CHƯƠNG 23: VỢ CỦA ANH RẤT ĐẸP
Lạc Nghị không phải kẻ ngốc, biết em trai đang nghĩ cái gì.
Rõ ràng nên từ chối, nhưng anh phát hiện bản thân ngay cả lập trường và lý do từ chối cũng đều không có.
Anh là anh cả, anh huy vọng anh trai có thể sống tốt. Anh biết em trai nhất định để đặt Đường Tâm ở trong tay mà nưng niu. Nhưng… trong lòng thật sự đau đến nỗi không thể hô hấp.
Vương Tịnh bị Lạc Nghị kiếm cớ đuổi đi, Niệm Niệm được người làm dẫn đi lên phòng đi ngủ. Lạc Hàm ra ngoài làm hộ khẩu cho Niệm Niệm. Khi không còn ai, Lạc Nghị mới đi đến phòng của Đường Tâm, ôm chặt cô vào lòng.
“Em còn sống, thật tốt.” Lạc Nghị là một người đàn ông bảy thước, lúc này lại vùi mặt vào cổ Đường Tâm mà lẩm bẩm.
Lạc Nghị nói với bản thân, Đường Tâm còn sống, con trai cũng đã 5 tuổi rồi, đây là chuyện anh nằm mơ cũng không dám nghĩ, mày nên biết đủ. Mày luôn hy vọng hai mẹ con cô ấy còn sống sao? Nguyện vọng của mày bây giờ đã thành hiện thực rồi. Vậy tại sao còn muốn nhiều hơn, còn muốn ôm cô ấy, còn muốn cô ấy là mày?
Rõ ràng biết làm như vậy không đúng, nhưng Lạc Nghị không khống chế được bản thân. Anh tự cười chính mình, chỉ đáng sống trong bóng tối không thấy ánh mặt trời. Cũng bị hành cho người không ra người, quỷ không ra quỷ.
Đường Tâm cảm thấy vòng ôm ấm áp đó, không biết có phải do thói quen hay là băn năng muốn được ôm, cô tìm kiếm một tư thế thoải mái.
“Lạc Nghị…”
“Tôi ở đây.”
“Lạc Nghị…”
“Tôi ở đây.”
Đường Tâm mỗi câu vô thức nói trong mơ, Lạc Nghị đều nhẹ nhàng trả lời từng câu. Cho đến khi Đường Tâm nói một câu: “Lạc Nghị, vợ sắp cưới của anh rất đẹp.”
Lạc Nghị: “…”
Đường Tâm ngủ liền một mạch đến tối mới tỉnh, vẫn bị con trai gọi tỉnh.
“Niệm Niệm, giờ nào rồi.” Đường Tâm thuận tay ôm con trai vào lòng.
“6 giờ chiều rồi ạ.”
Đường Niệm nằm bên cạnh mẹ: “Mẹ, con tưởng mẹ lại ngất đi giống lần ở bệnh viện, ngủ rất lâu rất lâu không tỉnh lại.”
Đường Tâm bắt lấy đôi tay nhỏ nhắn của con trai: “Mẹ lần trước là do hạ đường huyết nên mới bị ngất. Mẹ không sao, sức khỏe của mẹ tốt lắm, có thể lên núi đánh hổ.”
Đường Niệm gối đầu lên đùi của mẹ, hơi cau mày. So với những đứa bé cùng trang lứa cậu bé rất hiểu chuyện, nhưng dù sao cũng là trẻ con. Cậu bé năm tuổi thấy lúc mẹ ngất đi, lần đầu tiên biết được sợ hãi là cái gì. Cậu bé sợ mẹ sẽ ngủ như thế, sẽ không tỉnh lại được nữa. Cho nên, mẹ hôm nay lại ngủ, cậu bé luôn canh chừng, còn cách một lúc lại chạm vào mẹ, sợ mẹ sẽ nhắm mắt mãi.
Đường Tâm cảm nhận được nỗi sợ của con trai, nhưng cũng chỉ có thể tạm thời lừa như vậy, cô hy vọng con trai lớn thêm một nữa, lại lớn thêm chút nữa, khi đủ dũng khí sẽ nói với cậu bé. Chỉ hy vọng, bản thân cô có thể nắm chắc khoảng thời gian đó.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!