Còn chưa biết phải làm gì thì một gã đàn ông từ đâu phóng xe máy tới, nó đỗ ngay xe cạnh chỗ anh rồi hất hàm hỏi:
–Chú mày đứng đây làm gì, tìm gái à?
Anh liền gật đầu nói:
–Em đang chờ con bạn, hẹn nó ở đây mà mãi vẫn chưa thấy tới.
Ra vẻ từng trải gã kia chẹp miệng nói:
–Đời này tin vào đàn bà là ngu, khéo nó lại cho chú mày leo cây rồi ấy. Còn anh mới điên nè, mẹ nó con vợ bỏ theo trai anh đang đi rình chúng nó đây. Mẹ kiếp!
Mạnh Cường đứng nói chuyện với gã một lúc lâu vẫn chưa thấy động tĩnh gì, muỗi thì cứ bu vào đốt, báo hại anh phải gãi đến trầy da. Mạnh Cường lại hỏi:
–Ồ thế anh có chắc họ vào đây không?
–Anh đoán vậy thôi vì chúng nó thường vào đây, nhưng lần này thì đến muộn rồi, lại trượt mất con mồi. Thôi anh phắn đây!
–Ơ thế ông anh không bắt gian nữa à?
–Thôi về, ở lại còn nhục hơn. Với lại anh còn bận con gà nhép ở nhà.
Anh liền đánh bạo hỏi:
–Nhà anh ở chỗ nào?
–Úi tận Đồng Nhân cơ mà. Nhưng anh chỉ phóng vèo một tí là về thôi, thế chú mày ở đâu?
Anh liền làm ra vẻ mừng húm nói:
–Ôi thế nhà em cũng ở gần đó nè, em ở Đồng Nhân B đây. Anh em ta cùng đường rồi, em chờ ở đây cũng cả tiếng chắc bị nó cho leo cây rồi anh ạ. Thôi về!
Đó chính là một quyết định sáng suốt của Mạnh Cường nhưng đó cũng chính là định mệnh của đời anh. Một định mệnh xui xẻo khó tránh.
Việc biết được nhà gã đàn ông mà Mạnh Cường tin đó chính là chồng của ả đàn bà tên My My khiến anh rất vui. Anh biết chính cô ả này là người đang làm cho Thành Long điêu đứng, nhất định anh sẽ tìm được một điều gì đó hay ho. Chắc chắn là như vậy, phóng xe về nhà với một mớ hỗn độn, hôm sau anh không đi điều tra nữa mà đến công ty gặp Thành Long. Vừa nhìn thấy anh Thành Long đã vội hỏi:
–Ông đi điều tra giúp tôi được gì chưa?
Không trả lời thẳng câu hỏi của bạn mà Mạnh Cường hỏi ngược lại:
–Ông nói cho tôi nghe cái cô Trà Giang đó còn tên gọi nào khác không?
Thành Long buột miệng:
–Tôi có nghe bọn nó còn gọi cô ta là My My…đúng rồi My My.
–Ông có chắc không?
–Chắc mà, cái tên đó được nhắc đi nhắc lại nhiều lần khiến tôi còn tưởng đó là tên thật của cô ả, mãi khi nhìn vào cái giấy khám thai thấy ghi tên Trà Giang thì mới biết đó chỉ là tên lóng thôi.
–À bọn gái ngành thường sử dụng tên giả. Vậy thì tôi sẽ cho ông câu trả lời sớm thôi, chờ tin tôi nhé.
Tối hôm đó Mạnh Cường phóng xe máy đến phố Đồng Nhân và dừng lại trước một quán nước cạnh nhà gã đàn ông tối qua. Chị bán quán lúc này đang vắng khách nên thấy có vị khách trẻ đi vào thì chào mời đon đả lắm. Mặc dù chả muốn uống gì nhưng anh cũng gọi đại một ly trà nóng và gói lạc húng lìu ngồi nhâm nhi, chị chủ quán thấy lạ hỏi:
–Sao chú không uống rượu mà lại uống trà?
–Dạ em mấy ngày nay rượu chè nhiều quá hại hết cả gan nên uống trà cho lành chị ạ. À chị ơi! Cái nhà bên kia là của ai ấy nhỉ? Chủ nhà có gần đây không em muốn hỏi để thuê lại.
–Dễ gì đến lượt chú, nhà thằng Lãi nó đã đi đâu mà đòi thuê?
