Bạch Kỷ đang mơ màng lắng nghe hai người nói đều bị hắn dọa giật mình, hai cái tai không khỏi rung bắn dựng thẳng lên, đôi mắt mở lớn kinh hoàng nhìn hắn. Hoắc Mạt thì lại bất động như núi, vươn tay ôm eo người bên cạnh, để cậu nép lại càng gần mình hơn, không tiếng động trấn an cậu. Sau đó lại ngại khoảng cách giữa hai người bị hai cái ghế làm ảnh hưởng mà một phát bóc thẳng cậu lên, đặt ở trên đùi mình. Khoảng cách gần như vậy khiến hắn cảm thấy an tâm hơn nhiều, biểu tình cũng phát ra thoải mái.
Mạc Tĩnh Văn nhìn trong mắt, cơ mặt không khỏi giật giật. Đôi mắt hồ ly của hắn vô thức híp lại vừa sắc bén vừa đăm chiêu khiến người cảm thấy rét run nếu bị nhìn đến. Nhưng Bạch Kỷ bị khí tức người đàn ông che chở nên không có cảm thấy, trong lúc nhất thời cậu cũng quên mất xấu hổ mà nhu thuận nép mà lòng ngực khiến mình an tâm kia. Hành động của cậu không chút nghi ngờ là lấy lòng con sói to, khiến cái đuôi bự của hắn vẫy điên cuồng.
"Cậu có thể nói rõ hơn không?"
Mãi một lúc Mạc Tĩnh Văn mới lấy lại được phong thái của mình mà tỏ ra trấn định bình tĩnh ngồi xuống ghế nói chuyện tiếp với Hoắc Mạt. Chuyện này rất hệ trọng, hắn cảm thấy bản thân có thể dùng nó để đánh lạc hướng tâm tình của mình lúc này.
"Độ tương thích chứng tỏ sự kết hợp hoàn mỹ giữa hai người với nhau, đây là cách nói ở trên mặt duy trì nòi giống."
Mạc Tĩnh Văn gật đầu với cách nói này của Hoắc Mạt. Mà Hoắc Mạt cũng nói tiếp: "Càng là người có độ tương thích cao thì sự hòa hợp giữa họ càng lớn. Biểu hiện thường thấy là họ có đời sống ăn ý hơn, cho ra thế hệ sau nhiều mà tính nguy hiểm cũng thấp hơn, đứa nhỏ sinh ra cũng khỏe mạnh hơn."
Những đứa trẻ trong Dục Anh Nhi đa số là được sinh ra bởi những cặp cha mẹ có độ tương thích không cao. Thường vừa mới sinh ra đã có bệnh, thậm chí là chết non. Cho nên cục quản lý mới khuyến khích mọi người nên tìm bạn đời có độ tương thích cao để kết đôi với nhau.
"Trước mắt lịch sử của liên bang chưa có tình huống độ tương thích cao như vậy ra đời, cho nên chẳng ai biết kết quả của nó là cái gì. Tôi chỉ biết em ấy trở nên nhạy cảm hơn khi chúng tôi thân thiết với nhau. Ít nhất là lần sau so với lần đầu thì càng hài hòa, giống như sinh ra là để cho nhau. Không những em ấy có thay đổi, biểu hiện càng thêm thích hợp với tôi hơn, bản thân tôi cũng trở nên mất kiểm soát khi thân thiết với em ấy."
"Em ấy cũng dễ động tình hơn khi tương tác với tôi."
Mỗi lần hắn nói chuyện là cái người trong lòng hắn càng rúc sâu vào ngực hắn, nhưng Hoắc Mạt vẫn mặt không cảm xúc nói hết. Giống như chuyện hắn nói chỉ là đang thảo luận việc ký hợp đồng hợp tác làm ăn bình thường vậy.
