"Nhìn chỗ này đi." Lệ Đình Tuấn nắm lấy đầu ngón tay của cô cởi cúc áo sơ mi trên cùng của mình, nhẹ nhàng vuốt ve nơi cổ bị trầy xước ngày hôm qua.
Lúc này Kiều Phương Hạ mới nhìn thấy có hai vết máu dài trên cổ gần xương quai xanh, giống như vết do một vật sắc nhọn để lại.
Vết thương không sâu, dường như Lệ Đình Tuấn không hề xử lý qua.
Cô nhìn chằm chằm hai vết thương này mấy lần, mím môi không lên tiếng.
"Em không đau lòng sao?" Lệ Đình Tuấn nhẹ giọng hỏi cô.
"Biết em tức giận, anh đến cả thời gian xử lý vết thương còn không có, bận bịu chạy tới gặp em, em lại cãi nhau với anh? Em không còn lương tâm nữa sao?"
"Không phải em đã nói với anh, hai người ở bên nhau, quan trọng nhất chính là tin
tưởng sao? Em không tin anh, anh phải làm sao bây giờ?"
Lệ Đình Tuấn nhàn nhạt nhìn cô, giọng nói mang theo mấy phần oan ức.
Kiều Phương Hạ quệt miệng, sau mấy giây mới khó chịu nhỏ giọng trả lời: "Trong phòng em có thuốc"
Đang nói chuyện, cô móc thẻ phòng của mình nhét vào trong túi Lệ Đình Tuấn nói:
"Anh đi trước lấy thuốc đi."
Dứt lời, cô quay người muốn rời đi.
Lệ Đình Tuấn đưa tay kéo cô trở về, lại cúi đầu mổ mấy lần lên môi của cô: "Làm sao có thể đáng yêu như vậy?"
Kiều Phương Hạ bị anh nói đến mặt có chút nóng, nhấc chân hung hăng đạp lên mũi chân của anh.
Lệ Đình Tuấn lập tức kêu đau một tiếng, trong bóng tối mờ mịt, anh vươn tay ôm eo cô, cúi đầu ngậm lấy đôi môi mềm mại của cô.
"Còn tưởng miệng của em cứng rắn" Hồi lâu, anh buông Kiều Phương Hạ ra, nhẹ giọng nói: "Ban đêm lại để anh nếm thử."
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!