xong, đến tận đêm khuya trước khi ngả giấc, cậu cả vẫn nhớ lại mấy câu của chú cún tuy chưa kịp hỏi tên nhưng rất ngoan ngoãn kia, thậm chí còn trằn trọc không ngủ nổi.

【Chẳng hiểu sao vảy trên đuôi chú ấy lại bị rụng…… Chắc chú ấy thấy khó coi nên dạo này không biến về hình người nữa…… Nhưng mà nhìn có vẻ đau lắm……】

Không thể phủ nhận rằng, dù đã biết chân tướng nhưng hắn vẫn cứ đau đáu lo lắng về tình trạng của người nào đó. Tấn Hành yên lặng nằm nghiêng một hồi lâu, cứ nhìn chằm chằm chiếc gối trống bên cạnh mình, cuối cùng vẫn buồn bực nhắm mắt trở mình, mấy phút sau hắn lại lần nữa ngồi dậy đi bật đèn trong thư phòng lên, nhìn lá thư trống trơn với vẻ mặt phức tạp, bắt đầu đặt bút viết.

【Chứng rụng vảy đã đỡ hơn chút nào chưa? Có còn đau không?】

Vừa nhấc bút lên đã vô thức viết ra điều mà mình quan tâm nhất lúc này, viết xong Tấn Hành mới sực nhớ ra là cả hai vẫn đang trong giai đoạn cãi vã ngó lơ nhau, giờ mà hỏi han tình huống của người kia thì không hợp lắm.

Hắn cúi đầu suy tư một chốc, dứt khoát lật tờ giấy lại đặt sang bên cạnh. Tâm trí Tấn Hành rối bời kinh khủng, hắn nghiêm túc ngồi trong thư phòng sửa đi sửa lại, đã sửa câu mở đầu không dưới mười mấy lần, cuối cùng quyết định chọn một câu rõ là khô khan lạnh lùng, như thể chẳng hề quen biết đối phương vậy.

【Cửa đang ở chỗ em, nếu rõ rồi thì mang chìa khóa tới đây.】

Nói bằng lương tâm thì, bất cứ người bình thường nào nhìn thấy một câu ẩm ương thế này thì đều sẽ khó chịu, mà cậu cả chỉ vội bọc thư lại nên cũng chẳng kiểm tra, hoàn toàn không ý thức được rằng mình làm thế là rất dễ xảy ra chuyện, có khi không lấy được chìa khóa từ tay Tần Giao mà còn khiến người ta nổi cơn tam bành, chạy đến nhân gian đánh nhau với mình một trận.

Thư đã viết xong rồi, giờ chỉ còn phải gửi thư cho y thôi, tuy tạm thời vẫn chưa tìm được người nhưng Tấn Hành không hề sốt ruột. Hắn cầm lá thư vất vả lắm mới viết xong, bình tĩnh dạo một vòng quanh tiểu khu tối om.

Trong lúc chống gậy đi trong bóng tối, Tấn Hành không hề khiến bất cứ kẻ nào chủ ý, hắn dựa vào thứ mùi tanh tưởi đặc thù và âm thanh hỗn loạn quỷ dị để kiểm tra góc tường của từng căn nhà một.

Tấn tính sư nắm giữ kinh nghiệm trừ ma ở nhân gian suốt nhiều năm nên vô cùng am hiểu tập tính sinh lý của tà túy, chờ khoảng bảy, tám phút sau, hắn bắt được một cặp hoàng đại tiên kêu la loạn xạ, đang chồng lên nhau trèo lên cửa chống trộm của gia đình nào đó…… (Hoàng đại tiên là cách dân gian TQ gọi loài chồn, bởi vì người ta quan niệm chồn là loài giàu linh tính, có thể nhập vào con người, cho nên có nơi cung phụng, thờ cúng chúng nó. Công mẫu đại tiên ý là con chồn đực với cái nhé.)

Tấn Hành bất thình lình nhô đầu ra từ sau bụi hoa một cách xuất quỷ nhập thần, khiến hai con chồn đực cái kêu lên óa óa, hoảng hồn nhìn về phía tên stalker biến thái đang đứng ngược hướng ánh trăng, không thấy rõ mặt mũi. Tiếp đó, bọn nó liền nghe thanh niên lạnh băng như tượng này chậm rãi nói một câu, mà giọng điệu hắn cũng tự dưng khiến bầu không khí trở nên nghiêm trọng cực kỳ.

“Các ngươi có biết hành vi của mình bị xem là quấy nhiễu dân cư không?”

Công Mẫu Đại Tiên: “……”

Lăn lộn Túy Giới bao nhiêu năm nay, đây là lần đầu tiên bọn nó nghe đến chuyện tà túy có thể bị tính sư trong truyền thuyết bắt vì tội quấy nhiễu dân lành.

