Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Tinh Tế Chi Khí Tử Nghịch Tập - Tạ Dịch

Đi vào một gian hàng rách rách rưới rưới.

Nhân viên phục vụ trực tiếp dẫn bọn hắn vào nội viện. Sau khi đi qua một cái thông đạo thật dài, trước mắt liền trở nên rộng rãi thông suốt, tiếng người ồn ào, đình viện xa hoa giống như chợ giao dịch vậy.

Trên thực tế, nơi này quả thật là chợ giao dịch.

Lăng Dục rõ ràng là khách quen, quen cửa quen nẻo dẫn hắn tới nơi bán quang não.

Lão bản đang ở ngủ gà ngủ gật.

"Phanh phanh phanh!"

Lăng Dục đập bàn vài cái, nhướng mày nói: "Lão bản, lấy cho ta loại quang não mới nhất ra đây."

"Ồn gì mà ồn thế!" Lão bản không kiên nhẫn quát, đang muốn phát hỏa, vừa ngẩng đầu thấy bóng dáng Lăng Dục cái lập tức trên mặt lập tức lộ ra vẻ tươi cười, chớp mắt vài cái, bỡn cợt nói: "Nguyên lai là Lăng thiếu ha, vị này là..."

Hai người này tay trong tay, quan hệ khẳng định không tầm thường, nghe nói Lăng thiếu muốn kén rể, nói vậy chính là vị này đi. Chẳng qua ánh mắt Lăng thiếu cũng quá độc đáo rồi, cư nhiên lại coi trọng loại khỉ ốm yếu gầy quắt queo này.

Lăng Dục liếc hắn một cái: "Ngươi hỏi nhiều như vậy làm gì?! Mau đem quang não ra đây đi."

Lão bản cười ha hả nói: "Ngươi tới thật đúng lúc, quang não kiểu mới mới bên ta vừa về ba loại, loại một là quân dụng, loại hai là dân dụng, hàng cũng không nhiều lắm, nếu Lăng thiếu ngài muốn mua ta sẽ đưa ra mức giá ổn nhất..."

Lăng Dục cười nhạo nói: "Đừng đùa nữa, toàn lừa quỷ gì đâu, đem đồ ra đây cho ta xem đi."

Lão bản cảm thấy không có biện pháp tiếp tục nói chuyện phiếm, chậm rì rì lôi ba loại quang não ra, loại quân dụng gọn gàng hào phóng, giá 150 vạn, loại dân dụng tinh xảo dễ nhìn, giá 120 vạn, một loại khác phi thường xa hoa, giá 180 vạn.

Tạ Dịch thích quang não quân dụng, gọn gàng hào phóng.

Lăng Dục cò kè mặc cả một lúc, cuối cùng lấy cái giá 130 vạn mua về, thời điểm trả tiền mắt cũng không thèm chớp một cái.

Tạ Dịch trên mặt không hiện, trong lòng lại có chút chua xót, nhớ tới mười vạn ba ngàn tinh tệ trong quang não mình, nghèo tới mức không nỡ nhìn thẳng mà. Hắn quyết định sau này hắn phải làm một tiểu bạch kiếm an tĩnh, đồ mình tự mua còn tiền để người khác trả.

Lăng Dục nói: "Còn muốn mua gì nữa không?"

Tạ Dịch nhẹ nhàng lắc đầu, tuy rằng hắn rất muốn tiếp tục đi dạo, nhưng trạng huống thân thể hắn hiện không cho phép, mới một buổi sáng thôi mà năng lượng trong cơ thể hắn đã bị tiêu hao tới không còn một mảnh. Lúc này đây không chỉ thân thể hắn cảm thấy mệt mỏi, đến cả đại não cũng truyền đến từng trận trướng đau.

Lăng Dục lo lắng hỏi: "Anh không sao chứ?"

Tạ Dịch nhàn nhạt cười nói: "Không có việc gì, đi về nghỉ ngơi một lát là ổn ấy mà."

Lăng Dục gật đầu, trong lòng y vẫn nghĩ mãi không ra, thân thể Tạ Dịch yếu ớt như vậy nhưng vì sao mà vẫn có thể ăn lắm tới thế.

Lúc hai người trở lại Lăng gia, trời cũng đã sớm ngả sang chiều.

Tạ Dịch ăn uống no say xong lập tức trở về phòng nghỉ ngơi.

Chờ hắn đi rồi, Lăng lão gia tử lúc này mới dò hỏi cháu mình: "Thế nào, vẫn chọn hắn à?"

Lăng Dục có chút ghét bỏ, chẳng qua y vẫn gật đầu, nói: "Vẫn chọn hắn."

