"Là lỗi của cháu. Cháu không ở bên cạnh Phương Hạ để ông tức giận ạ" Lệ Đình Tuấn rũ mắt, nhìn Kiều Tứ Văn trên giường bệnh mà thấp giọng nói.
"Nói cái gì cũng đều là cái cớ, nhưng cháu cam đoan rằng tuần này cháu sẽ gạt bỏ mọi thứ ở lại bên cạnh Phương Hạ"
Điều khiến Kiều Tứ Văn tức giận chính là sự khinh thường của Lê Đình Tuấn dành cho Phương Hạ.
Đứa con của Phương Hạ đã không còn nữa chính là khoảng thời gian đau lòng và tuyệt vọng nhất, điều cần thiết nhất lúc này là Lê Đình Tuấn với tư cách là một người chồng nên chăm sóc và bầu bạn bên cạnh cô.
Đứa trẻ không phải là của riêng Phương Hạ, mà là của hai người họ.
“Cậu có biết con bé đã vì cậu mà chịu đựng hai lần đau khổ không?” Ông ta nhìn chằm chằm vào Lê Đình Tuấn hỏi ngược lại.
"Đúng, tất cả đều là lỗi của cháu. Là cháu không có để ý, đó không phải vấn đề phía Phương Hạ" Lệ Đình Tuấn bình tĩnh thừa nhận sai lầm của mình và xin lỗi một lần nữa, không đề cập đến bất cứ điều gì khác.
Lệ Đình Tuấn quỳ xuống trước mặt ông ta để nói lời xin lỗi. Vừa rồi Kiều Tứ Văn tức giận nhưng chỉ trong nháy mắt đã tan thành mây khói, chỉ còn lại sự đau lòng với Phương Hạ.
Kiều Tứ Văn thở dài nói: “Chuyện vợ chồng của hai đứa bề trên như ông không nên can dự vào được. Từ trước tới giờ ông không phải người không nói đạo lý, nhưng cháu có biết rằng ông nhìn thấy Phương Hạ trên giường bệnh, uống thuốc một mình có bao nhiêu khó chịu không?"
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!