Kỷ Khanh Ngọc bị dọa đến ngồi liệt trong góc hồi lâu, mãi mới từ bên trong bò ra.
Kiều Phương Hạ lườm cô ta qua tấm gương một cái, vẩy khô nước trên tay, quay người nhìn về phía Kỷ Khanh Ngọc.
Còn chưa đụng vào cánh tay của Kỷ Khanh Ngọc, cô ta đã bị dọa đến co rúm về phía sau.
"Sợ cái gì? Tôi còn có thể ăn thịt cô à?" Kiều Phương Hạ hơi nhíu mày nhìn cô ta.
Kỷ Khanh Ngọc mím môi, vẫn không khống chế nổi nhẹ giọng khóc.
"Lau sạch nước mắt đi." Kiều Phương Hạ không biểu cảm nói: "Tôi không hy vọng lát nữa cô ra ngoài, ống kính sẽ phát hiện ra điều dị thường."
Vừa dứt lời, Kỷ Khanh Ngọc liền gắt gao cắn môi giữ cô lại.
Kiều Phương Hạ đưa cho cô ta một cái khăn lông, sau đó lấy ra một miếng kem che khuyết điểm trong túi xách, nhúng vào bông phấn rồi thoa từng chút một lên khuôn mặt nhỏ nhắn đã lau sạch nước mắt của Kỷ Khanh Ngọc, che đi nơi vừa rồi bị cô đánh cho đỏ ứng.
Cô lùi lại một bước, đảm bảo không nhìn ra bất thường gì, thuận tay ném kem che khuyết điểm trên tay vào thùng rác, thản nhiên nói: "Năm phút sau ra ngoài, tự mình sửa lại lớp trang điểm mắt"
Lúc Kiều Phương Hạ đẩy cửa nhà vệ sinh ra, trong phòng khách hoàn toàn yên tĩnh.
Hai người Từ Đình Vinh và Ty Hoàng Nam đều giữ im lặng nhìn cô.
Thật ra người ngoài cửa vẫn mơ hồ nghe thấy động tĩnh bên trong, dù sao cũng chỉ cách một lớp tường, không phải cách một lớp sắt.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!