Nửa sau trận đấu bóng rổ, Ngụy Phong không ra sân, Tề Minh cũng bị hủy bỏ tư cách thi đấu, nhưng cuối cùng trường Trung học Nam Gia vẫn thắng hơn ba điểm nhờ số điểm chênh lệch của nửa đầu trận.
Tề Minh treo áo khoác trên vai, khó chịu đi ra khỏi sân vận động. Vừa rồi cậu ta bị giáo viên thể dục dẫn đội phê bình xối xả một trận, còn suýt nữa bị xử phạt.
Có điều cậu ta cũng không sợ hãi, chỉ dựa vào việc cậu ta là Thái tử của tập đoàn Tề thị, nhà trường sẽ không dám xử phạt cậu ta thật.
Cậu ta và các thành viên trong đội phách lối mắng nhiếc đám chó con trên sân thi đấu, bỗng nhiên nghe thấy có người ở sau lưng gọi cậu ta lại: “Tề Minh.”
Cậu ta quay đầu, nhìn thấy một thiếu niên để tóc húi cua mặc áo khoác vận động chạy tới.
Vừa rồi lúc thi đấu, tên này hình như ở đội hậu cần, ân cần đưa nước đưa khăn mặt cho vài thành viên đội bóng có hoàn cảnh gia đình không tệ.
“Tôi tên là Liễu Lịch Hàn, rất hân hạnh được làm quen cậu.”
“Cậu tên gì thì liên quan quái gì đến tôi?”
Tề Minh liếc mắt là nhìn ra được tên này không phải người trong giới của bọn họ, nhãn hiệu quần áo trên người vừa rẻ tiền vừa cố ý, cậu ta không muốn để ý lắm.
Liễu Lịch Hàn lại không buông tha mà đuổi theo cậu ta: “Cậu và Ngụy Phong có khúc mắc đúng không? Không phải lần đầu tiên gặp mặt nhỉ, sao nó lại chọc đến cậu rồi?”
“Liên - quan - quái - gì - tới - mày?” Tề Minh lặp lại mấy chữ này, rõ ràng là đã cực kỳ mất kiên nhẫn.
Liễu Lịch Hàn cười, cậu ta đã quen với sự lạnh nhạt và khinh thường của đám cậu ấm này đối với mình, đề nghị: “Hợp tác thì thế nào, chúng ta ghét chung một người đấy.”
Tề Minh nghe thấy lời này thì lạnh lùng liếc mắt nhìn cậu ta: “Mày là cái thá gì?”
“Cậu chưa từng nghe câu này sao, kẻ địch của kẻ địch chính là bạn, chúng ta có cùng kẻ địch.”
“Mày bị nó đánh rồi à?”
“Tôi chỉ cảm thấy, loại người này nên chạy về cái hồ bùn nhão của nó, con mẹ nó đừng si tâm vọng tưởng đến những thứ không thuộc về nó.”
Tề Minh khẽ nhướng khóe mắt: “Nói tiếp.”
Liễu Lịch Hàn thấy cậu ta động lòng, thế là tiến về phía trước: “Cậu ở Thực Nghiệm, muốn động tay chân với nó hẳn là rất tốn sức, nhưng tôi và nó học cùng lớp, hợp tác với tôi tuyệt đối là lựa chọn tốt nhất.”
Một giây sau, Tề Minh đá một cái vào đầu gối cậu ta, khiến cậu ta quỳ một chân trên mặt đất, một bụng lửa giận vừa rồi bị Ngụy Phong gợi ra được phát tiết hết vào người Liễu Lịch Hàn.
“Con mẹ nó mày là cái thá gì mà cũng muốn hợp tác với tao?”
“Ông đây khó chịu nhất là nhìn loại người như mày, tự cho là đúng.”
“Có phải mày cảm thấy cả thế giới chỉ có mày là thông minh, người khác đều là đồ ngu không?”
Tề Minh đạp mấy cái hung hăng vào người cậu ta, đều nhờ vào mấy chàng trai bên cạnh kéo Tề Minh đi.
Liễu Lịch Hàn khó khăn đứng dậy, xoa vết bầm trên mặt, trong mắt là vẻ u ám.
Cậu ta đã chịu đủ rồi, sớm muộn gì cũng có ngày, cậu ta sẽ khiến những người xem thường cậu ta đều phải trả giá đắt!
…
Ngụy Phong nhảy lên xe mô tô, đội mũ bảo hiểm che mắt lên, dùng chìa khóa khởi động động cơ chuẩn bị rời đi.
Cô gái nhỏ giống như chuột chũi, không biết nhanh nhẹn nhảy ra từ chỗ nào, chặn trước đầu xe, đè tay lái của anh lại: “Anh xuống đây.”
