Ngay khoảnh khắc bài tay rơi xuống đột nhiên ông ta lại khựng lại.
"Mày có biết Phương Hạ mới bao nhiêu tuổi không?" Ông ta
trầm giọng hỏi Lệ Đình Tuấn: "Mày lớn hơn Phương Hạ những tám tuổi đấy Lệ Đình Tuấn à! Mày đáng tuổi chú con bé rồi! Mày chế bên ngoài mắng chửi con bé vẫn chưa đủ thảm hay sao? Mày muốn hủy hoại cả cuộc đời con bé à? Mày còn muốn cho con bé đường sống không? Những điều này mày đã từng nghĩ đến chưa hả?"
"Con thật lòng đấy, đợi đến khi cô ấy lớn thêm vài tuổi, con sẽ cưới cô ấy, sẽ không có ai dám chửi mắng cô ấy cả"
Ngay khi Lệ Đình Tuấn vừa dứt lời, Lệ Quốc Chiến tức giận nói: "Không được! Tao nói cho mày biết đây là chuyện không thể: Tốt nhất là mày nên rút lại câu nói này của mình sớm đi, tao sẽ coi như không nghe thấy những lời nói vừa rồi của mày!"
Lệ Đình Tuấn bình tĩnh nhìn thẳng vào Lệ Quốc Chiến, nhẹ giọng hỏi ngược lại: "Nếu như cô ấy cũng đồng ý thì sao?"
Mấy năm nay Lệ Quốc Chiến chỉ nhìn ra được sự tôn trọng của Kiều Phương Hạ dành cho Lệ Đình Tuấn mà thôi, chưa bao giờ nhìn ra tình cảm gì khác ngoài tình anh em của Kiều Phương Hạ dành cho Lệ Đình Tuấn.
"Mày đang nói năng hàm hồ gì vậy? Con bé vẫn còn là trẻ con!"
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!