Câu đùa nhạt hơn nước ốc của Liêu Phi Vân cuối cùng vẫn không thể khiến Tấn Hành thoải mái hơn tẹo nào, mấy ngày tiếp theo, khi Tần Giao đã rời đi, một loạt vấn đề nảy sinh do cái chết của Thạch Văn Bưu cũng bắt đầu kéo đến.
Đầu tiên là mưa lớn ở Dương Xuyên vẫn kéo dài, nếu còn không nghĩ cách ngăn chặn trận mưa quái quỷ này lại thì tương lai rất có khả năng sẽ thành tai họa. Thứ hai là Phùng Chí Xuân vẫn trốn tránh không muốn gặp hắn, khiến Thạch Tiểu Quang bị kẹp ở giữa cảm thấy lúng túng khó xử.
Mấy ngày qua Thạch Tiểu Quang không chủ động xuất hiện trước mặt Phùng Chí Xuân, chỉ hỗ trợ chăm sóc bà ta trong sinh hoạt thường ngày một cách âm thầm lặng lẽ.
Đối với cái chết của Thạch Văn Bưu, ban đầu cậu ngỡ ngàng đến đờ đẫn, mấy ngày sau đến bệnh viện nhìn thấy thi thể thê thảm kia, cậu cũng mất rất lâu vẫn không bình tĩnh nổi.
Song, khi tận mắt thấy mẹ ruột của mình già đi mười mấy tuổi chỉ trong một đêm, đã thế còn có vẻ có vấn đề về tinh thần, Thạch Tiểu Quang dù trước đó chất chứa nhiều cảm xúc không tốt nhưng cũng chẳng thể nào bùng phát với bà ta vào lúc này được.
Sau một hồi ngẫm nghĩ, đứa nhỏ hiền lành này không chần chừ quá lâu, quyết định một mình lặng lẽ gánh vác trách nhiệm chăm sóc người phụ nữ có công ơn sinh thành và nuôi nấng mình.
Thạch Tiểu Quang có thể làm được như thế vì một người đàn bà còn chưa hoàn thành được quá nhiều trách nhiệm đối với mình, trong mắt Tấn Hành việc này quả thật không dễ dàng gì.
Tuy nhiên, về nỗi băn khoăn chưa có lời giải đáp kia, Thạch Tiểu Quang – người giúp hắn trông chừng Phùng Chí Xuân mấy ngày qua dường như cũng không rõ. Theo như cậu miêu tả, Phùng Chí Xuân vừa trải qua nỗi đau mất chồng nên lúc nào cũng chìm trong cảm xúc bất lực khôn cùng, thậm chí có thể nói là đã mất hết hy vọng.
“Tôi cảm thấy…… Bà ấy có vẻ rất…… Rất khó chịu…… Trên đời này chẳng ai giúp được bà ấy cả…… Bà ấy cũng chẳng còn gì nữa…… Đáng thương lắm……. Bà ấy có vẻ khó chịu lắm……”
Thạch Tiểu Quang lắp bắp hình dung như thế, dường như bản thân cậu cũng không rõ đó là cảm giác như thế nào. Tuy nhiên, Phùng Chí Xuân chắc chắn còn đang che giấu một bí mật ít người biết được, chẳng qua trong tình huống hiện tại không ai lại đi quấy rầy một người đàn bà đang đau khổ như vậy.
Tình cảnh trước mắt cũng khiến Tấn Hành rơi vào một loại tâm trạng phức tạp, cho nên hắn không nóng lòng đánh rắn động cỏ, chỉ bảo Thạch Tiểu Quang tiếp tục chăm nom bà ta, nếu có tin gì thì báo cho mình, sau đó lại đi làm việc khác.
Tần Giao tạm thời vẫn chưa biết về những tiến triển này, Tấn Hành thực lòng không muốn y bất chấp nguy hiểm để trở về rồi lại bị lão tổ tông phát hiện ra và hưng binh vấn tội, cho nên hắn cứ theo tiến độ bên phía Tần Giao thôi, thi thoảng mới lén liên lạc với Tần Túy Quân của mình bằng cách thức đặc biêt của riêng hai người.