Ngụy Phong ngoan ngoãn xuống xe, nâng cằm, liếc nhìn cô.
Trên trán cô gái nhỏ thấm mồ hôi, rõ ràng là đã chạy cả đoạn đường theo anh đến đây, bộ ngực nhỏ bằng phẳng chập trùng không ngừng, bảng tên của Trung học Nam Gia trên ngực cũng rung động theo hơi thở của cô.
Cô cũng không nói lời nào khác, đưa tay nhấn lồng ngực và phần bụng của anh, tựa như đang kiểm tra vết thương của anh.
Vừa rồi Tề Minh đã tức giận đạp anh mấy cái, trông thật sự muốn đòi mạng luôn.
Tên đó… mang kính trông hào hoa phong nhã, không nghĩ tới cũng là chó điên.
Ngụy Phong thấy Lộ An Thuần sờ cơ thể anh một cách trắng trợn giống như lưu manh thì mím môi cười khẽ: “Cởi ra cho em sờ nhé?”
Cô đánh anh một cái xem như khiển trách, Ngụy Phong kêu rên một tiếng, Lộ An Thuần lại hối hận vì đã nặng tay, vội vàng xoa cho anh: “Rốt cuộc là có sao không? Cậu ta đạp rất tàn nhẫn, nhìn thôi cũng thấy đau.”
“Không biết, hay là em kiểm tra xem.”
Cô gái này cũng thật sự thành thật, kéo Ngụy Phong đi đến con ngõ nhỏ hoang vắng không người ở bên cạnh, vén áo hoodie mỏng manh của anh lên xem.
Từng múi cơ bụng của anh vuông vức lại rắn chắc, cơ ngực cứng rắn, hình như còn… lớn hơn cô.
Lộ An Thuần không nhìn những bộ phận khiến người ta đỏ mặt này, chỉ nhìn vị trí ửng đỏ trên ngực anh, nhưng không nhìn ra được có gì đáng ngại.
“Cậu ta đạp rất mạnh, không tổn thương đến nội tạng chứ?”
“Dựa vào nó mà muốn làm tôi bị thương à, ăn cơm nhiều thêm mấy năm đi.” Ngụy Phong khinh thường nói.
“May mà vừa rồi anh không đánh nhau với cậu ta.” Lộ An Thuần thả áo của anh xuống, cùng anh dựa lưng vào tường, đứng sóng vai: “Nếu không là lớn chuyện rồi.”
“Em không ở đó thì chắc chắn anh sẽ đánh trả; em ở đó… thì thôi.”
“Đâu liên quan gì đến em chứ?” Cô nghiêng đầu nhìn về phía anh.
“Không muốn đánh nhau trước mặt em.” Ngụy Phong cũng cụp mắt nhìn cô gái nhỏ còn chưa cao tới ngực anh: “Ở trước mặt em, hình tượng của anh nên lịch sự tao nhã, giống như quý ông.”
“Ha ha ha ha.”
Lộ An Thuần quả thật cười muốn chết: “Anh còn muốn thiết lập hình tượng như vậy trước mặt em à, muộn quá rồi đó!”
Ngụy Phong cũng cười, trong lòng trong mắt tràn đầy hình bóng cô.
Lộ An Thuần kéo tay áo anh một cái: “Đi bệnh viện đi, em cùng anh đi xem sao, để đề phòng ngộ nhỡ thì chụp film luôn.”
“Không cần, thật sự không sao.” Ngụy Phong lại hỏi cô: “Em không đi xem Mao Mao của em à, không phải nó bệnh hả?”
“Nó tên là Cầu Cầu! Không phải là Mao Mao!”
“Như nhau cả.”
“Hoàn toàn khác nhau, đừng nói nhảm nữa, đi bệnh viện.”
“Đi xem chó của em trước đã.”
“Anh chính là chó của em.”
“.”
Ngụy Phong dừng chân lại, quay đầu nhìn cô: “Thật à?”
Lộ An Thuần khó chịu khẽ hừ một tiếng: “Cầu Cầu của em nghe lời lắm, anh phải học tập nó nhiều hơn.”
Anh cười khẽ một tiếng rồi leo lên mô tô, lấy ra chiếc mũ bảo hiểm Angry Bird từ cốp xe đội lên cho Lộ An Thuần: “Nó có thể so với anh à?”
“Vậy thì có đi bệnh viện không?”
“Lên xe, đi với anh.”
Lộ An Thuần nhảy lên xe máy, cùng Ngụy Phong đi bệnh viện chụp film trước, xác định thật sự không có gì trở ngại, hai người mới đi đến bệnh viện thú y xem Cầu Cầu.
