Trà Giang tức tối đi ra, vị bác sỹ lại nói với Thành Long:
–Anh có em hay chị gái gì không? Nếu muốn chu đáo cho mẹ anh thì nên để con gái ruột chăm sóc cho bà ấy. Có gì tôi sẽ trực tiếp trao đổi với anh.
Thành Long ái ngại nói:
–Dạ thưa bác sỹ, mẹ tôi chỉ sinh được mình tôi thôi ạ.
–Anh nên chú ý đến mẹ mình một chút.
Vì khả năng hồi phục lâu nên bà Hiền phải nằm viện gần một tháng mới được cho về nhà. Thành Long phải thuê một bác sỹ đến chăm sóc riêng cho mẹ, anh cũng nói với cô Nghĩa và bác Phú phải đặc biệt chú ý đến mẹ.
Ba tháng sau, bà Hiền đã có vẻ tiến triển hơn nhưng vụ ngã cầu thang vừa rồi khiến bà bị liệt nửa người thành ra cô Nghĩa lại có phần vất vả hơn khi vừa phải nấu ăn lại phụ giở người cho bà Hiền nên Thành Long đã thuê thêm một người giúp việc nữa để lo cho Quốc Thái và phụ bếp với cô Nghĩa cho đỡ phần vất vả. Bác Phú vì vậy cũng phải bận rộn thêm. Hôm nay Trà Giang về nhà anh trai nhưng thực chất là ả về với cái ổ chuồn chuồn của ả. Lúc này chỉ còn lại bác Phú ở trong phòng, bà Hiền liền vẫy bác lại nói nhỏ:
–Con Trà Giang….đi chưa?
Bác Phú mừng quá vì thấy bà chủ đã nói được, bác định reo lên nhưng bà Hiền đã đưa tay lên miệng ra dấu bảo im lặng, bác hiểu ý liền ghé sát người bà nói:
–Mừng quá! Bà chủ nói được rồi, bà thấy trong người thế nào ạ?
–Không được nói….là tôi đã nói được với ai nghe chưa…hãy để ý con….Trà Giang giúp tôi…nó là con ác quỷ…chính nó đã đẩy tôi….nó đã tìm cách hại…Nguyệt Cầm….
–Dạ bà cứ yên tâm lo dưỡng bệnh đi, đừng lo lắng gì cả…
–Nói Thành Long….phải cẩn thận…hãy đi tìm mẹ con….Nguyệt Cầm…tôi ân hận lắm…
Sự việc bà Hiền nói được tưởng rằng không một ai hay biết, vậy mà chỉ ngày hôm sau, Thành Long đã phát hiện ra, trong lúc anh đi vào phòng mẹ, thấy bà mỉm cười thì vui sướng cúi xuống hỏi mẹ:
–Mẹ, mẹ thấy trong người thế nào rồi ạ?
Bà Hiền hướng ánh mắt ra cửa dò xét, Thành Long thấy vậy liền trấn an mẹ:
–Dạ mẹ yên tâm, không có ai đâu ạ.
Bà Hiền mới nói:
–Con Nguyệt Cầm…bị oan….con hãy đi tìm….mẹ con nhà nó….
Nói đến đây bà chợt im bặt vì thấy Trà Giang đã xuất hiện ở cửa, cô ta giả nhân giả nghĩa nói:
–Để lát con mang tổ yến lên cho mẹ nhé, con đang bảo cô Nghĩa chưng rồi. Đồ ăn của anh em mới hâm nóng, anh ra ăn kẻo nguội.
Bà Hiền cứ tưởng Trà Giang không biết mình đã nói được nhưng kỳ thực cô ta ở ngoài cửa đã nghe được những lời mà bà vừa nói với con trai, sở dĩ ả phải vào ngay vì sợ nếu không bà sẽ nói ra hết cái bí mật của cô ta thì hỏng. Thành Long lúc này đã bước ra ngoài nhưng một nỗi lo lại ập đến khiến Trà Giang sợ hãi không thôi. Nếu không xử lý bà Hiền ngay thì e là chuyện xấu của cô ta kiểu gì cũng bị bại lộ. Cô ta có thể ngăn được Thành Long hôm nay chứ không thể đảm bảo ngăn được anh ngày mai, ngày kia và những ngày sau đó. Bà già này còn sống thì nguy cơ ả bị vạch mặt càng cao, vậy thì phải nhanh tay lên thôi, ả không còn cách nào khác, không thể nhân nhượng với bà Hiền được.
