Bà Hiền giờ mới nghe thủng câu chuyện liền quắc mắt lên hỏi Nguyệt Cầm:
–Nguyệt Cầm, chuyện này có thật không? Chị nói đi!
–Dạ không phải con đẩy chị ấy đâu mẹ…con cũng đang đi xuống cầu thang…không hề biết chị Trà Giang cũng đi xuống…sau con thấy chị ấy ngã ra thì mới biết…
–Rõ ràng cô đẩy tôi lăn lông lốc xuống đây mà….huhu….mẹ ơi…cứu con…
–Bác Phú vào gọi xe cấp cứu cho tôi, gọi ngay cho thằng Long về…
Chợt Trà Giang nói:
–Từ từ đã mẹ, để con nghe ngóng xem thế nào đã, đừng gọi cho chồng con vội kẻo anh ấy lo. Con nghe người ta nói phải nằm im theo dõi một lúc xem thế nào đã. Bác Phú…nhờ bác dìu tôi về phòng nghỉ đi….
Bác Phú chưa biết phải xử lý ra sao thì Trà Giang nói tiếp:
–Chắc không sao đâu…hy vọng là không bị làm sao….giúp tôi về phòng đi….
Bà Hiền liền hất hàm ra hiệu cho bác Phú, bác Phú lúc này mới cúi người cho Trà Giang bám vào và đưa cô lên phòng. Bà Hiền và Nguyệt Cầm cũng đi theo, Trà Giang liền nói:
–Con muốn nằm nghỉ, mọi người đi ra hết đi…
–Chị thấy trong người thế nào? Liệu có ổn không?
–Dạ mẹ cứ nghỉ đi ạ, có gì khác lạ con sẽ nói với mẹ ngay.
Nói xong ả từ từ nhắm mắt lại, bà Hiền lắc đầu đi ra. Bác Phú cũng ái ngại nhìn Trà Giang rồi cũng đi theo bà Hiền, chỉ còn một mình Nguyệt Cầm, cô đi vào phòng Trà Giang nói:
–Chị thấy trong người thế nào? Chắc lúc đó chị hoa mắt nên mới ngã chứ tôi đâu có đẩy chị, chị nói vậy là đổ tiếng ác cho tôi đấy. Chị nằm nghỉ đi, có gì thì gọi mọi người nhé.
Trà Giang mở mắt ra khó nhọc nói:
–Cô đi ra đi, tôi muốn được ở một mình.
Nói xong lại nhắm nghiền mắt lại, Nguyệt Cầm nhè nhẹ đi ra và khép cửa lại. Khi đã chắc chắn mọi người đã đi hết Trà Giang mới rón rén ngồi dậy vào chốt cửa. Cô ta mở tủ nhẹ nhàng, hành động không khác gì một con chuột nhắt, lấy cái túi màu đen kia ra rồi mở bịch máu ra, cử chỉ vô cùng thận trọng.
Cầm lấy chiếc kéo nhỏ cô ả cắt một chút đủ cho máu có thể rỉ ra rồi ngồi vào trong nhà toilet thực hiện nhiệm vụ đặc biệt. Khi kiểm tra thấy mọi thứ đều hoàn hảo, cô ả liền dốc hết chỗ máu còn lại vào bồn cầu và xả nước. Tất cả được thực hiện chưa đầy mười phút, sau đó ả cầm cái bịch còn dính máu gói vào chiếc túi nilon màu đen và nhét vào trong tủ khóa lại.
Xong đâu đấy cô ả nằm lên giường, lát sau bắt đầu cất tiếng rên rỉ. Tiếng rên mới đầu còn nhỏ, sau to dần và cuối cùng thì hét lên. Nghe tiếng hét của ả bà Hiền hoảng quá chạy lên, bà thất kinh khi thấy Trà Giang đang đi ra ngoài cửa dưới chân ả một dòng máu chảy dài.
–Trời ơi! Chị bị làm sao vậy? Bác Phú…bác Phú đâu?
Bác Phú nghe tiếng kêu thất thanh của bà chủ thì ngay lập tức chạy lên, bà Hiền chỉ vào Trà Giang khi ấy mặt đã trắng bệch nói:
–Đưa cô ấy đi viện mau lên! Nãy bác đã gọi cho Thành Long về chưa?
–Dạ tôi gọi rồi, có lẽ cậu ấy sắp về tới, tôi cũng có nói tình trạng của cô nhà, chắc cậu ấy sẽ đưa bác sỹ tới ngay thôi.
Vừa lúc đó Thành Long cũng về tới, đi cùng anh là một vị bác sỹ tư. Cả hai bước lên lầu nhìn thấy Trà Giang đang run rẩy đứng dựa vào tường dưới chân cô ta máu vẫn đang chảy ra từ bên trên. Bác sỹ hốt hoảng nói:
–Anh bế vợ lên giường đi để tôi khám cho cô ấy.
