Cô quay người sang, rút tay ra khỏi tay của Cố Dương Hàn rồi cuộn tròn thân mình trong chăn bông.
Cố Dương Hàn im lặng vài giây ở phía sau lưng cô rồi nói: “Phương Hạ, em đánh anh, nhục mạ anh cũng được, không cần phải tự nhịn một mình đâu”
Kiều Phương Hạ nghẹn ngào không nói lời gì rồi nhắm mắt lại và đáp: “Không phải lỗi của mỗi riêng anh đâu”.
Là Lê Đình Tuấn, là bản thân cô, mỗi người bọn họ đều có lỗi.
“Phương Hạ”
Cố Dương Hàn đang định nói cái gì đó thì Kiều Phương Hạ đã ngắt lời anh ấy: “Không cần phải nói nữa đâu, em biết anh định nói gì. Đi ra ngoài đi, em chỉ muốn lại đây một mình”
Cô biết Cố Dương Hàn muốn nói về chuyện mà lúc đầu đọc kĩ, Cố Dương Hàn cũng luôn vì lý do này mà tự trách móc bản thân mình và cảm thấy có lỗi với cô.
Nhưng mà Kiều Phương Hạ từ trước tới nay đều chưa từng đổ lỗi cho bản cam kết mà anh đã ký vào lúc đó, cô hiểu rằng tình hình vào lúc ấy, bất kỳ một người bình thường nào cũng sẽ chọn cứu cô.
Hai đứa con với Lệ Đình Tuấn không còn nữa chính là số phận của cô.
Cố Dương Hàn hiểu được tính khí của Kiều Phương Hạ, anh ấy im lặng không
nói lời nào nhìn chằm hình bóng của cô đang cuộn tròn một lát, lúc lâu sau thì quay người bước ra ngoài.
Anh ấy vừa quay người đi ra định mở cửa, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân gấp gáp từ trong góc truyền đến.
Chưa kịp phản ứng gì thì đã bị một cú đấm mạnh vào mặt.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!