"Được!"
Lệ Đình Tuấn ung dung gật đầu một cách tỉnh bơ, anh đứng dậy bế Đình Trung thả vào chiếc ghế bên cạnh Phó Viễn Hạo rồi hôn mạnh lên mặt cậu một cái.
Đột nhiên anh cảm thấy rằng sau này mình nên đối xử với con trai tốt hơn một chút.
Anh đứng dậy, đi tới ngồi vào chỗ của ban nãy của Đình Trung, giữa hai người Lục Đình Nam và Kiều Phương Hạ. Ngồi xong anh quay sang nhìn Lục Đình Nam, thản nhiên hỏi: "Anh trở về từ bao giờ thế? Sao không nghe anh nói gì hết?"
Ánh mắt của Lục Đình Nam dường như hoàn toàn bị Lệ Đình Tuấn cản trở, anh chỉ thấy Kiều Phương Hạ quay sang giúp Đình Trung đeo yếm lên, sau đó anh quay sang thấp giọng trả lời: "Buổi sáng!"
Lục Đình Nam biết đứa bé của Kiều Phương Hạ làm sao bị mất, lúc Phó Tình nói cho anh biết, anh cũng hỏi nhiều thêm hai câu.
Anh ấy và Lê Đình Nam nhìn nhau một cái, vẻ mặt anh cũng không vui vẻ gì cho cam.
Hai anh em của anh chưa bao giờ có tình trạng như ngày hôm nay, nhiều ngày không gặp nhau lại chẳng nói với nhau thêm một câu nào.
Im lặng hồi lâu, Lê Đình Tuấn lại nhìn anh ấy và nói nhỏ: "Anh uống rượu không?"
"Không uống, lát nữa anh còn phải lái xe về đội" Lục Đình Nam nhẹ nhàng trả lời.
"Anh bận rộn như vậy mà còn gấp gáp chạy về dự bữa cơm này, cũng thật làm khó anh rồi." Lệ Đình Tuấn cầm đôi đũa lên, khẽ bật cười một tiếng.
Lúc Đình Nam hít một hơi thật sâu, điều chỉnh lại hơi thở rồi quay sang nhìn Lê Đình Tuấn.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!