–Dạ sao em nghe nói vợ chồng nhà ấy định trả nhà để dọn đi chỗ khác? Hình như mua được nhà chỗ nào rồi ý.
–Chú có nhầm không? Tôi còn lạ gì nhà ấy, mà cũng chỉ là dạng già nhân ngãi non vợ chồng thôi chứ chẳng phải vợ chồng thật đâu nhưng mà có với nhau một đứa con gái đấy.
–Dạ cô vợ này đẹp chị nhỉ? Làm nghề gì mà em thấy ăn diện kinh.
–Tôi nói chú biết thế thôi nhá, đừng có bảo là tôi nói không nó chửi tôi c.hết. Con đó làm đĩ chứ làm gì? Nhưng nó là gái bao, chuyên moi tiền đại gia đấy, chú cẩn thận đừng có dính vào nó mà c.hết, mất cả chì lẫn chài ấy. Ai xui xẻo gặp phải nó thì coi như gặp hạn rồi, nó sẽ lột bằng sạch như lột da ếch luôn!
–Úi em chả dại, vớ vẩn thằng chồng nó biết lại xin em tí tiết thì toi.
–Không, cái đó thì chú không phải lo vì vợ chồng nhà nó bá đạo lắm, thằng chồng không hề ghen, thậm chí còn ở nhà trông con cho vợ đi làm gái á. Nhưng mà tôi nói rồi, nó chuyên cặp với người có tiền, cỡ chú có khi khó mà gọi được nó, phải công nhận con này đẹp, mỗi tội sinh ra là để làm đĩ vì nó có làm gì khác ngoài việc lấy đêm làm ngày lấy ngày làm đêm đâu?
–Kinh quá chị nhỉ? Thế mà anh chồng cũng chịu được, phải em nhất bét, lành thì làm gáo, vỡ làm muôi, lôi thôi làm thìa ngay chứ ai lại để vợ đi làm cái nghề mạt hạng bán trôn nuôi miệng ấy. Nếu đã lấy về thì nó phải là của mình, không thể chung chạ được.
–Nói như chú thì nói làm gì, đã bảo nó là cái điếu của ủy ban mà lỵ, ai thò vào hút chả được, nhưng phải trả phí chứ không xài chùa được đâu.
Nói rồi chị này cười khúc khích, chợt làm ra vẻ bí hiểm thì thào bảo:
–Chú không tin thì đến đấy mà xem, nhà nó cứ như phường chèo á, thằng Lãi nó hay chửi con đấy lắm nhưng mà chửi là chửi vậy thôi đến khi con này đem tiền về thì lại cười tít mắt với nhau ngay. Đã bảo phường mèo mả gà đồng gặp nhau mà…
–Thế thì chắc gì đứa con đã phải là của anh chồng kia chị nhỉ?
–Ai mà biết, kiểu cá vào ao ta, ta được ấy mà chú, con đó nó có quan tâm gì đến đứa con đâu, toàn thằng kia chăm. Kiểu làm vú em cho vợ đi kiếm tiền, đàn ông gì mà hèn thế, toàn phải bám váy đàn bà để sống mà không biết nhục. Nhưng mà thằng ấy không đùa được đâu, ở nhà thì thế nhưng ra ngoài nhìn nó hổ báo cáo chồn lắm đấy, xui cho ai động vào mà nó điên lên thì nó chả xiên c.hết, trước nó có thời gian dài làm bảo kê cho các quán mà. Kiểu trai tứ chiếng gái giang hồ gặp nhau….
Hay thật, không ngờ chuyến đi này anh lại gặt hái được nhiều thành công đến thế. May vì gặp ngay được bà chủ quán hay chuyện, thế là đã biết tương đối nhiều về tiểu sử của ả giang hồ tên My My kia rồi. Còn một điều lấn cấn anh cần xác nhận nên hỏi chị chủ quán:
–Chị ơi, cô vợ của anh kia tên là My My phải không?
–À đấy là tên đi khách của nó thôi, tên thật là Trà Giang. Ở đây ai cũng bảo nghe cái tên thì lịch sự mà đĩ thối ra, bà nào ở khu này cũng phải cảnh giác cao độ với nó vì không cẩn thận là mất chồng như chơi chú ạ.
–Thế mà em cứ tưởng họ chuẩn bị dọn đi để về đây thuê ở cùng các chị cho vui.
