Chương 7: Anh Lệ, đã lâu không gặp
Giọng nói dễ chịu và trầm ấm của Lệ Đình Tuấn như ném một hòn đá vào bầu không khí lặng ngắt như tờ của bữa tiệc.
Đã vô số lần Kiều Phương Hạ nghe thấy giọng nói ấy trong mơ: “Kiều Phương Hạ, cô là con đàn bà đê tiện.”
Giờ đây, cô đã thực sự nghe thấy giọng nói ấy, nó khiến toàn thân cô run rẩy không ngừng.
Cô chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ gặp lại Lệ Đình Tuấn trong một bữa tiệc nhỏ bé như vậy, lại càng không nghĩ rằng sẽ chạm mặt anh trong tình huống như thế này.
Tầm mắt của tất cả những người đang ở đây đều đổ dồn vào người Kiều Phương Hạ. Những người ban đầu không nhận ra cô lúc này mới ý thức được sự tồn tại của cô.
Người phụ nữa này hóa ra chính là con hồ ly tinh khiến nhà họ Lệ năm đó suýt sụp đổ.
Lúc này Lệ Đình Tuấn lại cố ý lật tẩy thân phận của Kiều Phương Hạ trước mặt bao nhiêu người, chẳng phải là vì muốn cô trở thành trò cười hay sao?
Toàn thân Kiều Phương Hạ cứng đờ, một lúc sau, cô mới quay người lại, đối mặt với Lệ Đình Tuấn.
“Anh Lệ, đã lâu không gặp.”
Khi Lệ Đình Tuấn nghe thấy hai chữ xưng hô đầy xa lạ này, con ngươi sâu thẳm của anh liền co thắt lại.
“Nếu tôi là các anh, loại phụ nữ như thế này, e rằng tôi không dám động vào đâu.” Lệ Đình Tuấn khẽ nhếch mép, từng lời từng chữ đều vô cùng cay nghiệt, châm biếm.
“Sợ rằng sẽ tan cửa nát nhà mất.”
Cơ thể Kiều Phương Hạ khẽ rung lên, cô mím chặt miệng, không nói bất cứ câu nào.
“Đúng, đúng. Hôm nay nhà họ Kiều đúng là không biết xấu hổ, còn dám vác mặt đến đây.”
Tiêu Hoàng Khải ở bên cạnh không ngừng phụ hoa theo: “Tôi sẽ lập tức cho người đuổi bọn họ ra khỏi đây.”
“Không biết xấu hổ?” Lệ Đình Tuấn nheo mắt lại.
Lúc này Tiêu Hoàng Khải mới nhận ra mình đã quá lời.
Lệ Đình Vũ chỉ nhắm vào mình Kiều Phương Hạ, còn Kiều Diệp Ngọc đã được ông cụ nhà họ Lệ định sẵn làm con dâu, sao anh ta lại dám ngang nhiên ở trước mặt Lệ Đình Tuấn sỉ nhục nhà họ Kiều cơ chứ.
“Không phải, ý tôi là… Kiều Phương Hạ không biết xấu hổ, vừa mở miệng ra đã đòi tôi một trăm năm mươi tỷ. Tôi đang muốn đuổi cô ta đi.” Tiêu Hoàng Khải sững người, đem tất cả mọi chuyện đổ lên đầu Kiều Phương Hạ.
Lệ Đình Tuấn không nhịn được khẽ bật cười, cô bán mình với giá một trăm năm mươi tỷ.
Kiều Phương Hạ chỉ im lặng lắng nghe bọn họ đang không ngừng nhục mạ cô, cô trầm mặc một lúc, hai tay buông thong bên người, móng tay đã găm sâu vào lòng bàn tay đến đỏ ửng.
“Khỏi cần làm phiền đến các anh, bản thân tôi cũng có chân.” Cô nhẹ nhàng đáp.
Ai bảo cô nợ nhà họ Lệ, An Phương Diệp cũng nợ nhà họ Lệ.
Về việc Tiêu Hoàng Khải vu oan cho cô, cô cũng không muốn giải thích gì cả. Chửi nhau với một con chó bên đường là sự sỉ nhục và hạ thấp đẳng cấp của cô.
Cô cầm lấy chiếc túi xách mà chú Vương đang cầm cho mình, cố gắng giữ bình tĩnh, đi ngang qua Tiêu Hoàng Khải, lướt qua chiếc ghế sô pha, hướng về phía cửa.
“Khoan đã.” Cô vừa định bước ra khỏi cửa, phía sau đột nhiên có một bàn tay duỗi ra, bóp chặt lấy cổ tay cô.
Hội trường này chỉ có một cửa duy nhất, Lệ Đình Tuấn lại ngồi ở chiếc ghế sô pha gần cửa, ngoại trừ đi ngang qua người anh, Kiều Phương Hạ không còn cách nào khác.
Cô cụp mắt liếc nhìn bàn tay của Lệ Đình Tuấn, nhịp tim của cô lập tức tăng nhanh, nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh, quay đầu nhìn anh.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!