Về chuyện của Phùng Chí Xuân, Tấn Hành cân nhắc cẩn thận rồi vẫn quyết định nói với Tần Giao. Lúc hắn nhận được hồi âm mà Tần Túy Quân của mình gửi đến từ Túy Giới, trên thư viết một câu gai góc thế này:
【Trên đời này anh chính là kẻ bà ta không muốn thấy nhất, anh xuất hiện trước mặt bà ta, bà ta lại càng không vui thôi.】
Tấn Hành cũng nhận ra là giữa hai mẹ con họ tồn tại khúc mắt không thể nào gỡ bỏ trong thời gian ngắn được, xuất phát từ sự thương cảm với quá khứ của Tần Giao, hắn sẽ không chủ động đề cập đến chuyện này. Về việc tìm kiếm long cốt, Tần Giao cũng đã trả lời hắn trong thư:
【Đã có một manh mối then chốt liên quan đến Tần Huyền, bây giờ anh và Kim Cánh Chi đang đi đến Tây Bắc, bao giờ trở về sẽ nói cụ thể cho em biết.】
【Mặt khác, cái người tên Chương Thanh Phong mà em nói, anh đã bảo Hà Bá phái người đi tìm rồi, tạm thời vẫn chưa xác định được ở Túy Giới có tồn tại người như vậy hay không, nếu có tin gì thì sẽ báo với em.】
【Còn con nhị trùng thân trong nhà mình thì em cứ tự quyết định đi, cơ mà, sao tự dưng em lại hỏi về chuyện Xích Thủy và hóa rồng? Anh tưởng trước giờ em chẳng quan tâm vấn đề kiểu này chứ.】
Dẫu không muốn thừa nhận, nhưng câu đùa của Liêu Phi Vân hôm đó đã làm ảnh hưởng đến tâm trạng vốn còn đang hết sức bình thường của Tấn Hành, cho nên hắn mới âm thầm hỏi thăm Tấn Túy Quân xem về sau nếu y hóa rồng thì quy trình sẽ như nào. Thấy y hỏi vậy, cậu cả lúng túng lặng thinh mất một lúc, cuối cũng vẫn không tiếp tục hỏi y về vấn đề riêng tư này nữa, dù rằng cũng có liên quan xíu xiu đến hắn.
Mà nghĩ đến lời nhắc nhở sau cuối Tần Giao dành cho mình, Tấn Hành cũng chìm vào suy tư, bất giác nhìn chằm chằm sinh vật lai lịch mập mờ đang ăn chực uống chùa trong nhà mình. Đang yên đang lành tự dưng bị Tấn Hành dò xét đánh giá, nhị trùng thân sởn hết cả gai ốc sau lưng, tuy hơi khó chịu nhưng chỉ đành nhìn lại hắn bằng cặp mắt đỏ ngầu, lắp bắp hỏi:
“Ngươi làm…… làm gì đó……”
“Dạo này sống ở nhà ta đã quen chưa?”
“Hả? À thì cũng…… cũng ổn……”
“Đến giờ vẫn chưa tìm được long cốt, chắc ngươi sốt ruột lắm nhỉ?”
Nhị trùng thân: “……”
Nghe cái câu chẳng rõ hàm ý kia, nó sợ tới mức chân suýt nhũn hết cả ra, không hiểu nổi thằng cha mặt liệt này rốt cuộc có ý gì. Da mặt nó giật giật, co rụt thành một cục dưới đất không dám ho he. Cả buổi sau, nó mới trưng ra bản mặt “không làm gì lén lút thì có gì đâu mà chột dạ”, ngước đôi mắt đỏ rực kia lên lẩm bẩm:
“……Mắc, mắc mớ gì đến ta, cũng có phải long cốt của ta đâu! Mà với cả, có sốt ruột thì cũng là ngươi với cái tên giao long bị hãm hại kia mới sốt ruột chứ! Hừ hừ! Lo mà làm việc của mình đi, cẩn thận chọc phải rắc rối thật thì lúc đấy hai ngươi có mà lãnh đủ……”
Suy cho cùng thì con nhị trùng thân này cũng chỉ là cái loại gió chiều nào xuôi chiều ấy thôi, nó nói xong thì nhanh chóng chui tọt vào tường trốn biệt luôn, làm Tấn Hành ngớ hết cả ra. Hắn cũng chẳng thèm chấp nhặt với nó làm gì, chỉ nhìn đăm đăm cái con nhị trùng thân đểu giả trông không có vẻ gì là lai lịch ghê gớm kia trốn trong tường không chịu ra, cuối cùng vẫn không lôi nó ra để tra hỏi hay gì khác.
