"Anh không cầu xin sự tha thứ của em, nhưng ít nhất cũng đừng triệt để phân rõ giới hạn với anh được không? Cho dù chỉ có thể nhìn em từ xa thôi cũng được." Cố Dương Hàn chịu đựng cơn đau tiếp tục nói khẽ vào tai cô.
Kiều Phương Hạ nghe giọng điệu của anh ta giống như van nài, khóe mắt của cô cũng bắt đầu cay cay hỏi ngược lại: "Tôi có gì tốt đâu chứ? Anh làm vậy có thấy đáng không?"
“Mọi thứ của em đều tốt, chỉ có em là không biết mà thôi.” Cố Dương Hàn cười khổ đáp.
Cố Dương Hàn đau đớn đến mức bắt đầu xuất hiện ảo giác, thoáng chốc nhớ lại thời gian khi bọn họ còn nhỏ, Kiều Phương Hạ dựa vào cửa sổ dùng bàn tay nhỏ nhắn bụ bẫm của mình chống cằm nhìn anh ta luyện đàn ở trong phòng.
“Anh, anh có đói bụng không?” Cô dùng giọng sữa non nớt của mình nhỏ giọng hỏi anh ta.
Vừa nói vừa lấy ra hai cái bánh quy bơ sữa đã bị bể vụn từ
trong túi của mình ra: "Em leo vào trong đó đút cho anh ăn nha."
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!