Tạ Dịch phế thành như vậy đã đủ đáng thương rồi, nếu mình không cần hắn, Tạ gia khẳng định càng không muốn hắn, thì tên này biết sống sao đây!

Huống hồ, đối với Tạ Dịch y vẫn tương đối vừa lòng, diện mạo tuy rằng do gầy nên hơi kém sắc chút, nhưng tính cách cũng không tệ lắm, không sảo không nháo không phiền người, sẽ không làm y thấy phiền chán.

Lăng lão gia tử nói: "Nếu con đã quyết định rồi thì nhanh đi Cục dân chính đăng ký đi. Trước tiên đem giấy chứng nhận kết hôn lãnh về đã, mười tám tháng sau thì cử hành hôn lễ để Lăng gia chúng ta náo nhiệt sau."

Lăng Dục hơi hơi nhíu mày, không thích quá mức phiền toái.

Lăng lão gia tử nói: "Kết hôn là chuyện vui, không cần phải dấu dấu diếm diếm làm gì, cũng cấp cho thằng nhóc họ Tạ đó một cái danh phận, làm cháu rể ở rể Lăng gia chúng ta cũng phải để mọi người biết chứ."

Lăng Dục suy tư trong chốc lát, gật đầu nói: "Vâng!"

Thanh danh Tạ Dịch vốn đã không tốt, bây giờ lại còn ở rể, nếu bọn họ không tổ chức hôn lễ, Tạ Dịch khẳng định sẽ bị người coi thường, là nam nhân mình muốn che chở, Lăng Dục không muốn Tạ Dịch bị người ta coi thường.

Lăng lão gia tử nói: "Đúng rồi, hôm nay các con đi bệnh viện, kết quả kiểm tra đo lường thế nào?"

Lăng Dục khóe miệng khẽ nhếch, yên lặng mà lấy ra một tờ kết quả xét nghiệm.

Lăng lão gia tử vẻ mặt rối rắm, thân thể Tạ Dịch không những phế, mà còn phế đến không thể phế hơn, toàn bộ tinh tế chỉ sợ tìm không nổi một phế nhân năm tàn thứ hai.

Nghĩ nghĩ, Lăng lão gia tử trầm ngâm nói: "Thư hoãn tề, Uẩn Thần tề trong nhà đều đã có, dung hợp tề ngươi đi sở bán đấu giá 30 hào nhìn xem, nếu có Tử Loan Phượng vĩ hoa thì mua về, về sau chính là người một nhà rồi, chúng ta cũng không thể keo kiệt quá."

Lăng Dục có chút ngượng ngùng, ánh mắt xinh đẹp nhìn xung quanh: "Cảm ơn ông ngoại!"

Y biết giá trị của đống dược tề này, nếu không phải vì y, khẳng định ông sẽ không mang đống này ra. Lăng Dục kỳ thật có chút đau lòng, thời điểm chọn Tạ Dịch, y mới chỉ tính tới những chỗ tốt thôi, nhưng mà

Tính rõ từng khoản phải chi ra, Lăng Dục đột nhiên cảm thấy, bản thân có hơi lỗ nặng, dong binh đoàn y lập ra cho dù có liên tục làm nhiệm vụ mấy năm liền không ngừng nghỉ chỉ sợ cũng không kiếm được nhiều tiền như vậy.

Đặc biệt là dung hợp tề, dược tề thất cấp khả ngộ bất khả cầu, có tiền cũng mua không nổi, mấy năm nay giá cả liên tục tăng lên, dù ra giá cao ngất ngưởng cũng không chắc tìm được người bán, nếu ông của y không phải là dược sư thất cấp, bọn họ đúng là không có biện pháp có được nó.

Lăng lão gia tử nhìn cháu mình cười, cảm khái nói: "Chỉ cần con cho ông bế chắt trai thì cho dù ông có xuống mồ cũng cảm thấy cao hứng."

Lăng Dục không vui trừng mắt: "Ông này, ông đang nói cái gì vậy hả!"

Lăng lão gia tử thương cảm nói: "Ông đời này cũng chỉ có một đứa con là ba ba con, bây giờ nó ở đâu cũng không rõ, chúng ta cũng không thấy cha con, tìm vài thập niên ông cũng cạn dần hi vọng rồi. Bây giờ ông chỉ không yên lòng mỗi con thôi, thấy con nguyện ý kết hôn sinh con, lão già ông đây trong lòng cũng thấy cao hứng!"

Lăng Dục tức khắc cảm thấy việc mình kết hôn là đáng giá, khẽ cười một tiếng, nói: "Ông à, chúng ta đều sẽ tốt mà. Ông còn phải nhìn chắt trai quý báu của ông lớn lên, rồi bồi dưỡng thành người thừa kế nữa, bằng không Bách Dược Đường giao cho ta ông có thể yên tâm à?"

