Đương lúc hắn nghĩ muốn đi xem cậu thì lại nghe con thỏ nhỏ lí nhí nhưng kiên định mang theo một tia quyết tuyệt nói: "Em… Em sẽ để cục quản lý gen ra tay. Dù sao thì quy định của liên bang cũng không thể coi thường được đúng không…"
"..."
Hoắc Mạt nhất thời im lặng.
Có thể nói là hắn có phần không tính được đến câu trả lời như vậy nên đứng hình tới mấy giây. Sau đó hắn phì cười.
Mặt Bạch Kỷ không tránh khỏi đỏ bừng lên.
Nhìn lồng ngực rắn rỏi trước mắt không ngừng rung chuyển, cậu có hơi xúc động muốn ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông. Nhưng còn chưa đợi cậu làm gì bản thân đã bị hắn siết chặt, hơi thở nóng rực bao trùm vành tai khiến cậu vô thức run run mấy cái, nửa như trêu ghẹo: "Em thật sự là vượt ngoài dự liệu của tôi đó."
Cậu… Cậu nói gì sai sao?
Bạch Kỷ vừa xấu hổ vừa mê mang.
Nhưng người đàn ông không có cho cậu cơ hội hỏi thăm đã nói: "Em đã nói vậy thì phải nhớ cho kỹ đấy. Nếu thật có ngày đó em cũng đừng có như hôm nay, chạy mất dạng nghe không? Tôi thật sự là bị em dọa chết."
Đột nhiên bị hắn nhắc lại chuyện hôm qua Bạch Kỷ có hơi chột dạ vùi đầu vào lòng hắn không nói gì một lúc lâu.
Hoắc Mạt cũng không có thúc giục cậu, cứ im lặng như vậy ôm cậu.
Mãi cho đến khi nghe thấy người trong lòng hắn rầm rì đáp: "Dạ, em nhớ rồi."
Cậu muốn vì hạnh phúc của mình mà tranh thủ một lần. Người đàn ông này… Cậu không nỡ bỏ.
Mặc dù họ chỉ mới quen có vài ngày, nói yêu thích thì còn quá sớm, quá gượng ép. Nhưng cậu không chối bỏ việc bản thân bị hắn thu hút, không khống chế được mà ảo tưởng về tương lai có hắn bên cạnh. Cậu đã nghĩ rồi, cho dù Hoắc gia không chấp nhận cậu thì bởi vì độ tương thích, cuộc sống của cậu cùng người đàn ông cũng sẽ hòa hợp thôi. Cậu chỉ cần biết hắn là được, Hoắc gia không thích cậu cũng không sao cả.
Nhìn con thỏ nhỏ trịnh trọng đáp lại như vậy nội tâm con sói to không khỏi mềm mại.
Vốn hắn còn định tiêm thêm cho cậu một liều thuốc thật mạnh để cậu vững tin ở bên cạnh hắn, không nghĩ tới con thỏ so với hắn hiểu biết còn kiên cường hơn. Hắn chỉ biết, hắn càng ngày càng yêu thích con thỏ này rồi. Dù sao thì tương lai cũng sẽ không có chuyện hắn bỏ cậu, Hoắc Mạt hắn là người một khi đã nhận định rồi thì sẽ không có chuyện nửa đường từ bỏ. Thay vì nói, hắn dùng hiện thực đi xây cho cậu một bức tường càng vững chắc còn thiết thực hơn. Hơn nữa, con thỏ của hắn mạnh mẽ như vậy kia mà.
Còn biết dùng pháp luật nữa đấy.
Con thỏ nhỏ thật quá đáng yêu!
Bạch Kỷ không biết người đàn ông trong lòng nghĩ gì. Cậu chỉ biết tâm của cậu đã lặng rồi, cậu sẽ mạnh mẽ tiến về phía trước, dũng cảm đi đoạt lấy hạnh phúc cho mình. Bởi vì cậu luyến tiếc người đàn ông này.
Sau đó hai người cũng không có xảy ra tình huống mới sáng sớm củi khô đã bốc cháy. Sau khi nằm trên giường ôm ấp nhau thêm một chút nữa thì Hoắc Mạt đứng dậy rời giường. Dấu vết đêm qua không có nhiều. Trừ chiếc giường họ nằm bị đổi một lớp drap thì không còn gì khác. Mùi vị kỳ quái gì đó càng là theo thời gian đã sớm phai nhạt đi. Nhưng khi nhìn thấy người đàn ông toàn không mảnh vải trần trụi đứng ở bên giường Bạch Kỷ xấu hổ quá chừng lại vẫn muốn tiếp tục nhìn. Đây là người đàn ông của cậu đấy!
Hoắc Mạt ở khóe mắt liếc thấy con thỏ vừa đỏ mặt vừa lén lút núp trong chăn, chỉ để lộ một đôi mắt đen to tròn linh động cùng đôi tai nhỏ ra nhìn hắn thì trong lòng căng đầy. Khí tức toàn thân đều nhu hòa đi.
Hắn cứ vậy đứng ở bên giường gọi điện thoại.
Hôm qua hắn vội vàng chạy đi tìm con thỏ, đương nhiên sẽ không mang theo quần áo gì. Cho nên hiện tại hắn phải gọi người đem đồ tới.
Bạch Kỷ nhìn một hồi thì rốt cuộc cũng đã chịu để ý đến những cái khác. Cậu trước tiên là nhìn đồng hồ, sau đó lỏm cỏm bò dậy.
Vừa ngồi dậy cái chăn trên người cậu đã trượt xuống, để lộ thân hình nhỏ nhắn trắng nõn không hề thiếu những dấu vết hoan ái hôm qua người đàn ông để lại trên người cậu. Vốn định xuống giường Bạch Kỷ bất giác nhận thấy ánh mắt mang theo lửa nóng của người đàn ông thì khẽ khựng lại. Sau đó mặt cậu vô cớ nóng lên, tay lại nhanh nhẹn kéo kéo cái chăn đem nó phủ lại trên người mình, rồi kéo lê cả chăn bò xuống giường.
Cũng may người đàn ông không có mở miệng trêu ghẹo cậu nữa, Bạch Kỷ trong lòng thở phào nhẹ nhõm đi đến tủ quần áo của mình chọn đồ.
Người đàn ông ở phía sau không bao lâu thì đi vào nhà tắm. Bên trong rất nhanh đã vang lên tiếng nước.
"Hoắc Mạt… Ở trong tủ nhỏ trên góc tường có dụng cụ vệ sinh cá nhân mới."
Cậu ngẫm nghĩ rồi hướng nhà tắm hô lên. Người đàn ông cũng chỉ đáp lại một tiếng rồi thôi.