Thành Long lúc này biết nói gì hơn ngoài việc làm theo như một cái máy. Anh bế thốc Trà Giang lên giường rồi đặt cô ta nằm xuống. Bác sỹ vén váy cô ta lên, dưới bắp chân một dòng máu đỏ tươi vẫn đang chảy. Anh này bất lực lắc đầu nói:
–Rất tiếc tôi không thể làm gì được, cô ấy đã bị sảy thai rồi.
–Hả, bác sỹ nói thật. Cô ấy đã sảy thai rồi ư?
Bà Hiền thảng thốt hỏi, vị bác sỹ gật đầu thừa nhận, đoạn anh quay sang hỏi Trà Giang:
–Cô bị làm sao mà xảy ra tình trạng này vậy? Có phải cô bị té ngã phải không?
Trà Giang không nói gì chỉ ấm ức khóc, rồi đột nhiên cô ta hét lên và nắm lấy tay bác sỹ giật mạnh:
–Bác sỹ….lời anh nói không phải là thật đúng không? Con tôi không bị làm sao cả….nó vẫn an toàn mà….anh nói đi…có phải không?
Bác sỹ nhẹ nhàng gỡ tay cô ta ra rồi nói với Thành Long:
–Anh hãy động viên cho cô ấy thật bình tĩnh, việc xảy ra ngoài ý muốn chắc cô ấy đau lòng lắm. Để tôi kê cho cô ấy một ít thuốc giảm đau, hãy theo dõi mấy ngày tiếp theo nếu tình trạng ra máu vẫn còn thì phải cho bệnh nhân đi viện ngay. Trường hợp này tôi khẳng định đến 90 % là sảy rồi.
Vì nghĩ đó là việc tế nhị nên bà Hiền cũng không nói rõ nguyên do ra cho bác sỹ biết, chỉ nói do Trà Giang bị ngã cầu thang. Khi tiễn vị bác sỹ ra cổng Thành Long đi vào nhà, lúc này thì giông tố mới thực sự kéo đến, nó đổ ập xuống đầu Nguyệt Cầm, người vợ mà anh hết mực thương yêu. Vừa bước lên cầu thang anh đã nghe thấy tiếng la hét của Trà Giang:
–Con tôi đâu…các người hãy trả con cho tôi…tại sao lại c.ướp nó đi chứ? Nguyệt Cầm…..tất cả là tại cô…tại sao cô lại g.iết con tôi….cô có ghét tôi thì cũng đừng ra tay….độc ác với đứa bé như vậy chứ? Trả con tôi đây….Nguyệt Cầm….
Bà Hiền và cả Nguyệt Cầm vẫn đang ở trong phòng Trà Giang, cô ta vẫn vừa lăn lộn ôm bụng vừa gào khóc nom vô cùng tội nghiệp. Thành Long bước vào, thấy anh Trà Giang lao đến ôm chầm lấy rồi cứ tiếp tục gào lên:
–Anh ơi….con chúng ta….con em đâu rồi? Trả lại nó cho em….tại sao cô ta lại làm thế với em chứ? Đứa bé có tội tình gì? Huhu…Nguyệt Cầm….trả con cho tôi….
Thành Long dìu cô ta lên giường, từ người cô ta dòng máu đó vẫn đang chảy xuống chân. Anh đỡ cho Trà Giang nằm xuống rồi nói:
–Đây là việc không ai muốn, cô nằm nghỉ đi. Để tôi lấy thuốc cho cô uống, nằm yên đi.
Trà Giang gạt tay anh ra rồi khó nhọc nói:
–Anh cứ để đấy lát em uống, giờ em muốn được ở một mình…
Rồi anh đánh mắt về phía Nguyệt Cầm không nói gì, bà Hiền lúc này mới nói:
–Chị nằm nghỉ đi, còn Nguyệt Cầm chị xuống đây tôi nói chuyện.
Nguyệt Cầm được Thành Long dìu xuống cầu thang và đưa cô vào phòng mẹ mình. Bà Hiền lúc này mới chỉ xuống ghế nói:
–Chuyện cũng đã xảy ra rồi, nhưng tôi thật không ngờ tại sao chị lại nỡ ra tay độc ác với cô ta như vậy chứ? Cũng là phụ nữ, lại cũng đang mang bầu, chị cũng sắp làm mẹ, có ai tranh dành cái gì của chị đâu mà chị…
Nói đến đây bà Hiền lại ôm ngực thở dốc, Thành Long sợ mẹ lên cơn hen liền đi đến bên cạnh vuốt ngực cho bà. Nguyệt Cầm rất buồn vì sự việc xảy ra, cô không hề nghĩ rằng Trà Giang lại dám đổ cho mình đẩy chị ta xuống. Cho dù có ghét chị ta thì cô cũng không bao giờ có ý nghĩ hại người cả, huống chi đứa bé trong bụng kia đâu có tội tình gì? Nhưng một mình cô nói thì liệu ai sẽ tin đây? Ngước ánh mắt đẫm lệ lên nhìn Thành Long, Nguyệt Cầm nghẹn ngào nói:
–Con biết mẹ vẫn luôn ghét con nên sự việc này xảy ra mẹ càng tin là do con cố tình hại Trà Giang phải không? Nhưng con thề có trời có đất nếu con nói sai, nếu tâm địa con độc ác thì ra ngoài xe tông c.hết con. Con không hề làm như vậy, cũng không hiểu vì sao Trà Giang lại cố tình đổ tiếng ác cho con như thế? Thành Long, anh có tin em không?