Lăng lão gia tử cau mày quắc mắt, tức giận đến thổi râu trừng mắt: "Còn không phải do con không biết cố gắng."

Lăng Dục vô tội chớp mắt, lại là lỗi của y. Biết rõ không thể giảng đạo lý, vội như bôi dầu lên chân, vừa lúc qua dong binh đoàn nhìn xem có nhiệm vụ nào cần nhận không, rước một nam nhân phá của về nhà quả là không có biện pháp mà. Y chỉ có thể nỗ lực kiếm tiền dưỡng gia thôi, cũng không thể cái gì cũng nhờ ông giúp đỡ được.

Vào ban đêm, Tạ Dịch bị một trận cãi vã lay tỉnh.

"Vì sao hả, rốt cuộc tôi có điểm gì không tốt hả?"

"Một tên phế nhân thanh danh thối nát như vậy dựa vào đâu lại được các ngươi coi trọng chứ."

"Tôi cũng đã nỗ lực lâu như vậy, vì sao các ngươi lại muốn tuyển hắn chứ."

"Lão sư à, con theo người suốt 6 năm rồi, tâm ý của con đối với Tiểu Dục..."

"Xuy!" Lăng Dục khinh thường nói: "Đừng nói 6 năm với chẳng 6 năm, chỉ dựa vào việc ngươi làm học đồ ở Lăng gia, ngươi liền không có cửa rồi, đừng có van nài ông tôi nữa. 6 năm qua thứ mà ông tôi truyền cho ngươi cũng chẳng ít ỏi gì đâu."

"Vì sao chứ, ta ở Lăng gia cẩn cẩn trọng trọng, trên dưới quản lý cẩn thận tỉ mỉ, chẳng lẽ chỉ vì ta là học đồ, không có thân phận bối cảnh...."

Lăng lão gia tử nhíu mày, nhàn nhạt nói: "Ngươi còn chưa rõ hả, Lăng gia sẽ không giao vào tay người ngoài."

Nam nhân trong lòng cả kinh, tức khắc á khẩu không trả lời được, Lăng gia sẽ không giao vào tay người ngoài, vậy gã bận lên bận xuống như vậy chẳng phải càng giống như lộ ra dụng tâm kín đáo sao.

"Lão sư..."

Lăng lão gia tử phất phất tay: "Ngươi đi đi, năng lực hiện tại của ngươi không tồi, có thể một mình đảm đương một phía, lưu tại Lăng gia là ủy khuất ngươi."

Nam nhân há miệng thở dốc, cuối cùng vẫn không lưu lại, thất hồn lạc phách đi ra ngoài.

Lăng Dục lạnh lùng nói: "Lại là một tên bạch nhãn lang."

Lăng lão gia tử thở dài: "Tiểu trần có chút thiên phú, tuổi còn trẻ đã là ngũ cấp dược sư, lưu tại Lăng gia quả thật là đại tài tiểu dụng."

Lăng Dục cười nhạo nói: "Nếu không phải gã có ý đồ khác thì sao lại cam nguyện lưu tại Lăng gia chứ. Đáng tiếc, lại thiếu một quản sự tốt."

Lăng lão gia tử trừng y một cái, tức giận nói: "Con đó, nếu con..." Lời còn chưa dứt, vừa vặn thấy Tạ Dịch đứng ở trên hành lang, cười nói: "Tiểu Tạ, con tỉnh rồi à?"

(Đoạn này mình đổi xưng hô vì trong lòng Lăng lão gia tử đã chốt thằng rể này rồi:v)

Tạ Dịch cong môi cười cười: "Mới tỉnh thôi ạ."

Tổ tôn hai liếc nhau, cuộc hội thoại vừa rồi khẳng định Tạ Dịch đã nghe được, tuy rằng không có gì vấn đề lớn, nhưng là vẫn cảm thấy có chút xấu hổ. Rốt cuộc, lão gia tử đã nói rõ ràng rằng, Lăng gia sẽ không giao vào tay người ngoài, mà Tạ Dịch vừa đúng là người ngoài kia.

Lời này vốn không có ý xấu, chỉ sợ người nghe lại nghĩ nhiều.

Lăng lão gia tử trách cứ liếc thằng cháu mình cái, rõ ràng Tiểu Tạ đang ngủ, vì sao y không mở cách âm? Chẳng qua như vậy cũng tốt, vừa lúc có thể kiểm tra phẩm tính của Tiểu Tạ.

Lăng Dục trừng mắt, sao lại thành lỗi của y rồi.

Tạ Dịch nhịn cười, giải vây nói: "Vừa rồi có khách ạ?"

Lăng Dục dường như không có việc gì, chẳng hề để ý nói: "Không cần quan tâm đâu, người râu ria mà thôi."

