Bên cạnh long trì, trong túy điện, cây vải được vị Túy Quân điện hạ nào đó chăm bón tận tình mấy ngày nay, đang tỏa ra mùi hương thoang thoảng từ những nụ hoa mới nhú.
Người đàn ông yêu dị khoác trên vai chiếc áo bào màu xanh, mắt nhìn đăm dăm vào mặt nước sóng sánh phía trước, y cởi giày, ngâm đôi chân chằng chịt vết thương khó coi từ thuở thiếu niên vào trong bể nước xanh ngắt.
Tần Giao vô thức nheo mắt lại, đến khi cảm giác phía sau có một cái đầu lông xù đang ngó mình chòng chọc, y mới buông ống quần ướt đẫm xuống, che đi những vết tích không muốn bị người ngoài nhìn thấy. Rồi y chậm rãi quay đầu, liếc nhìn Mẫu Nhung đang trốn cách đó không xa.
“Cô bé nhà ai thế này, sao lại trốn đằng đó không lại đây?”
“Chít chít —— Grào —— “
Mẫu Nhung nóng nảy chỉ chỉ ra bên ngoài rồi lại trưng ra biểu cảm trợn mắt giận dữ, hiển nhiên nó đã nghe được cuộc đối thoại vừa nãy giữa Hà Bá và Tần Giao cho nên mới vội chạy tới đây để xem xem y thế nào.
Thấy vẻ mặt Tần Giao vẫn bình thường, còn ung dung vẫy tay gọi mình vào ngồi cạnh, Mẫu Nhung bận váy hoa liền phiền não gãi đầu, kêu lên một tiếng rồi ngoan ngoãn chạy đến bên cạnh Tần Giao, lẳng lặng ngồi xổm xuống.
“Ăn kẹo không?”
Tần Giao bỗng nhiên lên tiếng khiến Mẫu Nhung nghi hoặc liếc nhìn y, thấy chủ nhân tâm tư khó dò của mình thật sự móc trong tay áo ra hai cái gì đó trông như kẹo bơ lạc, Mẫu Nhung bèn xoắn xuýt nhận lấy ngửi thử, nghe Tần Giao biếng nhác cất lời rằng:
“Của Thủy Thảo bà bà ở vùng nông thôn Xích Thuỷ sai người mang đến túy điện đấy. Nghe nói đến giờ bà ta vẫn thích dùng mấy cái kẹo nát đến chó cũng không thèm ăn này để lừa con nít nhảy xuống sông với mình…… Ngươi còn nhớ bà ta không?”
“Kéc kéc!!”
Được Tần Giao nhắc như thế, dường như Mẫu Nhung cũng nhớ ra gì đó. Nó đã ở bên Tần Giao nhiều năm, trong những tháng ngày gian nan đen tối nhất ở Túy Giới, nó cũng đã cùng y vượt qua, cho nên biết rất rõ một số việc trước đây của y. Nghe nó đáp vậy, Tần Giao cũng không nói gì ngay, chỉ đăm chiêu xuất thần một lát, sau đó vừa xoa đuôi mày vừa nói:
“Ừ, chính là bà ta, hồi xưa vì đói bụng nên ta trộm đồ của bà ta, bị bà ta đập cho một trận tả tơi. Thế nhưng sau cùng, năm nào bà ta cũng gửi cho ta một bao như thế, vì chỉ có kẻ sinh ra không có viên kẹo nào như ta thì mới không chê bà ta vụng về, thậm chí còn xem chúng như bảo bối, dù bị đánh chết tươi cũng cố mà nhét vào miệng ăn ngấu nghiến.”
