“Chị biết bọn họ à?” Khi thấy ánh mắt giữa Kiều Phương Hạ và Lê Đình Tuấn có giao tiếp với nhau, Thịnh Ninh Đan tò mò hỏi thêm một câu.
2+
“Không quen biết.” Kiều Phương Hạ mặt không chút thay đổi trả lời.
Dứt lời, cô hỏi ngược lại Thịnh Ninh Đan: “Mọi thứ đều mua đủ chưa?”
“Các món ăn đã mua gần đủ hết rồi” Thịnh Ninh Đan gật gật đầu.
“Nếu đủ cả thì chúng ta đi thanh toán thôi” Kiều Phương Hạ một bên thản nhiên nói, một bên xoay người đi về phía quầy thanh toán.
Thịnh Ninh Đan nhịn không được quay đầu lại nhìn về phía Lê Đình Tuấn và Tô Minh Nguyệt bọn họ, trong lúc đuổi theo Kiều Phương Hạ, nhịn không được lẩm bẩm nói: “Làm sao em thấy bọn họ có chút quen mặt nhỉ?”.
A
.
“Bởi vì bọn họ trông rất tầm thường” Kiều Phương Hạ không chút nghĩ ngợi trả lời.
“Ờm..” Thịnh Ninh Đan muốn nói rằng nếu hai người vừa rồi được gọi là người tầm thường, vậy thì trên đời này có lẽ không có mấy người nào được gọi là đẹp trai và đẹp gái đâu.
Cô ấy lại quay đầu nhìn thêm một cái nữa, xác định rằng đó không phải là mắt hoặc thẩm mỹ của bản thân có vấn đề.
Nhưng Kiều Phương Hạ nói cái gì chính là cái đó, kể từ hôm nay trở đi, cô ấy chính là con chó nhỏ theo chân Kiều Phương Hạ, Kiều Phương Hạ nói cái gì cũng đúng cả.
Ngay cả khi cô nói sai, cũng trở thành đúng.
“Nhưng cái anh đó cứ nhìn chằm chằm vào chúng ta” Thịnh Ninh Đan lại nhịn không được ngứa miệng nói thêm một câu.
“Có thể là do em xinh đẹp quá đó” Kiều Phương Hạ mặt không đổi sắc mà trả lời.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thịnh Ninh Đan nhịn không được có chút đỏ lên: “Nhưng anh đó hình như không phải..”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!