Giờ đây bà đã coi ả là kẻ thù và ả cũng phải loại bỏ bà càng sớm càng tốt, nếu nhân đạo với kẻ thù là tự giết mình, ả đã cưỡi lên lưng cọp rồi, không thể leo xuống được, mà ả cũng không muốn xuống, tay đã nhúng chàm có muốn sạch cũng khó mà gột rửa. Thôi thì một liều ba bảy cũng liều, nhưng ả có nghĩ nát óc ra thì cũng không biết làm cách nào để vẹn cả đôi đường, để làm cho bà ấy im lặng vĩnh viễn một cách nhẹ nhàng nhất có thể. Vậy thì chỉ còn cách phải nhờ đến gã thôi. Chỉ có gã chồng của ả mới làm được việc này, không thể chậm chễ được, trong ngày hôm nay bắt buộc phải ra tay.
Vì bà Hiền mới bị tai biến lại có sẵn bệnh hen suyễn mãn tính nên ngày nào bác sỹ cũng phải đến kê đơn và thăm khám cho bà. Đây là vị bác sỹ tư được Thành Long đặc biệt tin tưởng. Mấy ngày nay thấy bà có vẻ tiến triển tốt và đáp ứng với phác đồ điều trị nên bác sỹ rất mừng, ông dặn người nhà phải tránh tuyệt đối các tác nhân khiến cho bà lên cơn hen và hàng ngày phải đưa bà ra ngoài tắm nắng tránh nằm lâu một chỗ sẽ không tốt cho việc hồi phục sau này.
Chiều đó đang trong phòng làm việc thì Thành Long nhận được điện thoại của Trà Giang, cô ta thông báo bệnh của bà Hiền trở nặng, bà đã không thở được và lên cơn hen. Thành Long hoảng quá gọi ngay cho bác sỹ tư rồi ngay lập tức phóng xe về nhà ngay. Nhìn mẹ đang phải thở ô xi anh rất ngạc nhiên và lo lắng, chẳng phải hồi sáng trước khi đi làm anh vào vấn an thấy mẹ đã tỉnh táo và sức khỏe đã tốt lên rất nhiều ư? Đem thắc mắc này hỏi bác sỹ thì bác sỹ Tâm trả lời:
–Tôi cũng rất ngạc nhiên, sáng hôm qua tôi thăm khám thấy bà tiến triển rất tốt sao chỉ trong một ngày mà đã thành ra thế này? Nhà có nuôi chó, mèo gì không?
Thành Long lắc đầu quả quyết, vậy thì thứ gì đã khiến cho mẹ anh bệnh trở lại như vậy? Tất cả vẫn là một câu hỏi không có lời đáp, bác sỹ Tâm nói:
–Để theo dõi ngày nay xem bà thế nào, nếu sáng mai vẫn không thay đổi thì anh phải cho bà nhập viện điều trị thôi. Giờ tôi vừa cho bà thở ô xi vừa truyền thuốc cho bà, bà sẽ phải nằm như thế này liên tục, tuyệt đối không được dứt bình ô xy ra nghe chưa?
Cả đêm hôm đó Thành Long không an tâm giáo mẹ cho quản gia trông nom và cũng không thể ngủ, anh muốn trực tiếp coi sóc mẹ của mình nên cứ ngồi ở đầu giường canh mẹ cho đến khi ngủ thiếp đi lúc nào không biết. Bà Hiền vẫn cứ nằm nhắm mắt thiêm thiếp bên chiếc bình oxi. Trà Giang cũng không ngủ, ả nhẹ nhàng đi xuống tầng dưới thấy Thành Long đang ngủ gục dưới chân giường thì định lay anh dậy nhưng nghĩ thế nào ả lại thôi.
Nhớ lại lời bác sỹ nói không được rút bình ô xi ra thì mắt ả lại lóe lên những tia độc ác, ả đi đến bên Thành Long một lúc để dò động tĩnh nhưng vẫn thấy anh đang ngủ rất say. Tức thì nhanh như cắt ả đi đến bên chiếc bình ô xi rồi rút ra khỏi mũi của bà Hiền. Trong giây lát ả thấy bà ngớp ngớp và thở một cách khó nhọc, song ả cứ mặc kệ đứng quan sát, đôi chân bà giẫy giẫy mà miệng lại không thể nói gì.
