Mấy người vừa bước ra khỏi cổng câu lạc bộ thì phía sau đột nhiên vang lên một giọng nói đầy sốt ruột: “Đình Tuấn.”
Trạm Khánh Minh nhìn thoáng qua phía sau, nhìn thấy Tô Minh Nguyệt đuổi theo sau thì anh ta liền biết điều nói với Lệ Đình Tuấn: "Tôi ra xe đợi anh trước.”
Lệ Đình Tuấn nhìn Trạm Khánh Minh bước nhanh tới trước thì không khỏi nhíu mày. Anh bước chậm lại rồi quay đầu nhìn Tô Minh Nguyệt đã đuổi theo tới trước mặt.
Ngay từ lần trước, anh đã nói rõ với Tô Minh Nguyệt rằng anh sẽ không quan tâm đến cô ta nữa.
Nếu cô ta không còn trí nhớ thì anh cũng không ngại nói lại cho cô ta nghe.
Tô Minh Nguyệt ăn mặc hơi mỏng manh, đêm khuya ở thành phố Hạ Du có hơi lạnh nên sắc mặt của cô ta hơi tái nhợt vì lạnh. Cô ta đi đến bên cạnh Lệ Đình Tuấn, gượng cười đẩy đau khổ: “Đình Tuấn, anh đừng hiểu lầm. Em chỉ muốn nói với anh chuyện xảy ra ở nước Hàn Lăng lần trước mà thôi.”
Lệ Đình Tuấn càng nhíu mày sâu hơn, anh liếc nhìn cơ thể đang run rẩy của cô ta.
“Đình Tuấn, anh cũng biết đấy. Lúc ở khách sạn hôm ấy, thật sự là em không thể cầm lòng nổi. Hơn nữa trong tình hình đó... thật sự là em không cố ý đâu. Nếu em biết lúc đó Kiều Phương Hạ cũng ở trong phòng thì em tuyệt đối sẽ không bao giờ hôn anh”
Nghe thấy lời nói của Tô Minh Nguyệt, Lệ Đình Tuấn cảm thấy hơi buồn cười. Anh lạnh lùng đáp lại: “Không phải vấn đề là cô ấy có ở đó hay không?”
Mà là bất cứ lúc nào, bất cứ chỗ nào thì Tô Minh Nguyệt phải hiểu rằng anh không có bất cứ ý đồ gì với cô ta. Vì vậy cô ta không nên vượt qua ranh giới.
Tô Minh Nguyệt sững sờ, cô ta mở miệng định nói gì đó nhưng lại bị những lời nói của Lệ Đình Tuấn làm nhục khiến cô ta không biết phải nói gì.
Sau vài giây nữa, cô ta mới khẽ trả lời: “Em nghe nói là sau đó Kiều Phương Hạ cũng mất đi đứa bé nên em nghĩ có phải chuyện này có liên quan gì đến em hay không. Em.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!