Tạ Dịch không hỏi nhiều, cuộc đối thoại vừa rồi quá rõ ràng, xác thật là người râu ria. Còn việc tiếp nhận Lăng gia gì gì đó, Tạ Dịch trước nay đều không nghĩ tới.

Đời trước hắn đã phải lao tâm lao lực thay cô chú mình, cả đời đều làm chưởng sự, kiếp này hắn nhất định phải sống nhẹ nhàng nhàn nhã tự tại.

Lăng Dục thấy sắc mặt hắn như thường, quan tâm hỏi: "Thân thể của anh thế nào rồi? Nghỉ ngơi có tốt không"

Tạ Dịch cười nói: "Đã quen rồi, ngủ một giấc là tốt ấy mà."

Lăng Dục trong lòng có chút đồng tình, quay đầu nhìn về phía ông mình, y nhớ rõ ông y có chuẩn bị vài loại dược tề thích hợp dùng cho thân thể Tạ Dịch lúc này.

Lăng lão gia tử sắc mặt đen lại, trong lòng giận sôi máu, thằng cháu ông quả là ngu xuẩn mà, rõ ràng đầu óc rất thông minh, nhưng cứ động đến chuyện tình cảm là không thông suốt. Ông vốn muốn đưa dược tề cho cháu mình, rồi từ cháu mình chuyển lại cho Tiểu Tạ, cứ như vậy, không những có thể làm Tiểu Tạ tâm sinh cảm kích, còn có thể xúc tiến tình cảm vợ chồng sắt son, ai ngờ

Lăng lão gia tử tức nha

Bất quá, thái độ vừa rồi của Tiểu Tạ cũng không tệ lắm, ông vô cùng vừa lòng. Lăng lão gia tử nhịn xuống lửa giận, bày ra một nụ cười, nói: "Tiểu Tạ con tới thật đúng lúc, chỗ ông có mấy bình dược tề con mau cầm đi, trong lòng cũng đừng áp lực, đều là đồ của nhà mình cả, các con về sau sống chung cho thật tốt là ông yên tâm rồi."

Lăng lão gia tử nói xong liền lấy từ trong nút không gian ra một cái hộp nhỏ, trong hộp đựng ba phần thư hoãn tề, còn có ba phần Uẩn Thần tề, cùng với mười phần an thần tề.

Trong đó, thư hoãn tề là ngũ cấp dược tề, tác dụng chính là chải vuốt lại năng lượng hỗn loạn trong cơ thể.

Uẩn Thần tề cũng là ngũ cấp dược tề, tác dụng chính là chữa trị tinh thần lực

An thần tề là tam cấp dược tề, cũng là dược tề trấn an tinh thần lực.

Tạ Dịch hơi kinh hãi, trong lòng cảm thấy hổ thẹn, hắn mới đến đến Lăng gia một ngày thôi, sao có thể nhận món quà lớn đến vậy?! Chỗ dược tề này cộng lại ít nhất cũng phải hơn 20 vạn, số tiền này không phải một con số nhỏ, càng miễn bàn tới việc dùng nó để chữa trị cho một phế nhân vô pháp khỏi hẳn như hắn đây.

Nhưng mà bảo hắn mở miệng từ chối, Tạ Dịch lại luyến tiếc. Có đống dược tề này lại thêm Tiểu Đằng hỗ trợ, thân thể hắn chí ít sẽ khôi phục một nửa.

Tạ Dịch đáy lòng có chút phức tạp, còn có chút mê mang, quay đầu nhìn về phía khuôn mặt xinh đẹp của Lăng Dục, trong lòng sinh ra một tia cảm động, khẽ cười nói: "Cảm ơn!"

Đuôi lông mày diễm lệ của Lăng Dục khẽ hếch lên: "Khách khí cái gì, anh yên tâm đi, anh là người của tôi, về sau tôi sẽ che chở cho anh."

Tạ Dịch có chút dở khóc dở cười, trong lòng ê ẩm ấm áp, cõi lòng mông lung đột nhiên lắng dần xuống. Đây có lẽ là cảm giác của gia đình đi? Đời trước khi hắn còn ở mạt thế, hắn chưa từng hưởng qua sự ấm áp của gia đình, sau khi tiến vào con đường tu giả, tuy rằng cô chú nhỏ vẫn rất thương hắn, nhưng trong lòng hắn cũng hiểu rõ rằng suy cho cùng hắn cũng chỉ là người ngoài mà thôi, cô đơn cả một đời, không nghĩ tới, dưới tình cảnh trời xui đất khiến......

Hắn cảm thấy quyết định đúng đắn nhất đời này của hắn là lựa chọn ở rể tại Lăng gia!
Nhấn Mở Bình Luận