“Nhưng mà.” Đối phương do dự một chút.
“Không có nhưng mà, ăn một bữa cơm mà thôi, không cần căng thẳng như vậy” Kiều Phương Hạ không đợi đối phương nói thêm điều gì, mà trả lời nói.
Thái độ của Kiều Phương Hạ rất kiên quyết, những người đi cùng không còn cách nào khác, những người vừa vây quanh tới lại từ từ tản ra.
Kiều Phương Hạ nhìn thấy bọn họ mang Thịnh Ninh Đan rời đi, đèn chiếu hậu ở phía sau chiếc xe biến mất ở phía xa.
Cơn mưa rào càng lúc càng nặng hạt, Lê Đình Tuấn cầm lấy chiếc ô mà Vô Nhật Huy đưa tới và mở nó ra, che mưa cho Kiều Phương Hạ.
Kiều Phương Hạ mặt không chút thay đổi quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào ánh mắt của anh, tầm mắt cô lại lướt qua vai anh và rơi vào người Tô Minh Nguyệt vừa đi ra khỏi siêu thị sau khi mua thức ăn một mình.
Hai người đối mắt nhìn nhau từ xa.
Không hiểu tại sao, vẻ mặt của Tô Minh Nguyệt có chút bất an và lo lắng đến kỳ lạ, như thể cô ta đang sợ hãi điều gì đó.
Kiều Phương Hạ biết rằng chung quy ngày này cũng sẽ diễn ra.
Cô và Tô Minh Nguyệt khẳng định sẽ có một ngày nói rõ ràng trước mặt Lệ Đình Tuấn, dù sao Tô Minh Nguyệt là mẹ ruột của Đình Trung, thay vì cứ để Lê Đình Tuấn đắn đo giữa
hai người bọn họ, không ngừng dây dưa không dứt, chi bằng cứ để ba người cùng nhau nói chuyện giải quyết cho rõ ràng.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!