Chỉ là, theo thời gian trôi qua, nỗi nghi ngờ của Tấn Hành đối với lai lịch thật sự của nhị trùng thân vẫn không hề giảm bớt. Đến giờ lão tổ tông Thạch gia vẫn chưa tỏ thái độ rõ ràng, Phùng Chí Xuân cũng không tiết lộ tin tức gì bất lợi cho Tần GIao, nhân cơ hội này hắn bèn đi điều tra xem hiện nay họ Tự có còn hậu nhân nào sống trên đời hay không.
Kết quả hắn quả thật có tìm được một người, hơn nữa vị hậu nhân Tự thị này hiện đang sinh sống ở ngay thành phố bên cạnh, tuổi tác cũng không lớn lắm, năm nay mới ngoài 40 thôi, là một người phụ nữ bình thường bao năm qua vẫn luôn cần mẫn làm việc trong dây chuyền sản xuất của một công xưởng.
Ở thời nay, họ Tự đã không còn nhiều, thậm chí có thể nói là rất hiếm. Song điều khiến người ta thấy lạ là, khoảng 27 năm trước, hậu nhân họ Tự này đã đổi họ, không còn dùng họ Tự nữa mà đi làm con nuôi cho một người họ hàng xa, lấy danh nghĩa đó để đổi sang một dòng họ không hề có liên quan, về sau ngay cả giấy đăng ký kết hôn và các giấy tờ bất động sản cũng đều thay tên đổi họ.
Tấn Hành đích thân tới thành phố lân cận để tìm bà và hỏi thăm việc này. Đã nhiều năm trôi qua, người phụ nữ trung niên này cũng kinh ngạc không ngờ sẽ có người bỗng nhiên tìm mình vì chuyện thế này. Tấn Hành phải kiên trì gặng hỏi mãi thì bà mới thở dài nói:
“……Thôi, coi như nể tình cậu lặn lội đường xa đến tìm tôi, tôi, tôi cũng…… ăn ngay nói thật với cậu vậy, sau khi về cậu đừng bảo với người ngoài là tôi nói đấy. Xã hội hiện đại bây giờ chắc chắn chẳng có ai đi tin chuyện này đâu, có khi còn nghĩ tôi nói càn nói xiên…… Họ của tôi đúng là hiếm thật, hơn nữa cũng không phải may mắn, thậm chí có thể nói là vừa sinh ra đã phạm vào kỵ húy của Long Vương……”
“Kỵ húy của Long Vương?”
“Phải, nếu không thì đang yên đang lành ai lại muốn đổi họ làm gì chứ, đây là căn cứ để chứng minh gốc gác cội nguồn của mình mà…… Từ hồi tôi còn nhỏ xíu, người già trong nhà đã dặn tôi rằng trời mưa thì nhất định không được tùy tiện ra ngoài, kẻo khiến Long Vương ở trên kia phát hiện ra người họ Tự chúng tôi, sẽ giáng sấm sét từ trên trời xuống đánh chết chúng tôi……”
“……”
“Ban đầu tôi còn không hiểu, nhưng sau này lớn rồi mới biết, sở dĩ người họ Tự cứ ra khỏi cửa sẽ luôn gặp mưa gió sấm chớp, từ nhỏ đã không được chạm vào nước, không được ra bờ sông, thì ra là vì từ xa xưa trước đây, lão tổ tông Tự gia chúng tôi từng tự tay chém đầu một con rồng cai quản sông hồ rộng lớn, mà nghe đâu con rồng này còn là anh em cùng mẹ với lão tổ tông Tự gia chúng tôi nữa……”
“……Anh em cùng mẹ? Ý bác là Tự thị và con rồng kia là anh em ruột thịt?”