Nói rồi, y liền nở nụ cười quỷ dị, khiến Mẫu Nhung ngơ ngác cảm giác chủ nhân mình là lạ chỗ nào, nhưng rốt cuộc là khác thường ở đâu thì nó chẳng nói rõ được. Sau đó, nó liền thấy Tần Giao dùng ngón tay vuốt ve vị trí trái tim trống rỗng của mình, lầm bầm bảo:
“Nhưng đến hôm nay ta mới biết, thì ra ở trong mắt người khác, ta thậm chí còn chẳng có tư cách nhận lấy viên kẹo ấy. Dù chỉ tơ tưởng chút thôi cũng là ích kỷ, là ngu xuẩn, là không biết lượng sức mình. Lão già Tổ Long, bạn bè của cậu ấy, ngay cả đám Hà Bá cũng cảm thấy rằng ta trèo cao tới cậu ấy, rằng một ngày nào đó ta và cậu ấy sẽ chết không được tử tế. Mà ngẫm kỹ thì đám Hà Bá nói cũng không sai, thời gian này ta quả thật đã hạnh phúc đến mức quên hết đi tất cả……”
“……”
“Nếu ta và cậu ấy có thể sống cả đời ở nơi không có bất kỳ ai biết chúng ta, giống như Tam Thân quốc ấy, vậy thì đã chẳng nói làm gì rồi, nhưng rốt cuộc thì ta và cậu ấy đều không thoát khỏi kiếp sống bị kẻ khác đàm tiếu, can thiệp…… Cậu ấy có thể dửng dưng không để ý, nhưng kẻ nhỏ nhen như ta thì thật sự không chịu nổi người khác nói xấu ta đâu…… Làm người tốt đúng là mệt mỏi quá, vì một người mà đi làm người tốt thì càng chẳng thú vị gì cả. Rõ ràng cái lũ kia chỉ muốn giẫm ta vào trong vũng bùn, thế mà còn đòi hỏi ta phải làm người đàng hoàng tốt lành, thậm chí phải cố gắng để làm vừa lòng tất cả bọn chúng. Chuyện như vậy mà ta cũng phải nhịn thì phải chăng ta chỉ có thể trở thành một kẻ liên tục nhún nhường, mặc cho người khác dạy đời ta hay sao?”
“……”
Giọng của y hơi choi chói, ngay cả Mẫu Nhung cũng không nghe rõ Tần Giao đang nói gì, song nó vẫn nhận ra lần này vị chủ nhân tính khí cực đoan của mình đã thật sự nổi giận rồi.
Đúng lúc nó nhủ bụng liệu bây giờ chạy đến nhân gian tìm Tấn Hành thì có tác dụng gì hay không, Tần Giao bỗng nhiên nhếch miệng quái gở, vừa nhìn chằm chằm vào nó vừa cất giọng đáng sợ:
“Nếu ngươi dám trái lời ta, chạy đến nhân gian mách lẻo gì đó, vậy mấy ngày nữa hãy cùng đám Hà Bá ra đầm lầy Xích Thủy đào ngó sen giúp bà già Thủy Thảo đi, không đào đủ mười ngàn cân thì ta không cho bọn chúng được phép về túy điện. Đã hiểu rõ ý của ta chưa hả, Nhung?”
Mẫu Nhung: “……”
Y còn chưa bình thường được hai tuần lễ thì đã bị đám Hà Bá làm cho tức nước vỡ bờ rồi.
Phát hỏa xong, Tần Túy Quân bỗng như trở về thời điểm mình ngông nghênh tùy ý, muốn làm gì thì làm, không cần phải thông báo cho bất cứ kẻ nào. Cảm giác buồn bực và phẫn nộ mà y căm ghét thống hận nhất, song vẫn phải từng bước thoái nhượng vì một người nào đó, cuối cùng cũng dần dần tan biến.
Y rốt cuộc không cần quan tâm mình làm thế này, thế kia thì người ta có thích hay không. Thực tế thì từ khi bắt đầu biết nhớ, y đã đặt mình ở vị trí không ngang bằng với đối phương rồi.
Đó cũng chính thứ mà y từng ghét nhất, sự nhục nhã khi bị kẻ khác giẫm trên đầu, nỗi hận thù khi bị kẻ khác coi rẻ khinh thường. Ngày này qua tháng nọ, năm này qua năm khác, y vất vả lắm mới đạp lên đống xương cốt máu tươi để vùng dậy, chẳng lẽ chỉ vì bị lão già lắm chuyện kia bẻ gãy sừng rồng, lẽ nào cũng vì y thật sự phải lòng người kia, cho nên nhất định phải thay đổi theo hướng mình không hề thích ư?
“Con cháu bất trị! Chết đến nơi rồi mà ngươi vẫn nhất quyết không chịu hối cải đúng không? Ngươi có biết mình đã làm sai chuyện gì không hả?”
“……Biết sai ư…… Ồ, ngài nói xem ta rốt cuộc đã làm sai chuyện gì? Giết người là sai sao? Làm việc ác là sai sao? Cho dù ta có giết trăm ngàn người, có giết sạch những kẻ ta ghét đi chăng nữa, thì ở trong mắt ta đấy cũng chẳng phải sai. Lẽ nào ngài cảm thấy như thế là sai thì cũng bắt ta phải tán đồng ngài hay sao?”
