Anh cũng biết giờ phút này Kiều Phương Hạ nói những lời này với anh, bên trong đó có mang theo một chút giận dỗi.
Nhưng mà nghĩ lại năm đó, giờ phút này anh chỉ cảm thấy đau lòng khó nhịn, giống như bị một lưỡi dao sắc bén chậm rãi từ từ khứa từng nhát vào trái tim của mình.
“Em tự hỏi lương tâm của mình xem Kiều Phương Hạ” Anh hít một hơi thật sau, điều chỉnh lại hô hấp, nhẹ giọng nói với Kiều Phương Нạ.
“Giả sử như em có thể đứng ở vị trí của tôi, dù chỉ là một lần thôi cũng được, đứng ở vị trí của tôi, thay tôi suy nghĩ một chút”
“Năm đó nếu không phải vì đứa con của chúng ta, làm sao mà tôi có thể từ bỏ em không quan tâm đến.”
Anh mới nói được một nửa, tầm mắt của Kiều Phương Hạ bất chợt lướt qua đầu vai anh, dừng lại ở cửa phòng bệnh ở phía sau đang khép hờ.
Lệ Đình Tuấn nhận ra sự khác lạ của cô, lập tức dừng lại, cũng chuyển mắt theo cô nhìn về phía sau.
Không biết Mặc Hàn Bảo đã tới từ khi nào, anh ta đang đứng ở cửa, tầm mắt thản nhiên dừng lại trên người hai bọn họ: “Thật ngại quá, tôi quấy rầy hai người à?”
Kiều Phương Hạ đang muốn đi tìm Mặc Hàn Bảo hỏi một chút về tình hình của Cố Dương Hàn. Nếu như anh ta đã tự mình xuất hiện, ngược lại vừa đúng lúc.
“Không có”
Cô không nhìn Lệ Đình Tuấn nữa, hạ giọng trả lời lại Mặc Hàn Bảo, đồng thời ra hiệu cho anh ta về chiếc còi bạc mà cô đang cầm trên tay.
Dừng lại một chút, cô tiếp tục hỏi anh ta: “Em còn đang định đi tìm sư phụ. Tình hình của anh Hạo Nhiên thế nào rồi?”
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!