Cô thấy trên bàn chỉ có một chén bánh trôi liền ngước mắt lên nhìn Lệ Đình Tuấn: "Sao chỉ có một chén?"
Lê Đình Tuấn lấy một cái muỗng sạch đưa cho cô, nhỏ giọng giải thích: "Trước khi ông ngoại đi ra ngoài đã dặn ba người chúng ta ăn một chén thôi."
Ông cụ muốn cầu một điềm lành vào Tết Nguyên Tiêu, người một nhà cùng ăn một chén bánh trôi ngụ ý năm nay đoàn viên.
"Buổi tối quân đội cũng dọn cơm tối, ăn bánh trôi xong thì qua đó" Lệ Đình Tuấn thản nhiên giải thích rồi cầm lấy cái chén nhỏ của Đình Trung, thả hai viên bánh trôi, còn lại thì đẩy tới trước mặt Kiều Phương Hạ.
Đình Trung vừa nhìn hai viên bánh trôi trong cái chén nhỏ của mình vừa đáng thương mong mỏi nhìn sang cái chén lớn của bọn họ.
Có hơn mười viên bánh trôi mà chỉ cho cậu có hai viên. Lệ Đình Tuấn thật quá keo kiệt.
Lệ Đình Tuấn không nhìn Đình Trung mà nói với Kiều Phương Hạ: "Em ăn thêm mấy viên bánh trôi đi. Món ăn trên bàn thường là món mặn, em như thế này thì ăn ít thôi."
Kiều Phương Hạ cũng không biết là Phó Viễn Hạo đã xếp chỗ cho bọn họ, lại nhìn Lê Đình Tuấn.
Phó Viễn Hạo chiếm vị trí số một số hai ở thành phố Hạ Du. Tuy đã đến tuổi nghỉ hưu nhưng ty vọng vẫn còn.
Mấy ngày nay họ hàng nhà họ Lệ tới rất đông. Lúc này đi ăn cơm, tất cả người
ngồi trên ghế đều là cấp dưới, đồng nghiệp của Phó Viễn Hạo và người nhà của bọn họ, vậy có khác gì đi uống rượu mừng của hai người họ chứ?
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!