“Nhãi ranh ngông cuồng! Nói xằng nói bậy không biết hối cải! Thứ như ngươi mà cũng xứng làm rồng ư! Hôm nay ta sẽ bẻ gãy sừng rồng của ngươi, cho người sống đời đời kiếp kiếp trong đầm lầy để ngẫm lại xem mình rốt cuộc đã sai ở đâu……”
Cảnh tượng xảy ra trong trận mưa gió sấm chớp nhiều năm về trước dường như vẫn rõ ràng ngay trước mắt, đứa cháu bất trị quỳ dưới tổ tiên cao cao tại thượng ngày ấy bây giờ tưởng như đã bị thời gian bào mòn đi nhuệ khí, tuy nhiên sự ngạo mạn của loài giao long thì vẫn tồn tại trong mỗi dòng huyết mạch của y.
Vì chuyện này mà y không khỏi nghĩ tới ai kia, nhưng rốt cuộc thì vẫn không nỡ giận cá chém thớt với con thỏ ngốc nào đó. Gương mặt Tần Giao lạnh lùng u ám, lồng ngực cũng vì không có trái tim nên hoàn toàn không hề chập chùng xao động, y nhìn chằm chằm đầu ngón tay mình như một tên thần kinh chập mạch, rồi lại quay sang cười với Mẫu Nhung đang sợ im re bên cạnh.
“Ngươi nói xem, nếu ta nghĩ cách vấy bẩn thỏ trắng thành thỏ đen, vậy thì đám lão tổ tông ra vẻ đạo mạo kia có tức phát rồ lên rồi giết ta không?”
“……Kéc?”
“Nếu làm như thế thì sẽ chẳng còn ai nói ta và cậu ấy không xứng đôi nữa. Một Tấn Hành mục ruỗng từ tận xương tủy, cũng đê tiện, vô sỉ và ích kỷ giống như ta, có phải là sẽ có thể ở bên ta mãi mãi, đời đời kiếp kiếp…… không chia lìa không?”
“Kéc…… Kéc kéc……”
Nghe Tấn Giao nói vậy, Mẫu Nhung trợn tròn mắt, lờ mờ đoán được là y muốn làm gì, liền hoảng hốt vừa xua tay quầy quậy vừa kêu lớn.
Tần Giao đại khái cũng hiểu là trong mắt Mẫu Nhung, loại suy nghĩ và hành vi này của mình chính là vô lý, thậm chí còn dẫm đạp lên tấm chân tình của Tấn Hành dành cho mình. Y lẳng lặng ngắm nhìn cây vải bên cạnh bể, đoạn hờ hững nhắm hai mắt lại, cất lời như thể đang kể một câu chuyện cười mà chỉ mình y mới hiểu được:
“Thôi, màu trắng vẫn là đáng yêu nhất, giúp ta đánh xe ngựa tới cổng sau đi…… Trời tối rồi, cậu ấy vẫn đang chờ ta trở lại, ta phải về nhà đây.”
……
Sau khi rời trường học, tất cả cùng về nhà cũ dùng bữa tối rồi mới lên đường trở lại căn nhà ở trung tâm thành phố, hôm ấy Trương Trường Thanh đã được hưởng thụ khoảng thời gian vui vẻ mà bất cứ đứa trẻ bình thường nào cũng có.
Bởi vì nó không chỉ được gặp ông cụ có giọng nói sang sảng, ngoại hình hệt như cậu thỏ khi về già, mà còn được gặp bà Trương tuy không làm cơm ngon bằng ông chú xấu xa của nó nhưng lại rất tốt bụng, cùng với cả bác tài xế Đổng lái xe vững vàng, nói chuyện dí dỏm nữa chứ. Theo lời anh Trường Minh kể thì trong nhà còn có một con mèo già rất lợi hại nữa cơ, mà hôm nay nó một mình chạy ra ngoài chơi mất rồi, nhưng điều đó hoàn toàn không ảnh hưởng đến việc Trương Trường Thanh yêu thích gia đình náo nhiệt này, chẳng muốn về Túy Giới một chút nào cả.
“Thằng bé này tuy hơi nghịch ngợm nhưng được cái đầu óc nhanh nhạy phết. Sau này bảo A Giao thường xuyên dẫn nó về chơi nhé. Dù sao bố mẹ nó cũng mất rồi, nhà mình thêm một đôi đũa cũng chẳng là gì, trẻ con khôn sớm đa phần đều từng chịu khổ, xem như con và A Giao cùng làm việc tốt đi.”