Mặc dù xưa nay chưa từng gặp Tấn Hành bao giờ, song sau khi nhìn kỹ cái người ở phía bụi hoa kia, bọn nó xác nhận đối phương quả thật có mái tóc bạc cực kỳ đặc trưng. Công Mẫu Đại Tiên như nhìn thấy quỷ, lập tức ôm chầm lấy nhau kêu cứu.

Nhưng rõ ràng giờ trốn cũng chẳng kịp nữa rồi, bọn nó liền la lên “Tính sư tha mạng dzới, tha cho hai bọn tôi dzới” rồi quỳ cái bịch xuống đất. Thấy hai con chồn có khẩu âm kỳ lạ này chỉ thiếu điều ôm ghì lấy chân mình, Tấn Hành cũng ngớ hết cả người. Hắn nhận ra có lẽ bọn nó hiểu lầm cái gì rồi, bèn nhích sang bên một xíu, gượng gạo cụp mắt nói:

“……Không phải vì các ngươi quấy nhiễu dân cư nên ta mới bắt các ngươi.”

“Ủa? Vậy hôm nay ngài đến là để…… Đừng bảo ngài nhân lúc tối trời đi ra ngoài…… triệt phá tệ nạn nhé?!”

Tấn Hành: “……”

Hình như hắn càng cố giải thích lại càng đi vào ngõ cụt thì phải, cậu cả tự dưng bị gán cho cái mác triệt phá tệ nạn, liền đanh mặt nhìn chòng chọc hai con chồn đang run lẩy bẩy kia, quyết định khỏi giải thích chi nữa mà sầm mặt nói lạnh te:

“Cảm phiền đưa lá thư này đến Túy Giới giùm ta trước khi trời sáng.”

“Đưa…… Đưa thư??”

“Phải, đưa thư, đưa cho vị Túy Quân kia của các ngươi, có biết anh ấy chứ?”

“A!! Túy Quân điện hạ!! Biết ạ!! Đương nhiên là biết rồi!!”

Nghe đến hai chữ Túy Quân là hai con chồn này lập tức hiểu ngay. Vừa may mắn nhặt được một cái mạng về, bọn nó nào dám làm trễ việc của vị tính sư kỳ quái kia, cả hai lập tức cầm theo lá thư xông vào bức tường nối với Túy Giới, chạy thật nhanh đến thẳng túy sào.

Lúc này ở trong túy sào, Tần Giao đang chuẩn bị nghỉ ngơi. Khi nhận được bức thư này, còn nghe Hà Bá nói là tính sư sai người đưa thư từ nhân gian tới đây, gương mặt chưa khỏi bệnh của y cũng tỏ vẻ chần chừ.

“Tính sư?”

“Vâng, chính là tính sư ạ, vừa nãy tự dưng có hai con chồn đực cái đưa thư đến cửa, nói là tính sư đích thân bảo bọn nó chuyển giao cho ngài……”

“Ồ, lấy lại đây cho ta xem.”

Tần Giao hiểu rõ tật xấu của con thỏ mắt đỏ nào đó quá mà, cho nên cũng chẳng tin hắn sẽ chủ động tìm mình để làm lành. Y cầm bức thư lên, bóc ra xem.

Y nheo đôi mắt xám, hờ hững mở bức thư không rõ ý đồ trong tay ra, khoảnh khắc nhìn thấy cái câu trống không lạnh lùng như thể chẳng hề quen biết kia, tâm tình vốn đã tồi tệ của y nay lại càng tồi tệ hơn, thậm chí chẳng muốn đoái hoài gì đến chuyện liên quan tới Cửa nữa, chỉ nhếch miệng có vẻ đăm chiêu.

“Túy Quân…… Ngài sao thế ạ……”

Hà Bá nhìn cái bản mặt đáng sợ của Túy Quân nhà mình mà sống lưng phát lạnh cả ra, bèn cẩn thận hỏi y một câu, còn không quên chú ý đến tâm trạng của y. Tần Giao nghe vậy thì cũng chẳng hé răng, sau khi xem đại khái mấy nội dung khác trong thư, y ngước đôi mắt tối tăm lên, nhoẻn miệng bảo:

“Cánh cửa mà ta muốn tìm hẳn là đang nằm trong tay tính sư, nhưng tiếc rằng hắn cũng không có chìa khóa để mở cửa. Trước đây không rõ vì nguyên nhân gì mà Tổ Long và đám già kia lại bị giam trong thế giới trong cửa, không thể ra ngoài suốt ba năm, cả sừng rồng của ta cũng bị lão mang vào đó rồi. Bây giờ nếu ta muốn tìm lại sừng rồng thì nhất định phải phối hợp với tên tính sư này, giúp đỡ hắn tìm ra thế giới trong cửa……”

Suy đoán của Tần Giao cũng khiến Hà Bá thắc mắc nghi ngờ, tự dưng bắt hai cái người như nước với lửa, lập trường đối lập, bát tự không hợp này cùng hợp tác với nhau, thế mà mấy lão tổ tông đó cũng nghĩ ra được.