Ả từ từ đi đến bên giường nhìn quanh và mắt chợt dừng lại ở cái gối trước mặt, nhanh tay ả vớ ngay lấy cái gối và chẹn thật mạnh lên mặt bà Hiền, lúc này có lẽ bà đã yếu lắm rồi cộng với bản thân bị liệt nửa người khiến bà không thể thoát ra khỏi cái vật đang đè lên mặt mình kia. Bà muốn hét lên, muốn kêu thật to song hoàn toàn bất lực, bà biết kẻ nào đã hại mình nhưng lại không thể làm gì.
Bà không thở được nữa, cũng không thể phản kháng, trước mặt bà tối đen vì đã bị chiếc gối bịt kín, dòng không khí duy nhất đã bị lấy đi, sự sống trong bà mỗi lúc lại cạn kiệt. Bà thấy mình cứ lịm dần, lịm dần đi, cuối cùng bà đã không thể chống chọi được nữa và buông xuôi, cả thân hình bỗng chốc mềm nhũn, một màn đêm rộng lớn bao trùm xung quanh người. Bà đã đi rồi…không bao giờ tỉnh lại được nữa, mọi bí mật mà bà nắm giữ về cô con dâu ác nghiệt sẽ bị chôn vùi mãi mãi. Những bí mật kinh tởm mà bà chưa kịp nói ra với con trai giờ thì vĩnh viễn theo bà xuống mồ rồi!
Phải một lúc lâu sau Trà Giang mới từ từ bỏ chiếc gối ra, bàn tay ả chưa hề động đến một chút nào lên người bà Hiền, giả sử có động vào thì cũng chẳng làm sao, ả đang đeo bao tay cơ mà? Còn sợ gì nữa chứ? Đưa bàn tay vào mũi mẹ chồng nhưng ả không cảm nhận được, tự nhiên một nỗi lo sợ bao trùm. Bây giờ ả mới thấy sợ hãi, nỗi sợ hãi của một kẻ giết người, một ý nghĩ chợt thoáng qua khiến ả rùng mình, có khi nào luật nhân quả sẽ đến với ả không? Liệu có một ngày bà Hiền sẽ về đòi mạng ả?
Không, không thể nào! Ả cố gạt ngay cái mớ suy nghĩ hỗn độn đó ra khỏi đầu rồi cẩn thận chụp lại cái mặt nạ ô xi vào mũi bà Hiền như cũ rồi đi ra. Trong phòng có lẽ vì mệt quá nên Thành Long vẫn ngủ say sưa. Anh không hề biết rằng một con ác quỷ vừa xuất hiện và nó đã tước đi mạng sống của mẹ anh.
Trà Giang nhẹ nhàng đi lên lầu, rón rén mở cửa một cách khẽ khàng nhất, nhìn ả giờ không khác gì một con chuột lõi đời. Chui vào giường và trùm chăn kín mít, đến tận giờ phút này ả vẫn không tin được rằng mình vừa mới làm được cái việc khủng khiếp kia, ả vừa giết người nhưng bàn tay không hề vấy máu. Một cách giết người cực kỳ tinh vi mà không để lại dấu vết gì…
Rồi ả lại chìm vào giấc ngủ cho đến khi nghe tiếng hét thất thanh của Thành Long:
–Mẹ….mẹ ơi! Trời ơi….mẹ làm sao thế này? Mẹ….mẹ tỉnh lại đi…..đừng làm con sợ mà…..mẹ ơi!
Cô Nghĩa đang xoa lưng cho Quốc Thái nghe thấy tiếng hét của cậu chủ thì giật mình ngồi nhỏm ngay dậy, Quốc Thành nằm bên trong vẫn đang ngủ rất say. Nhẹ nhàng đắp lại chăn cho hai đứa trẻ cô liền lập cập chạy xuống tầng dưới. Đến phòng bà Hiền đã thấy bác Phú cũng vừa chạy đến, Thành Long đang ôm lấy mẹ kêu gào, linh cảm có việc chẳng lành, bác Phú nói:
–Cậu chủ, bà bị làm sao vậy? Để tôi gọi bác sỹ nhé?