“……”
Do chịu ảnh hưởng từ ngôn linh thuật của Tổ Long nên ông nội thản nhiên chấp nhận đứa cháu dâu nam Tần Giao cùng tất cả những gì mà y mang đến. Mặc dù từ lần đầu tiên Lão Nhĩ Đóa nói với Tấn Hành về chuyện ban hôn, hắn đã lờ mờ đoán được nguyên nhân thật sự vì sao mọi người bên cạnh mình đều dễ dàng chấp nhận Tần Giao rồi, nhưng giờ nhìn lại thì ngay từ đầu chuyện này đã tồn tại rất nhiều sơ hở.
Mà thấy ông nội mình có ấn tượng tốt về thằng nhỏ Trương Trường Thanh, Tấn Hành cũng không nói gì thêm, chỉ đáp lại bằng cái gật đầu. Sau đó, ông cụ bỗng nói một câu làm hắn lần nữa sững người:
“Mà con không nhận ra sao? Mặt mũi thằng bé này khá giống con hồi còn bé đấy…… Hẳn cũng là duyên phận chăng, lúc nãy nó vừa vào cửa là ông còn tưởng như nhìn thấy con ngày nhỏ, đúng là lạ kỳ……”
Lúc nói lời này, vẻ mặt nghi hoặc của ông nội quả thực giống y chang cô giáo chủ nhiệm hồi sáng nay. Trước đó Tấn Hành còn không để ý lắm, nhưng đến giờ phút này thì ngay cả người trì trì độn như hắn cũng phát hiện chỗ bất thường.
Hắn cứ ôm cảm xúc khác lạ ấy mang theo hai đứa nhóc về nhà, dọc đường đi nghe hai thằng oắt con này ầm ĩ bên cạnh nhưng cậu cả vẫn không hề hé răng, chỉ cau mày thi thoảng nhìn ra ngoài cửa sổ, suy ngẫm chuyện gì đó.
Về đến nhà, cậu cả luống cuống la rầy hai thằng nhóc đi thay áo ngủ và uống sữa tươi, vất vả y như bất cứ vị phụ huynh không quen chăm trẻ con nào, mãi mới lùa được bọn nó lên giường, hắn cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Song vừa định về thư phòng chờ Tần Giao thì hai cu cậu ngủ chung giường này đã ầm ĩ với hắn:
“Cậu cả ~~ Bọn con muốn nghe kể chuyện ~~”
“Đúng đúng cậu thỏ kể chuyện cho bọn con nghe đi ~~~ “
Bị hai thằng nhõi con này mè nheo đòi kể chuyện, cậu cả cũng đến là bất đắc dĩ. Nhưng thấy bọn nó phấn khích như vậy, cuối cùng hắn cũng không nói gì làm cụt hứng, chỉ chậm rãi đi tới ngồi xuống bên giường của bọn nó, thấy hai cái đầu be bé dịch lại gần mình, hắn mới từ tốn hỏi:
“Muốn nghe gì nào?”
“Muốn nghe cái chuyện mà ngày xưa có một ngọn núi, trên núi có một cái miếu ấy! Anh Trường Minh bảo với con là hồi trước mỗi lần cậu muốn qua loa thì toàn kể chuyện này cho anh ấy nghe!”
Tấn Hành: “……”
Tấn Trường Minh: “……”
Bị nhóc béo não tàn nào đó bán đứng lần nữa, anh Trường Minh tức đến tái cả mặt, nhưng cậu cả đang ở đây không thể thất thố được, thế nên nó đành nghiến răng cười gượng:
“Em, em đừng có nói linh tinh…… Cậu cả, con chưa từng nói thế bao giờ mà, hay là chúng ta kể chuyện gì rùng rợn một tí đi cậu, như là chuyện ma quỷ hay yêu quái gì đó, tốt nhất là dọa con nít sợ phát khóc không ngủ được!!”
Bạn nhỏ Tấn Trường Minh ủ mưu trả đũa, hoàn toàn không ngờ nhóc béo ngô nghê bên cạnh mình chính là trùm sò to nhất của đám yêu ma quỷ quái mà nó nói, thậm chí địa vị thực tế còn cao hơn cả mợ nó cơ.
Tấn Hành cạn lời bị kẹp giữa hai thằng cháu tíu ta tíu tít này. Một lúc sau, Tấn Hành với mái đầu đã nhuộm đen trở lại mới dõi mắt nhìn chiếc bóng hắt lên đầu giường, cảm thấy hơi đau đầu, đoạn cau mày bảo:
“Trật tự nào.”
Giọng nói nghiêm túc lạnh lùng của hắn vừa cất lên, Tấn Trường Minh và Trương Trường Thanh lập tức im re. Tấn Hành suy tư một chốc rồi vừa nhìn cháu trai mình, vừa nói điềm đạm:
“Kể một câu chuyện mà mẹ của con từng kể cho cậu khi còn bé nhé.”
