CHƯƠNG 8: ĐÂY LÀ HOÀNG THÁI TỬ
Ngay khi Đường Tâm vừa nói lời này, sắc mặt Lạc Nghị biến đổi theo: “Đứa nhỏ này, em phải sinh ra!”
Đường Tâm muốn lớn tiếng hét lên: tôi không cần sinh ra đứa nhỏ loạn luân. Nhưng cô nhìn thấy ánh mắt sắc nhọn của Lạc Nghị, cái lạnh sâu thẳm, lời này cũng nghẹn không nói ra.
Đến mức hốc mắt đỏ bừng, hô hấp cũng tạm dừng.
Trái tim Lạc Nghị giống như bị một bàn tay hung hăng bóp chặt, không khỏi bước lên một bước. Hắn rất nghiêm khắc, dọa tới cô rồi.
Lạc Hàm lấy tay chạm vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Đường Tâm, vô cùng sủng ái nói: “Tâm, đừng nói những lời ngớ ngẩn như vậy. Đây là con của chúng ta, đứa con đầu lòng gia đình nhà họ Lạc, sao em có thể nói là không cần chứ? Nếu em cảm thấy chưa tốt nghiệp đã sinh con là không tốt, vậy chúng ta tạm nghỉ học hai năm có được không.”
Con của chúng ta?
Đường Tâm nhìn khuôn mặt tuấn mỹ ôn nhuận của Lạc Hàm, từng si mê bộ dạng đẹp trai của hắn. Nhưng bây giờ, chỉ cảm thấy ghê tởm.
“Tôi muốn về nhà.” Đường Tâm chống tay ngồi dậy.
Lạc Hàm theo bản năng liếc mắt nhìn anh cả một cái, Lạc Nghị thu hồi uy nghiêm, hạ giọng nói: “Tâm, hôm nay quá muộn rồi, ngày mai lại quay về.”
Đường Tâm cố chấp cúi xuống tìm giày: “Tôi muốn về nhà của tôi, nhà của ba mẹ tôi.”
Lạc Hàm không ngờ một người luôn luôn ngoan ngoãn nghe lời như Đường Tâm hôm nay lại khác thường như thế, không chịu nghe lời lại còn tùy hứng như vậy. Hắn không biết phải làm sao liền quay đầu nhìn anh cả.
Lạc Nghị lại tiến lên một bước, thanh âm càng nhẹ nhàng chậm rãi nói: “Tâm, chú Đường cũng mới xuất viện về nhà được vài ngày, em lại đột nhiên trở về muộn như vậy, cảm thấy thích hợp sao?”
Động tác đi giày của Đường Tâm nháy mắt ngừng lại. Đúng vậy, ba mới xuất viện về nhà được vài ngày, thân thể vừa mới khôi phục. Nếu lúc này lại nói với bọn họ mình muốn ly hôn, vậy ba có thể tức giận tới mức tái phát bệnh tim hay không?
Đường Tâm chậm rãi nằm xuống, nghiêng người xoay lưng về hướng Lạc Hàm rồi nhắm mắt lại. Đứa trẻ của nhà khác bị bắt nạt, đều sẽ về nhà tìm an ủi. Mà cô, ngay cả nhà cũng không thể trở về.
Tay từ từ chạm lên bụng, nếu không phải hôm nay phát hiện bí mật của hai anh em bọn họ, vậy thời khắc hiện tại nên hạnh phúc tốt đẹp và tràn ngập hy vọng tới cỡ nào.
Một đêm không ngủ, buổi sáng Đường Tâm mới mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi. Đang mơ một giấc mộng hỗn loạn, đột nhiên một mùi thơm truyền đến. Cô theo bản năng mở to mắt, liền thấy mẹ đang ngồi ở đầu giường.
“Mẹ, sao mẹ lại đến đây.”
Vương Nguyệt Vĩnh lấy tay kéo lấy bàn tay của con gái, còn chưa nói gì, khóe mắt đã đỏ trước: “Tâm, thật tốt, con mang thai đứa nhỏ, mẹ thật sự rất vui.”
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!