Chương 123: Người đàn ông đẹp trai nhất
Cô không nhúc nhích, Lệ Đình Tuấn đang ôm cô ở phía sau cũng không nuốt lời, ôm lấy cô, hô hấp cũng dần dần ổn định.
Kiều Phương Hạ thử quay đầu lại nhìn anh, anh cũng không có phản ứng.
Lệ Đình Tuấn đã ngủ thiếp đi.
Chỉ là trong giấc ngủ, lông mày đều nhăn lại, mi tâm có nếp nhăn.
Thế nhưng Kiêu Phương Hạ lại không thể ngủ được, nhìn chăm chú vào khuôn mặt anh một hồi lâu.
Cô nhìn Lệ Đình Tuấn từ nhỏ đến lớn, là người đàn ông đẹp trai nhất, bất kỳ từ ngữ nào hình dung trên người anh đều là một sự ô uế.
Anh thừa hưởng tất cả những ưu điểm về ngoại hình của ba mẹ mình, cũng thừa hưởng tất cả những khuyết điểm về tính cách của ba mẹ, thô bạo, hung ác nham hiểm, lạnh lùng và kiêu ngạo.
Nhưng hết lần này đến lần khác cô lại cứ yêu một người đàn ông có tính cách tồi tệ như vậy, bị anh giày vò đến bị thương đầy người, cả thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi Sáng sớm, nhà họ Kiều.
Kiều Đông Phương nhìn Kiều Diệp Ngọc đang lơ đãng khuấy cháo trên bàn ăn, nhịn không được đặt đũa xuống, trầm giọng nói: “Nếu thứ sáu không có tiết học, không thì đến công ty xem thử? Hoặc là mời vài người bạn cùng trường đi ăn cơm?”
“Nếu đến công ty mà có tác dụng, thì còn buồn chắc?” Tống Vân Lan ở bên lập tức giúp Kiều Diệp Ngọc trả lời.
Công ty Giải trí của nhà họ Kiều hiện đang ở đầu sóng ngọn gió, mà Lệ Đình Tuấn căn bản không có ý định giúp đỡ.
Hơn nữa bởi vì trước đây họ đã nuốt riêng ba mươi tỷ mà Lệ Đình Tuấn đưa cho Kiều Phương Hạ để ra nước ngoài, Lệ Đình Tuấn đã cảnh cáo bọn họ không được phép cầu xin trước mặt ông cụ nhà họ Lệ.
“Nổi giận tính toán với con gái thì có ích gỉ?” Bà ta tức giận nói Nghĩ đến ngày đó Kiều Đông Phương phải uất ức quỳ xuống xin lỗi trước mặt Kiều Phương Hạ, Tống Vân Lan giận run cả người.
“Bà có bản lĩnh, nếu bà có bản lĩnh thì lấp đầy cái lỗ hổng một trăm năm mươi tỷ kia đi!” Kiều Đông Phương chỉ vào Tống Vân Lan quát lớn: “Chẳng lẽ tôi bảo Diệp Ngọc mời bạn học ăn cơm là sai? Ít nhất bọn họ có thể mở cho một con đường để đi!”
“Đừng nói nữa!” Kiều Diệp Ngọc đột nhiên buông đũa xuống: “Con không thể nhờ bọn họ giúp được, chẳng lẽ không mất mặt sao?
Trước đây, tài nguyên của Kiều Diệp Ngọc ở trường so với các bạn học cùng cấp là số một số hai, vẫn luôn vênh váo tự đắc, nhìn người khác bắng lõ mũi. Cho đến bây giờ chỉ có người khác nhờ cậy cô ta giúp đỡ, làm gì có chuyện cô ta nhờ người khác giúp!
Bây giờ Kiều Đông Phương yêu cầu cô ta tìm đường nghĩ cách, điều này so với đánh vào mặt cô ta còn kinh khủng hơn!
Chỉ sợ những người được gọi là bạn bè kia ngoài miệng thì nói sẽ giúp cô ta, nhưng thực tế lại cầm tài nguyên tuyến mười tám đến để làm nhục cô ta!
“Con đã giúp họ, chẳng lẽ bọn họ không thể giúp con?” Kiều Đông Phương cau mày hỏi Kiều Diệp Ngọc.
“Mấy ngày nay tôi lo quan hệ trên dưới, vất vả lắm mới đè được việc trốn thuế xuống một chút. Mà các người đều đang làm gì? Một người thì chơi mạt chược! Một người thì mỗi ngày đều nắm trên giường chơi điện thoại!”
“Vậy ông muốn tôi với Diệp Ngọc phải làm gì? Chẳng phải tôi chơi mạt chược chẳng phải là để lôi kéo nịnh nọt những vị phu nhân nhà giàu kia sao?“ Tống Vân Lan nói ăng hùng hồn đầy lý lẽ: “Những quan hệ kia của ông chẳng phải cũng có công lao của tôi đấy thôi?”
“Hôm qua bà thua mất bao nhiêu tiền?” Kiều Đông Phương im lặng vài giây, xanh mặt hỏi bà ta.
“Không nhiều lắm, mấy trăm triệu thôi” Tống Vân Lan hơi chột dạ, đưa tay chỉnh lại búi tóc, dùng tay chặn lại ánh mắt Kiều Đông Phương đang nhìn mình chằm chằm.
Kiều Đông Phương chỉ cảm thấy hít thở không thông.
Ông ta nhìn chằm chằm Tống Vân Lan, không nói nên lời, người phụ nữ này tiêu tiền như nước, cũng là tật xấu mà ông ta nuông chiều ra.
Đúng lúc này, đột nhiên ông ta nhìn thấy một chiếc vòng tay phí thúy lộ ra từ cổ tay của Tống Vân Lan.
Im lặng vài giây, đột nhiên quay đầu nhìn Kiều Diệp Ngọc: “Những món quà mà Lệ Đình Tuấn và nhà họ Lệ tặng cho con mấy năm nay, ít mất cũng phải một hai chục món nhỉ?”
“Ý ba là gì?” Kiều Diệp Ngọc giật mình, ngạc nhiên hỏi ngược lại.