“Mẹ…… Mẹ của con ạ?”
“Ừ.”
“Oa, cậu thỏ ơi, mẹ của anh Trường Minh đã kể chuyện gì cho cậu vậy?”
“Câu chuyện về nhị trùng thân.”
“Nhị trùng thân? Nhị trùng thân là cái gì thế cậu cả?”
“Mỗi chúng ta đều sở hữu một tầng linh hồn khác, nghe nói từ nhỏ đã bị chúng ta dẫm ở dưới bàn chân, có thể hóa thành muôn hình vạn trạng song không cách nào thoát ra được. Dáng vẻ, giọng nói hay thậm chí hết thảy của chúng đều giống hệt như bản thân con, song tính cách, sở thích và cả quan niệm thiện ác thì lại khác hoàn toàn. Bởi vì không thuộc về bất kỳ loại yêu ma thông thường nào, cho nên bọn chúng rất khó bị phát hiện, thậm chí trước đây rất nhiều phương sĩ đạo hạnh cao thâm còn bị chúng làm hại, bởi vậy chúng mới được gọi là nhị trùng thân tới từ địa ngục.”
Lúc kể, biểu cảm trên gương mặt Tấn Hành cũng hơi thay đổi. Thực tế thì đây có lẽ là câu chuyện đáng sợ nhất mà Tấn Thục từng kể cho hắn hồi nhỏ, bởi vì kết cục câu chuyện lúc nào cũng là một người bị thế chỗ trong âm thầm mà không ai hay biết. Đó cũng là lần đầu tiên Tấn Hành nhỏ tuổi biết là có tồn tại một kẻ giống mình như đúc song lại khác mình hoàn toàn, thậm chí một ngày nào đó kẻ kia sẽ thế chỗ mình là chuyện đáng sợ đến nhường nào.
Hiển nhiên câu chuyện hồi bé có thể thành công hù dọa hắn thì cũng tạo nên hiệu quả tương tự với hai đứa nhóc này, ngay cả Trương Trường Thanh cũng sợ hãi chui tót vào trong chăn.
“Oaaa…… Con không muốn bị thế chỗ đâu, con muốn sống chung với anh Trường Minh, cậu thỏ và người xấu mãi mãi cơ…… Anh Trường Minh ơi, nếu ngày nào đó không thấy em đâu thì mọi người nhất định phải đi tìm em ngay nhé……”
“Ha ha anh còn lâu mới đi tìm em, cái đứa ngược lại với em nhất định là một bé con mi nhon đáng yêu, thế chỗ đồ heo mập nhà em thì càng tốt ha ha ha!”
Hai đứa nhóc vô tư lại bắt đầu quậy nháo trên giường, tiếp đó Tấn Hành cũng không nói sâu thêm về chuyện này mà chỉ kể mấy câu chuyện nhỏ không đáng sợ cho bọn nó nghe, xong xuôi bèn tắt đèn trong phòng rồi đi xuống lầu dưới.
Song hắn không chú ý là, theo bước chân tập tễnh của hắn, một cụm chất lỏng sền sệt màu đen cũng cùng hắn đi xuống lầu. Từ trưa nay nó đã luôn bám theo bọn họ, sau khi về đến nhà thì vẫn trốn dưới gầm giường Tấn Trường Minh.
Vừa rồi ở trên lầu Tấn Hành đã nghe tiếng người mở cửa, đến khi hắn chậm rãi đi tới phòng khách, cúi đầu nhìn thấy bốn đôi dép lê được xếp gọn gàng ở cửa như mắc chứng OCD nghiêm trọng, cụm chất lỏng buồn nôn kia cũng cố tới gần bắp chân hắn, run rẩy duỗi ngón tay ra……
Nhưng nó còn chưa kịp dính lên người Tấn Hành và hóa thành một tầng thể xác khác giống hắn như đúc, một bóng đen mơ hồ mặc tạp dề hồng nhạt viền hoa đã chậm rãi giơ chiếc xẻng lật đồ ăn lên, từ từ tiến lại gần nó từ phía sau. Sau một tiếng “Bốp” vang dội, nhị trùng thân đến từ địa phủ đã bị người mợ về nhà lúc nửa đêm nào đó hung tàn đập bẹp lên cái xẻng bóng mỡ, sau đó còn tỉnh bơ quơ quơ nó trước gương mặt đẹp trai đang ngớ ra của cậu cả.
Tần Giao: “Anh vừa về, đang nấu mì, em có ăn không?”
Tấn Hành: “……”