Sắc mặt của Lê Đình Tuấn vẫn như thường, anh lập tức thu dọn đồ đạc rửa mặt ở trên bàn và đưa cho người làm nhân tiện chào hỏi người nhà họ Hứa một
tiếng.
Ở trên giường trong phòng, khuôn mặt của Kiều Phương Hạ cũng hơi đỏ lên, cô lúng túng đến mức vô cùng xấu hổ.
Lê Đình Tuấn vừa che mắt vừa hôn cô, cô còn chưa kịp tránh né thì đã bị
người nhà họ Hứa nhìn thấy.
Phó Minh Tuyết nhìn thẳng vào Lê Đình Tuấn, trong đáy mắt hiện đầy tia cảnh cáo.
Đây mới là ngày thứ hai, liệu hai mươi tám ngày còn lại có thể cử người ngày ngày theo dõi anh không?
Nhưng bà cụ Hứa lại mỉm cười và hòa giải cho họ: “Không sao đâu, tình cảm của người trẻ tốt thì là chuyện tốt. Người trẻ bây giờ không giống như chúng ta hồi đó, bản thân chú ý có chừng mực thì được rồi”
Lúc này Kiều Phương Hạ mới hiểu cái gì gọi là hết đường chối cãi, khuôn mặt của cô đỏ bừng đến tận vành tai.
Lệ Đình Tuấn đã bị người lớn nhìn thấy nhưng không có gì phải che giấu cả, từ lâu anh đã nhận định là Kiều Phương Hạ.
Ngay lập tức anh thấp giọng giới thiệu với Kiều Phương Hạ: “Vị này là bà nội Hứa, vị này là mẹ của Mạn Phi”
Kiều Phương Hạ có chút ấn tượng với bà cụ Hứa, nhưng cô chưa bao giờ gặp chị dâu cả của Hứa Phi Phàm.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!