–Còn khuya, ngữ nó thì làm gì có tiền mà đòi mua đất Hà Nội, họa có mà lừa đảo mới may ra…nhưng mà cái phường bán phấn buôn hương như nó ai còn lạ gì. Với lại đàn ông các chú cũng nhiều người rửng mỡ thật, thừa tiền thì đưa vợ con đi du lịch chứ vướng vào cái món ấy làm gì cho khổ, không cẩn thận lại Sida có ngày đấy, tôi là tôi nói thật. À mà chú đã vợ con gì chưa?
–Dạ em có rồi chị.
–Tiếc nhỉ? Chả được làm hàng xóm, mà thôi chú có thuê thì cũng thuê khu nào xa xa một tí, thuê gần đây lại chả chí chóe cãi nhau suốt ngày á. Vì con này nó ăn mặc mát mẻ lắm, ối nhà ngứa mắt, vợ chồng hục hặc nhau rồi đấy, nhưng mà cũng chẳng làm gì được nó đâu, động đến nó khéo lại bị chửi cho nhục mặt nên chả ai thèm dây.
Thấy tìm hiểu được như vậy cũng đã đủ, nhân tiện có mấy cu cậu kéo nhau vào quán uống nước Mạnh Cường trả tiền và chào chị chủ quán luôn, không quên cám ơn chị chủ hay chuyện. Để chắc ăn anh sẽ còn phải quay lại đây thêm một lần nữa trước khi thông báo với Thành Long. Anh cần phải bắt tận tổ con chuồn chuồn cho nó hết đường chối cãi mới được.
Hai ngày sau, nghĩa là chỉ còn đúng hai ngày nữa thì đến cái hẹn một tuần mà Thành Long phải trả lời cho nhà kia thì Mạnh Cường quyết định đến tận nhà cô ả Trà Giang đó, anh muốn đích mục sở thị và vạch mặt hai kẻ khốn nạn ấy ngay lập tức, không thể để cho một kẻ không ra gì nhảy vào phá hoại cuộc sống hạnh phúc của vợ chồng Thành Long được. Một điều nữa là anh cảm thấy thương cho Nguyệt Cầm quá, đang bụng mang dạ chửa mà bị cú sốc này thì cô ấy sẽ ra sao?
Tầm này là ba giờ chiều, Mạnh Cường phóng xe máy đến phố Đồng Nhân, lần này anh không cần phải giấu mặt nữa mà đường đường chính chính tiếp cận mục tiêu. Dựng xe trước cửa anh bước vào nhà, lúc này cả Lãi và Trà Giang đều ở nhà, con gái hắn cũng đã biết đi và bắt đầu tập nói. Trà Giang ngạc nhiên thấy một người đàn ông trẻ đi vào lại tưởng bạn bè hay mối làm ăn của Lãi nên chỉ gật đầu chào anh nhưng Lãi thì nhận ra anh ngay. Hắn nở nụ cười hỏi:
–À chào chú mày, hôm nay rảnh rỗi tìm đến đây chơi hả? Giới thiệu với chú đây là vợ anh – Trà Giang. Còn chú mày, từ hôm đó sao rồi có dạy được con bồ không hay bị nó đá đít rồi?
Mạnh Cường không trả lời thẳng câu hỏi của Lãi mà chỉ vào đứa bé hỏi:
–Đây là con anh chị à? Bé dễ thương quá!
–Ừ mãi mới đẻ được nó đấy.
Mạnh Cường nhìn xoáy vào mặt Trà Giang quan sát, đúng là cô ả này đẹp thật nhưng anh vẫn không thể hiểu nổi một người như thế này mà lại có tâm địa hiểm độc như vậy và việc làm của cô ta liệu gã chồng này có biết hay không? Im lặng một lúc Mạnh Cường quyết định đi từng bước một, đột nhiên anh cất tiếng hỏi Trà Giang:
–Chị quen anh Hải búa à?
Câu hỏi bất ngờ chẳng ăn nhập gì nhưng lại khiến Trà Giang giật mình đánh thót, người này là ai mà lại biết mối quan hệ của ả với Hải búa? Trà Giang chưa trả lời ngay mà hỏi lại anh:
–Tôi không biết Hải búa là ai cả, chắc anh nhầm với ai đó.
Mạnh Cường cười khẩy nói:
–Chị không biết Hải búa nhưng không lạ gì cái tên Thành Long giám đốc công ty địa ốc Long Thành đúng không?…