Thành Long òa lên khóc nghẹn ngào, đây là lần thứ hai anh khóc, lần đầu tiên là ngày ba mất, giờ thì đến lượt mẹ. Tiếng anh gào lên khiến ai nghe được cũng cảm thấy nao lòng:
–Mẹ…tại sao lại như vậy chứ? Tại sao mẹ lại bỏ con đi vậy? Mẹ ơi…
Trà Giang lúc này cũng vạt bác Phú và cô Nghĩa đi vào, vừa nhìn thấy Thành Long như vậy ả liền lao đến khóc ầm lên:
–Mẹ…mẹ bị làm sao vậy anh? Trời ơi….mẹ…..
Bác Phú cũng đã kiểm tra thấy bà Hiền đúng là đã tắt thở, bà ấy đã chết rồi, thực sự là chết rồi. Bác sỹ đã đến ngay sau khi nhận được điện thoại của Thành Long, ông nhìn thấy bình ô xi vẫn hoạt động và chiếc mặt nạ vẫn đang chụp vào mũi bà Hiền thì lấy làm ngạc nhiên lắm. Tại sao bà ấy lại ra đi đột ngột như thế? Khả năng có kẻ hãm hại là không khả thi vì Thành Long vẫn ngồi trông mẹ từ tối và theo lời kể thì vì mệt quá nên anh mới chợp mắt đi một lúc thôi. Làm gì có ai tình nghi ở đây, ba người giúp việc thì hai người ở lâu năm chắc cho cả đống vàng cũng không dám làm chuyện đó, người giúp việc thứ ba thì chỉ ở đến 6 giờ tối là về, cô con dâu thì lại càng không. Vậy thì chỉ có thể kết luận bà đã bị lên cơn hen kịch phát dẫn đến suy hô hấp rồi đột tử.
Đám tang của bà Hiền được cử hành ngay sau đó và đưa đi an táng tại nghĩa trang Văn Điển. Những ngày này người ta thấy Trà Giang chu toàn lắm, nhìn ả lả đi như tàu lá chuối bởi khóc thương mẹ chồng, rồi lại sấp ngửa lo lắng cho hai đứa trẻ ai nấy đều thương tâm. Mọi người đến viếng đám tang đều nghĩ ả tốt lắm và cũng thầm mừng cho Thành Long vì có người chăm lo chu đáo. Có một số người không hiểu còn lên tiếng chỉ trích và trách cứ Nguyệt Cầm, nói cô cạn tàu ráo máng bỏ đi theo trai đến khi mẹ chồng mất cũng chẳng thèm ngó ngàng gì đến. Nào ai biết được sự thật phía sau…
Bác Phú cứ áy náy vì những gì bà Hiền dặn mà chưa thể nói ra với cậu chủ bởi bác để ý thấy cứ hễ lần nào bác định tiếp cận Thành Long thì y như rằng Trà Giang đã kè kè bên cạnh anh rồi, cứ như thể cô ta đã đọc vị ra ý định của bác vậy. Đành phải tìm cách khác thôi, nhất định bác sẽ phải nói cho cậu chủ biết điều này và đi tìm cô Nguyệt Cầm về, không thể để cho ả Trà Giang một mình tác oai tác quái trong ngôi nhà này mãi được. Bác cứ cảm tưởng như cái chết của bà chủ không hề bình thường, nó cứ sao sao á, liệu có phải ả ta đã giở trò gì ra với bà? Nhưng bác vội gạt ngay cái ý nghĩa đó đi, chẳng phải đêm ấy cậu Thành Long đích thân ngủ ở đó trông bà chủ sao? Ả có gan trời đến đâu cũng không dám qua mặt Thành Long được. Nhưng ả đàn bà đó thật kinh khủng, cứ mỗi lần nhìn thấy ánh mắt của con rắn độc ấy bất giác bác lại rùng mình!
Sáng hôm sau, khi Thành Long đến công ty một lúc thì bác Phú cũng xin phép ra ngoài, ả Trà Giang đi đến hỏi:
–Bác đi đâu vậy bác Phú?
–Dạ, tôi muốn ra ngoài thăm thằng cháu một chút ạ.
–Từ bao giờ mà lại nảy ra một thằng cháu thế? Tôi nhớ bác không còn ai thân thích cơ mà?
–Dạ người thân ruột thịt thì không còn nhưng họ hàng xa thì vẫn có một vài người cô chủ ạ…