Rốt cuộc trải qua một đoạn thời gian như là để tiêu hóa vấn đề cuối cùng đã có người lên tiếng. Người nói là một nữ nhân xinh đẹp đã có tuổi, trên đầu mang theo hai chiếc tai mèo màu đen linh động. Bà đích thị là mẹ của Hoắc Mạt, Hoắc phu nhân của Hoắc gia, Phương Kiều.
"Là phu nhân. Xem ý thiếu gia thì Bạch thiếu gia từ giờ sẽ ở lại biệt thự. Đồ đạc của Bạch thiếu gia đều đã được chuyển tới từ hôm qua."
Nói đến chuyện này, lúc hành lý của Bạch Kỷ được đưa đến Thôi quản gia không phải không biết, nhưng ông không có nghĩ đến nguyên nhân này. Cũng là do thiếu gia nhà ông chưa từng mở ra tiền lệ đưa người khác vào ở cho nên ông mới không có nghĩ sâu xa. Chứ mớ hành lý kia tuy thiếu gia không cho ông đụng tới thì nó cũng được đặt ở trong phòng thiếu gia, thật không khó để phán đoán đâu.
"Ông thấy đứa bé đó trông thế nào?"
Mấy người còn lại vẫn không lên tiếng, chỉ có mỗi Phương thị tiếp tục hỏi.
"Bạch thiếu gia mang gen thỏ, tính tình thật sự là không khó nhìn ra. Nhưng tôi thấy thiếu gia và cậu ấy tương tác với nhau rất là hài hòa."
Tuy ông không nói rõ ràng nhưng thiết nghĩ những người ở đây đều hiểu được. Cái đáng chú ý chính là câu sau của Thôi Cần.
Một con thỏ khi đối mặt với một con sói lại có thể dùng từ hài hòa để hình dung thì thật không đơn giản chút nào đâu.
"Hoắc Mạt đang ở công ty?"
Lần này không phải Phương thị hỏi. Mà âm thanh hùng hồn mang theo sự nghiêm khắc vang lên từ người ngồi bên tay phải Phương Kiều. Chỉ nhìn từ ngũ quan là đủ để xác định được thân phận của ông. Đúng vậy, ông chính là cha ruột của Hoắc Mạt, Hoắc Nghiêm.
Ngoài hai vợ chồng Hoắc Nghiêm ra trong phòng còn có Hoắc lão thái gia, gia gia của Hoắc Mạt, Hoắc Sơn cùng cô nhỏ của hắn, Hoắc Tịnh Nhi. Hoắc Tịnh Nhi là vì công việc nên mới vô tình có mặt tại Hoắc trạch, không nghĩ lại nghe được tin tức không thể ngờ tới có liên quan đến đứa cháu trai giảo hoạt kia của mình. Thế là cô cứ thế ngồi đó không chịu đi. Bản thân cô chỉ nghĩ hóng chuyện cho nên từ nãy đến giờ đều không hề lên tiếng, trong lòng hiện tại lại cảm thấy tò mò vô cùng đối với con thỏ nhỏ Bạch Kỷ này. Đợi có thời gian cô có nên lén lút đi nhìn xem không nhỉ.
"Theo tin tức tôi vừa nhận được thì thiếu gia đưa Bạch thiếu gia đến cục quản lý gen, sau đó lại đưa người đi làm thì đã đến công ty rồi."
Thôi quản gia nói đại khái, không nghĩ lời vừa ra đã khiến không khí trong phòng thay đổi. Bản thân ông còn chưa hiểu rõ, người trong phòng đã nổ mạnh.
"Ông nói cục quản lý!? Cục quản lý gen??"
Giọng điệu của Hoắc Nghiêm bất giác trở nên nghiêm khắc còn liên tục nhắc lại hai lần khiến Thôi quản gia vô thức thẳng lưng đáp "vâng" ngay. Thế nhưng sắc mặt của những người trong phòng khách vẫn không thay đổi mấy, có khi còn trầm trọng hơn.
"Nó đưa người ta đến đó làm gì…"
Hoắc Tịnh Nhi vẫn là không nhịn được thì thầm, nhưng cô chỉ nói một nửa rồi ngưng.
Bởi vì chẳng cần ai đáp lại, câu trả lời thật ra đã có sẵn trong đầu mọi người rồi. Nhưng chính vì vậy nên họ mới chấn kinh. Đến cục quản lý gen thì đương nhiên là để kiểm tra độ tương thích rồi chứ còn gì nữa. Nhưng đó không phải vấn đề cần quan tâm, quan trọng là điều đó chứng minh cho cái gì.
Nói thẳng ra đối với Bạch Kỷ kia Hoắc Mạt là nghiêm túc. Đại biểu cho hắn muốn chọn Bạch Kỷ là bạn đời.
Bạn đời của gia chủ Hoắc gia tương lai, nào phải chuyện đùa đâu. Rõ ràng bắt đầu từ thời điểm này tính chất của sự việc đã hoàn thành thay đổi rồi. Mà họ còn phải thật nghiêm túc đi đối đãi.
"Điều tra chưa?"
Hoắc Nghiêm nghiêm giọng hỏi.
"Đã cho người đi làm rồi thưa lão gia."
Thôi quản gia trước khi đến đây đương nhiên là đã làm tốt công tác để đối đáp với bọn họ rồi. Chỉ là không có nhanh như vậy có được đáp án thôi.
"Hay là gọi cho thằng nhóc kia hỏi thẳng luôn đi."
Hoắc Tịnh Nhi xua tay nói.
Hoắc Nghiêm lại không để ý đến cô mà quay qua nhìn ông lão vẫn luôn không nói gì ngồi kia: "Ba, ngài thấy thế nào?"
Hoắc Mạt tính tình trước giờ ai nấy đều biết. Chính là một bộ không làm thì thôi, đã làm thì làm cho dứt khoát, chẳng chừa lỗ hỏng nào cho người khác phản bác lại. Đối với chuyện này thật ra họ chỉ có thể nhìn trước rồi từ từ bàn tính mới là đúng đắn, chứ có hỏi Hoắc Mạt thì chưa chắc không nhận được một câu trả lời đại thể như "sao mọi người không tự đi mà tìm hiểu" ngông nghênh như vậy đấy. Dám có khi chỉ khiến họ tức chết thêm chứ vui vẻ nổi gì.
Lắm lúc họ đối với người thừa kế Hoắc gia này vừa yêu lại vừa hận. Yêu vì hắn quá ưu tú, hận vì hắn độc lập, có chính kiến, cho dù là lão thái gia cũng không nói được hắn.