Bước ngoặt đột ngột này hiển nhiên nằm ngoài dự liệu của Tấn Hành, song đồng thời hắn cũng cảm giác như bắt đầu từ chỗ này, câu chuyện về Tự thị bỗng trở nên hơi quen tai. Hậu duệ họ Tự nọ đã đổi họ từ lâu, bây giờ cũng đã tránh được vận mệnh của gia tộc, nghe hắn hỏi vậy, bà cũng này dè dặt gật đầu, bất đắc dĩ bảo với Tấn Hành:
“Đúng thế, hai đứa con do cùng một mẹ sinh ra, nhưng chẳng hiểu sao số phận của hai đứa trẻ này lại khác nhau một trời một vực. Mùng năm ăn hạt kê sinh ra anh trai, mùng tám ăn ý dĩ sinh ra em trai. Người anh từ nhỏ có đuôi và vảy nên bị người xung quanh ghét bỏ, bà mẹ liền nén đau vứt người anh vào trong rừng. Nhiều năm sau gã trở thành long tử gây chuyện tàn ác, em trai liền vâng theo lệnh trời, tự tay chém đầu gã……”
“……Sau đó thì sao?”
“Sau đó thì càng thảm hơn…… Long tử phạm tội bị chém đứt đầu, máu rồng hóa thành mưa rơi xuống đất, một lần nữa mọc lên cây kê, long mẫu bấy giờ mới biết con ác long này chính là đứa con máu mủ đã bị mình vứt bỏ năm xưa. Vì nỗi hối hận dâng trào trong lòng, bà ta đã nuốt những hạt kê độc ấy để tự sát…… Ở chỗ chúng tôi cũng có lời giải thích rằng, cây kê mọc ra vào mùng năm đều có kịch độc, tuyệt đối không được ăn, dù có là thần tiên sống thì ăn vào cũng sẽ thủng bụng nát ruột mà chết……”
“……”
“Về sau câu chuyện này thường được dùng để răn dạy những bà mẹ lơ là việc dạy dỗ quản thúc con cái, long tử ý chỉ đứa trẻ sinh ra đã bất hiếu ngỗ nghịch…… Trước đây trong thôn của chúng tôi có rất nhiều cụ già biết câu chuyện này, còn có cả sách tranh cho trẻ con trong thôn xem nữa, mà giờ hình như cũng thất truyền rồi. Tên ấy hả? Hình như…… tên là “Long Mẫu Từ” thì phải……”
Quyển “Long Mẫu Từ” mà Tự thị nhắc đến đã xâu chuỗi lại với quyển sách kỳ lạ mà Thạch Tiểu Quang kể với hắn trước đó. Rất rõ ràng, câu chuyện này không những đang ám chỉ mối quan hệ đặc biệt giữa Tần Huyền và Đại Vũ, mà từ trình độ nào đó nó cũng có liên quan đến thân thế của Tần Giao.
Đến đây thì trong lòng Tấn Hành đã có một suy đoán mơ hồ, hắn không tiếp tục nán lại thành phố lân cận nữa mà nhanh chóng trở về Dương Xuyên, nơi vẫn bị bao phủ trong mây đen và mưa dầm.
Nhưng vừa mới về đến nơi, hắn lại cùng lúc nhận được tin tức không quá tốt từ Thạch Tiểu Quang và Liêu Phi Vân. Trong mấy ngày hắn rời khỏi Dương Xuyên, con nhị trùng thân có thể làm nhân chứng và cả Phùng Chí Xuân đều đã đồng loạt biến mất.
“Anh…… Anh xin thề là ngày nào anh cũng ở nhà cậu canh chừng cái con kia, nhưng hôm ấy tự dưng anh thiếp đi trên ghế sô pha, lúc tỉnh dậy thì sự tình đã thành ra thế này…… Cái con kia cũng trốn khỏi tường nhà cậu rồi…… Xin, xin lỗi, Tấn Hành à…… Đều do lỗi của anh……”
Liêu Phi Vân tỏ ra xấu hổ vô cùng, song Tấn Hành không nói gì, chỉ khẽ lắc đầu, không truy cứu sự việc mà bản thân hắn vốn dĩ cũng có lỗi sơ sót trong đó.
