Nếu như bà nội của Kiều Phương Hạ không qua đời sớm như vậy thì có lẽ bây giờ anh ta và Kiều Phương Hạ đã ở chung một chỗ rồi. Ước định khi đó của anh ta và Kiều Phương Hạ là do bà cụ chính miệng đề xuất, cũng chỉ có một mình bà cụ thích nói đùa rồi để ở trong lòng mà thôi, nhưng cuộc này làm gì có nhiều chữ nếu như như vậy.
Anh ta cứ tưởng cô sẽ cảm thấy hạnh phúc khi ở bên cạnh của Lê Đình Tuấn, cho nên anh ta mới không tiếp tục ép buộc cô nữa mà lựa chọn đứng ở phía sau âm thầm bảo vệ cho cô.
Cho đến một lúc khi cô bị thương, hối hận rồi quay trở về bên cạnh anh ta thì anh cũng không oán hận nửa lời, anh ta vẫn sẽ chờ Kiều Phương Hạ quay đầu lại, anh ta chắc chắn sẽ có một ngày cô sẽ quay đầu lại.
Anh ta trầm mặc vài giây sau đó khẽ cúi đầu, tiếp tục thì thầm với Kiều Phương Hạ: "Hơn nữa anh thích em, không cần phải đắn đo xem nó có đáng giá hay không, chỉ cần anh thấy đáng giá thì chính là đáng giá"
Kiều Phương Hạ im lặng lắng nghe Cố Dương Hàn nói, cô ngửi thấy mùi máu tươi
càng lúc càng nồng từ trên người anh ta, đầu ngón tay cũng bắt đầu bấm chặt vào lòng bàn tay.
+
Cổ Dương Hàn nôn ra máu, tơ máu đỏ ngầu rỉ ra từ trong miệng của anh ta, anh ta cố gắng muốn nuốt xuống nhưng máu tươi lại tràn ra càng lúc càng nhiều.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!