Nhưng hiển nhiên, các lão tổ tổng sống mấy ngàn năm này không chỉ dám nghĩ, mà còn dám làm, không chỉ thành công khiến hai đứa cháu lơ mơ này nảy sinh tình cảm với nhau, bây giờ còn biến thành trạng thái quỷ dị dù đã vạch trần thân phận nhưng vẫn bị trói lại cùng nhau, dù lòng không vui nhưng cũng không tách nhau ra được.

Năm xưa Tần Giao đã bị Tổ Long tính kế một lần rồi nên bây giờ không muốn bị thao túng như vậy lần thứ hai nữa, y chống đầu hờ hững phun ra lưỡi rắn, dùng đầu ngón tay thon gầy tái nhợt khẽ vuốt ve đuôi mắt bị rụng vảy xanh, cười lạnh mà bảo rằng:

“Hắn bảo ta đến tìm hắn thì ta phải đi chắc? Trên đời làm gì có chuyện tốt như thế? Có vài kẻ lúc nào cũng tự cho là mình đúng, tưởng mình suốt ngày rêu rao thay trời hành đạo là ghê gớm lắm vậy…… Cái gì mà chìa khóa, cái gì mà cửa cơ, chưa từng nghe bao giờ! Sau này nếu còn thấy con chồn nào tự tiện chạy vào túy điện thì cứ thẳng tay đánh chết không cần kiêng —— “

Còn chưa nói xong thì y tự dưng lại khựng lại, Hà Bá lấy làm lạ, bèn liếc nhìn Túy Quân bỗng nhiên im bặt nhà mình. Trên đời có một số việc quả đúng là số mệnh sắp đặt, bởi vì ngay khoảnh khắc Tần Giao chuẩn bị ném lá thư trong tay xuống đất, y vô tình nhác thấy mặt sau lá thư còn có mấy dòng chữ ngổn ngang, thế là lập tức dừng tay lại.

Y cố gắng đè nén mớ cảm xúc ngờ vực cực đoan, từ từ lật mặt sau ra, mới một giây trước Túy Quân điện hạ còn nghĩ chằng thà dứt bỏ hết thảy những niệm tưởng trong lòng, cho đến khi trông thấy mặt sau lá thư viết lít nha lít nhít…… mười mấy câu chân tâm thật lòng bị con thỏ ngốc nào đó bỏ hết đi, nhưng cuối cùng vẫn bị y bất ngờ phát hiện bằng cách ngớ ngẩn này.

【Chứng rụng vảy đã đỡ hơn chút nào chưa? Có còn đau nữa không?】

【Nếu vẫn còn khó chịu thì nhớ đổi phương thuốc khác, không thể để mãi thế được, sẽ lưu lại sẹo trên mặt.】

【Em viết lá thư này là muốn nói cho anh, em đã tìm được cánh cửa thất lạc của nhà chúng ta rồi, hình như trước đây Tấn Thục đã để một ít đồ ở trong đó, bây giờ em nhất định phải đi vào để lấy nó, đồng thời tìm ra bí mật chân chính liên quan đến dòng họ và huyết mạch.】

【Trước khi vào trong đó, Tổ Long có nhắn lại rằng đã đưa chìa khóa cửa cho anh, bảo em đi tìm anh, nhưng em không chắc trong lòng anh đang nghĩ gì, đương nhiên nếu anh không muốn thì em sẽ tự nghĩ cách khác để mở cửa, em sẽ không ép buộc anh.】

【Ngoài ra, hôm nay chủ nhiệm lớp Trường Minh gọi điện tới, cám ơn anh đã giúp em đảm đương rất nhiều trách nhiệm mà em vẫn chưa hoàn thành tốt được.】

【Nếu anh có rảnh thì về nhân gian một chuyến nhé, chúng ta cùng đi họp phụ huynh cho Trường Minh, được không?】

【Một dấu X lớn, hai dấu X lớn, ba dấu X lớn.】

……

REPORT THIS AD

Hà Bá: “……Túy Quân, ngài…… ngài lại làm sao vậy……”

Tần Giao: “Chả làm sao cả.”

Hà Bá: “Vậy…… lũ chồn kia…… có đánh chết nữa…… không ạ?”

Tần Giao: “Không đánh chết, phải cho bọn nó ăn ngon uống mát, sau này mà có thư nữa thì lập tức báo ngay cho ta, nếu để chậm trễ thì ta đánh chết ngươi, nghe rõ chưa?”

Hà Bá: “…………Rõ, rõ rồi ạ.”
Nhấn Mở Bình Luận