Nhưng khi nghe hắn nói cậu cũng ảnh hưởng đến hắn lại khiến Bạch Kỷ giật mình ngẩng đầu lên nhìn hắn. Có điều Hoắc Mạt lại điềm nhiên như không đem cậu ấn trở về, mắt lại nhìn Mạc Tĩnh Văn thẳng thừng đính chính: "Ngài cứ xem như tôi thiếu nghị lực đi. Nhưng những chuyện tôi nói đều là tình huống hiện tại của em ấy. Tôi không nghĩ cứ mông lung tự hiểu như vậy, lỡ một ngày nào đó ra chuyện không tốt cho em ấy thì đã quá muộn nên mới đem em ấy đến đây kiểm tra."
Cho nên hắn mới có cái nhìn tổng quan hơn Mạc Tĩnh Văn khi nghe nói đến sự thay đổi trong gen của con thỏ.
Đối với cái nhìn của hắn, con thỏ chỉ là trở nên càng thích hợp hắn hơn thôi. Nhưng hắn vẫn không yên tâm mà muốn tìm hiểu ngọn nguồn.
"Tôi hiểu rồi. Tạm thời hai người cứ về trước đi. Chuyện này tôi cần thương thảo với những người có chuyên môn hơn mới có thể đưa ra kết luận chính xác nhất. Tôi cảm thấy chuyện này không phải chuyện gì xấu, cho nên hai người không cần lo lắng gì cả, nên làm gì thì làm cái đó."
"Có khi một thời gian sau lại có kết quả khác hơn đấy."
Lúc Mạc Tĩnh Văn nói những lời này ánh mắt nhìn Bạch Kỷ trong lòng Hoắc Mạt quái quái, khiến cho cậu không dám ló đầu ra dù chỉ một cái, cả đôi tai nhỏ xù xù đang nóng rực lên đều muốn giấu đi. Cậu cũng không biết nên làm sao đối mặt với người được xem là trưởng bối của cậu này nên quyết định giả chết luôn. truyện kiếm hiệp hay
Mãi cho đến khi rời khỏi bệnh viện cậu mới cảm thấy dễ thở một chút. Nhưng lại không khỏi lén lút nhìn người đàn ông đang trầm tư từ lúc lên xe đến giờ.
"Làm sao vậy?"
Hoắc Mạt bất đắc dĩ xoa xoa cái tai không ngừng rung động của cậu mềm giọng hỏi. Con thỏ những lúc như thế này thật sự là chọc người, nhưng cậu lại không tự biết.
Bạch Kỷ bị hắn hỏi thì ngồi thẳng thớm trên đùi hắn, tay vẫn còn vò vò cái đuôi xù của hắn, mắt lại loan loan nhìn hắn cẩn thận nói: "Anh còn lo lắng chuyện gì sao?"
Cậu không biết nên hỏi thế nào, nhưng cậu vẫn cảm thấy hắn còn tâm sự.
Không phải chú Mạc đã nói không sao rồi, sao hắn trông vẫn rất nghiêm trọng.
Hoắc Mạt nhìn cậu đơn thuần không hiểu gì thì thở dài. Dù biết có khi sẽ dọa cậu nhưng hắn vẫn phải nói, bởi vì cậu có quyền biết: "Em có biết vấn đề của em không hề đơn giản như Mạc Tĩnh Văn nói không."
Nhưng không biết có phải do giọng điệu của hắn đều đều hay không mà Bạch Kỷ lại không thấy lo lắng như cái cách hắn nói. Cậu chỉ im lặng đợi hắn nói tiếp.
"Không phải vấn đề trên người em, mà là vấn đề chung của chuyện này."
Hoắc Mạt ôm cậu vào lòng, đặt cằm lên đỉnh đầu cậu nói tiếp: "Tình huống của hai chúng ta rất đặc biệt, không khéo sẽ khiến cao tầng đế đô bị kinh động. Bên cục quản lý và khu nghiên cứu gen nhất định sẽ nhúng tay, khó mà nói họ có cần chúng ta hợp tác để kiểm tra hay không."
Nói hợp tác thì sợ không nói hết được tính nghiêm trọng, nói cưỡng ép thì sẽ đúng hơn.
Điều đó nói rõ bình yên của họ sẽ bị phá hoại, còn vấn đề có lớn hay không thì phải đợi xem mới biết.