Nhị trùng thân là tà túy tới lặng lẽ đi âm thầm, nó tự dưng biến mất ngay trước mắt Liêu Phi Vẫn thì còn có thể hiểu được, nhưng Phùng Chí Xuân chỉ là một người phụ nữ trung niên bình thường, vậy là cũng làm ra được chuyện ấy. Đến cả hàng xóm lâu năm của bà ta cũng không biết chỉ trong một đêm mà người đàn bà này chạy đi đâu mất, đúng là khiến người ta thấy quái lạ.
“……Chúng tôi, chúng tôi cũng chẳng rõ lắm, buổi chiều mấy hôm trước còn thấy vợ Lão Thạch ở trong ngõ, cứ một mình đi lững thững về phía trước…… Haiz, từ hồi trước nhà bọn họ đã chẳng có ai, giờ chồng chết bất đắc kỳ tử như thế, chắc tinh thần bà ấy cũng xảy ra vấn đề. Đúng là tạo nghiệt mà, đừng bảo đầu óc điên điên dại dại rồi chạy ra ngoài đấy nhé……”
Lời nói của hàng xóm láng giếng càng khiến nỗi nghi ngờ trong lòng Tấn Hành chồng chất thêm. Trước mắt hắn như bị phủ kín một màn sương mờ ảo, tất cả chân tướng đều nằm ở phía sau, không có cách nào vạch trần được, chỉ có thể chờ đợi một chiếc chìa khóa xuất hiện, mở ra toàn bộ manh mối.
Nhưng hiển nhiên, một chuyện phiền toái kéo đến thì chưa phải kết thúc, chẳng bao lâu sau, lại một phiền toái khác cũng tìm đến hắn. Lão tổ tông Thạch gia vẫn luôn bị hắn dùng đủ mọi lý do để giấu diếm, cho nên tạm thời vẫn chưa biết được chân tướng. Trong lúc Tấn Hành đang tất bậy tìm kiếm tung tích của Phùng Chí Xuân và nhị trùng thân, ông ta lại đột nhiên đưa ra yêu cầu muốn gặp hắn.
Lúc ấy Tấn Hành còn chưa hiểu có chuyện gì xảy ra, hắn thông qua Họ Bách Gia tiến vào cánh cửa của Thạch gia, đứng ở bên ngoài từ đường họ Thạch được miêu tả trong bức tranh, cảm nhận thấy bầu không khí ở nơi này dường như hơi bất thường. Tấn Hành cau mày im lặng, nghe thấy lão tổ tông Thạch gia vừa xuất hiện trên đám mây cất tiếng hỏi không nhanh không chậm:
“Tấn Tỏa Dương, đã bao nhiêu ngày trôi qua rồi, ngươi vẫn chưa tìm được kẻ giết hại con cháu Thạch thị ta sao?”
“……”
Lời này có vẻ mang ý trách cứ, Tấn Hành cứ dùng một lý do để cố ý trì hoãn suốt nhiều ngày, hắn cũng sớm biết cứ ém chuyện này mãi thì kiểu gì cũng xảy ra vấn đề. Gương mặt hắn hiện nét chần chừ, cứ im bặt mà nhìn lão tổ tông Thạch gia. Hồi lâu sau, ông lão tính khí xưa nay luôn nóng nảy này mới cất lời, giọng điệu lạnh tanh như thể đã nhìn thấu tất cả:
“Vì sao không trả lời ta? Là thật sự chưa tra ra được hay còn có ẩn tình nào khác?”
“……”
“Tấn Tỏa Dương, ta hỏi ngươi một lần nữa, đến bây giờ vẫn chưa có manh mối gì về kẻ đã giết con cháu Thạch Văn Bưu của Thạch gia ta ư?”
