Chỉ cần nói ít đi một vài câu là được rồi.
Cô ấy là phụ nữ, ngồi ở đây đánh bài cùng với bọn họ thì tự nhiên Trạm Khánh Minh sẽ phải biết điều hơn một chút, chắc hẳn sẽ không gây ra hành động gì quá
đáng với Kiều Phương Hạ. Chỉ e đây cũng là ước nguyện ban đầu của Lê Đình Tuấn khi gọi cô ấy tới.
“Có chơi nữa hay không thế? Ngồi lỳ ở đó làm gì? Không chơi thì tôi đi đấy nhé”. Thẩm Minh Hân rất tức giận, mất kiên nhẫn nói với Hoắc Thanh Phong và một người bạn khác.
Hoắc Thanh Phong thật sự nhớ Thẩm Minh Hân, mỉm cười đáp lại: “Chơi”
Mấy người bọn họ đều ngồi xuống bàn chơi bài, Thẩm Minh Hân cố ý ngồi bên cạnh Trạm Khánh Minh, Lê Đình Tuấn ngồi phía đối diện anh ta.
Kiều Phương Hạ ngồi bên cạnh Trạm Khánh Minh xem bài.
Thẩm Minh Hân chạm vào vài quân bài, hướng mắt nhìn về phía Kiều Phương Hạ, mỉm cười nói với Trạm Khánh Minh: “Người anh không có xương à mà cứ dựa vào người khác thế?”
“Nếu như em là đàn ông thì em sẽ hiểu được thôi, đáng tiếc quá. Trạm Khánh Minh nhếch khóe miệng nhìn quân bài trong tay mình, giọng điệu mang theo sự tiếc nuối trả lời cô ấy.
Trong lúc nói chuyện, bàn tay không chạm vào quân bài của anh ta đột nhiên kéo một tay Kiều Phương Hạ lại gần rồi đặt một nụ hôn lên tay cô.
Kiều Phương Hạ không có sự phòng bị trước, chỉ trong chớp mắt Trạm Khánh Minh đã buông tay cô ra, cô theo bản năng nhìn về phía Lê Đình Tuấn ở bên đối diện.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!