Thành Long gật đầu nắm lấy tay Nguyệt Cầm, song bà Hiền lại nói một câu mà cô thấy c.hết điếng:
–Nhưng chị cứ thử nghĩ xem, chẳng có một người đàn bà nào ác đến nỗi lại tự hại c.hết con mình cả, chị nghĩ đi. Nếu là chị thì chị có làm như vậy không? Trà Giang nó làm như vậy để được gì? Nó đã bị mất con, còn đang đau đớn vật vã như thế làm gì có chuyện hoang đường là tự ngã rồi lại đổ tội cho người khác chứ? Trong khi đó cả chị và nó đều đang trên cầu thang cơ mà.
Thành Long liền ngắt lời mẹ nói:
–Mẹ phải nghe từ hai phía, mẹ cũng không được tận mắt chứng kiến Nguyệt Cầm đẩy Trà Giang đúng không? Vậy thì làm sao mà quy kết cho vợ con đẩy cô ta ngã được. Biết đâu là do Trà Giang bước hụt mà té, rồi sợ quá nên mới đổ cho Nguyệt Cầm để chối tội thì sao? Có thể lắm chứ?
Đúng ra bà Hiền phải suy nghĩ và thấy những lời phân tích của Thành Long là có cơ sở, đằng này sẵn vốn không ưa cô từ trước, nay lại thấy bị mất đi đứa cháu vừa mới thành hình thì bà chả xót ư? Bà liếc ánh mắt sắc lạnh về phía Nguyệt Cầm nói:
–Chuyện này chưa xong đâu, giờ tôi không truy cứu nhưng khi nào chị sinh xong tôi mới hỏi tội. Giờ thì biến đi cho đỡ khuất mắt tôi…
Thành Long biết tính mẹ nên anh không nói gì thêm chỉ lẳng lặng ôm lấy vợ rồi dìu cô lên phòng. Bên trên Trà Giang đã vứt hết mấy viên thuốc vào bồn cầu và xả nước, rồi lại nằm rên rỉ thiểu não ở trên giường. Cô Nghĩa giúp việc đi lên bảo:
–Để tôi đỡ cô vào nhà tắm thay đồ nhé, đồ này dơ hết rồi.
–Cháu đau lắm…cô để cháu nghỉ đi….
Bà Nghĩa ái ngại lui ra, kỳ thực bà cũng không hề ưa cô vợ mới này của Thành Long tí nào, nhìn vào đôi mắt cô ta bà cứ có cảm giác gian gian làm sao ấy. Nhiều lúc tinh ý bà còn thấy cô ta hay nhìn trộm, vẫn biết rằng phận người làm không được tò mò chuyện của chủ song bà cứ thấy lo lo cho Nguyệt Cầm sao đó. Theo bà thì cô Trà Giang này là một người thâm sâu khó lường và không hề đơn giản.
Bà nghĩ bụng “Không muốn thay đồ để ăn vạ đây mà? Định đổ vấy cho cô Nguyệt Cầm nhằm mục đích ly gián chứ chẳng có ý gì tốt cả, chắc lại trượt chân ngã chứ gì, chỉ nhìn sơ qua bà cũng đoán ra. Hy vọng cậu Thành Long tin vợ chứ đừng bị miệng lưỡi của con hồ ly kia mà vợ chồng xào xáo ra.
Trong phòng Thành Long đang an ủi vợ:
–Em đừng buồn và lo lắng gì cả, anh luôn tin và yêu em mà. Em phải giữ gìn sức khỏe và ăn uống thật tốt cho anh nhé. Anh không muốn em khóc lóc hay buồn bã gì đâu, anh muốn con chúng ta phải được sinh ra khỏe mạnh. Mẹ nói gì em cũng đừng để ý, đã có anh ở bên. Còn cô ta mặc kệ đi!
Nguyệt Cầm nghĩ đến giờ này Trà Giang đang phải nằm một mình đau khổ vì mới bị mất con, thấy chồng cứ quanh quẩn bên mình thì lòng trắc ẩn của cô lại bị đánh thức, cô nói:
–Anh lên an ủi Trà Giang một chút đi, cô ấy cũng tội nghiệp. Đừng lo cho em…
–Em nhớ là không được suy nghĩ gì nha, em không có lỗi. Anh tin em!
Nói xong Thành Long cúi xuống hôn một cái thật sâu lên môi vợ, anh cũng không quên đặt một nụ hôn lên bụng vợ rồi mới đi ra ngoài. Trước khi ra còn dặn với một câu:
–Em nằm nghỉ đi, lát anh vào.
Chẳng biết Thành Long đi vào phòng Trà Giang và nói gì với cô ta nhưng khoảng mười phút sau anh đi ra thì không còn thấy cô ta kêu khóc nữa. Hai ngày sau Hải cũng biết tin cô em họ bị ngã sảy thai khi nghe Thành Long báo tin trên điện thoại….