Lão tổ tông Thạch gia tuôn ra một tràng câu hỏi liên tiếp, mà bình thường Tấn Hành lại chẳng khéo ăn nói, nhất thời chẳng biết nên giãi bày ngọn nguồn với lão tổ tông này kiểu gì. Hắn hé miệng, định bụng nói thẳng thắn hết ra.
Nhưng hắn còn chưa kịp thốt ra chữ nào thì lão tổ tông Thạch gia đã mất hết kiên nhân sau mấy câu hỏi liên tiếp, tức giận ném một sợi dây đỏ bị đốt trụi xuống chỗ Tấn Hành – kẻ nãy giờ cứ cúi gằm mặt không nhìn thẳng vào mình. Việc bị che giấu hồi lâu khiến lão tổ tông này mất hết khí độ thường ngày, ông ta giận dữ chỉ vào người đàn bà đang tái mặt run rẩy trốn ở góc từ đường, sắc mặt Tấn Hành bỗng lạnh đi, nhưng ngay lập tức bị lão tổ tông Thạch gia trừng mắt quát to:
“Hay cho thứ khốn khiếp nhà ngươi! Ngươi thật sự nghĩ ta không biết ngươi đang cố ý che giấu những gì ư? Ngươi hãy tự nhìn xem đây là ai! Góa phụ Thạch thị đã ở đây rồi mà ngươi còn dám ngụy biện với ta nữa! Vì sao thằng cháu bất hiếu của Tần thị vẫn nhất quyết không chịu ra mặt, lại còn muốn ngươi gánh hết tội cho mình! Giết cha, giết mẹ, mưu hại em trai! Nhiều năm sau vẫn không biết đường hối cải! Cái loại súc sinh đáng bị thiên lôi đánh ấy mà vẫn còn có thể sống trên đời! Ngươi thật sự nghĩ thiên đạo không có mắt hay sao! Tấn Tỏa Dương!”
✿Tác giả có lời muốn nói:
(Đây không phải là lời cuối chương 90, mà là bình luận giải thích của tác giả về tình tiết trong chương này, vì khá quan trọng nên t edit ý chính cho mọi người.)
Phần này sẽ giải quyết triệt để vấn đề thân thế của mợ, hé lộ một vài chuyện trong quá khứ và liên quan đến việc hóa rồng của mợ. Tổ Long đưa Long Mẫu Từ cho Phùng Chí Xuân thật ra cũng là một loại ám chỉ, bà ta không phải một người mẹ tốt, nhưng vì sao Tổ Long vẫn muốn để bà ta giám sát mợ? Đây chính là một điểm mấu chốt.
Kỳ thật tôi cũng rất đau đầu, viết một nhân vật không dễ ưa nhưng lại cần đến bà ta để phát triển tình tiết, mọi người chắc là tăng xông ghê lắm…… Nhưng yên tâm nhé, không có tình tiết kiểu cả nhà đoàn tụ hay tha thứ cho nhau gì đâu, tôi chưa bao giờ viết kiểu đó hết, người làm sai thì phải chịu trách nhiệm vì việc mình đã làm. Trong sự kiện nhiều năm trước, cả bản thân Tần Giao lẫn mẹ cậu ấy đều có lỗi sai, cho nên nhiều năm sau mỗi người bọn họ đều phải gánh chịu rất nhiều hậu quả mà sự kiện đó mang tới. Nhưng khác biệt là, nhờ gặp được Tấn Hành nên Tần Giao biết cố gắng thay đổi, dùng hành động thực tế để chứng minh rằng việc Lão Long Vương cho mình cơ hội làm lại từ đầu là xứng đáng. Nhưng mẹ cậu ấy thì cứ mãi đắm chìm trong quá khứ, từ đầu chí cuối không hoàn thành được trách nhiệm của một người mẹ, về cơ bản có thể nói bà ta khá ích kỷ. Lão Long Vương đưa Long Mẫu Từ cho bà ta là muốn nhắc nhở bà ta phải nhớ kỹ bài học của long mẫu, nhưng bà ta hoàn toàn không hiểu được, đây cũng là một chuyện đáng buồn. Thôi tôi không spoil đâu nha ha ha, đằng nào sẽ vụ này cũng giải quyết nhanh thôi, yên tâm yên tâm.