Liễu Như Yên có việc đi trước, nhưng Cầu Cầu ở lại bệnh viện để mổ, bác sĩ nói xương sườn của chú chó bị gãy mất một cái, nhưng tính chịu đựng của chó rất mạnh, cho nên lúc đó không có biểu hiện quá đau đớn, may mà đưa tới kịp thời, kéo dài thêm một khoảng thời gian nữa thì chỉ sợ hậu quả khó mà lường được.
Cũng may cuộc phẫu thuật khá thành công, hiện tại thuốc tê vẫn chưa hết tác dụng, chú chó đang ngủ say trong hộp giữ ấm.
Trái tim Lộ An Thuần đau đớn không thôi, cô trìu mến đưa tay vuốt ve lông xoăn như nhung trắng của chú chó.
Ngụy Phong nhìn chú chó con bị quấn băng vải hết nửa người, nhíu mày hỏi: “Sao con chó ngốc này lại làm gãy xương sườn của mình rồi?”
“Là bố em…”
Ngụy Phong không hỏi thêm nữa, có lẽ cũng đoán được chút ít.
Lộ An Thuần bỗng nhiên quay người, tìm đến nhân viên ở quầy của cửa hàng thú cưng: “Cho hỏi, các cô có khách nào muốn nhận nuôi chó không? Tôi… tôi muốn tìm nhà cho nó, tôi không thể nuôi nó được nữa.”
“Ờ.” Em gái lễ tân khó xử nói: “Đúng là có một vài vị khách muốn nhận nuôi chó, nhưng chúng tôi vẫn hy vọng đã nuôi rồi thì phải chịu trách nhiệm tới cùng với các bé, đừng tùy tiện vứt bỏ.”
Lộ An Thuần cắn môi dưới: “Tôi cũng không muốn bỏ đâu, nhưng…”
Cô biết vì sao Lộ Bái lại đón Cầu Cầu từ thành phố Kinh tới, Cầu Cầu là chú chó cô thích nhất, cô làm sai bất cứ chuyện gì thì ông ta đều sẽ trừng phạt chú chó này, đạt được mục đích tra tấn cô.
Cho dù, cho dù cô cẩn thận không phạm lỗi thì cũng không bảo vệ được chú chó này.
Lộ Bái có vô số cách khiến cô đau khổ giày vò.
Nhưng đương nhiên không thể nói những lời này với người khác được, cô chỉ có thể cầu xin em gái ở quầy lễ tân: “Tôi có nỗi khổ riêng của tôi, có thể nhờ cô giúp đỡ một chút không.”
“Được, vậy tôi chỉ có thể hỏi trong danh sách bạn bè Wechat của cửa hàng một chút xem có khách nào muốn nhận nuôi hay không, nhưng cô cũng đừng ôm hy vọng quá lớn, con chó này bị thương, bên chúng tôi vẫn còn mấy con chó đang chờ được nhận nuôi, cho nên tỷ lệ thành công không cao đâu.”
Lúc này, Ngụy Phong bỗng nhiên nói: “Anh nuôi con chó này.”
Lộ An Thuần ngạc nhiên quay đầu nhìn anh: “Anh… anh muốn nuôi chó à?”
“Không tính là nuôi, trong tiệm cần một con chó giữ nhà, nó có thể làm công trong tiệm của anh, tay làm hàm nhai.”
“Ờ.”
Lộ An Thuần nhìn chú chó trắng nằm trong hộp giữ ấm: “Canh cổng… có thể hơi làm khó nó, bản chất của nó là một con chó cảnh, chỉ giỏi tỏ ra đáng yêu làm nũng, dựa vào sự yêu thích của chủ để sống.”
“Vậy thì phải huấn luyện.” Ngụy Phong chống một tay lên viền hộp, đưa tay tóm lấy lỗ tai của chú chó, chú chó dường như vừa tỉnh lại, thân mật cọ vào tay anh: “Nếu em yên tâm thì có thể giao nó cho anh.”
Lộ An Thuần cảm kích nhìn qua anh, cũng không biết nói gì cho phải.
Cô nợ anh nhiều lắm.
“Em… em có thể đưa cho anh tiền sinh hoạt của nó.”
“Đã nói để nó tự kiếm mà.”
“Cảm ơn anh, Ngụy Phong.”
“Khách sáo vậy, có cần làm chút hành động thực tế không?” Anh xoay người dựa vào một bên hộp kính, nhìn cô một cách cà lơ phất phơ.
“Ví dụ như?”
“Ví dụ như…”
Anh lại gần, dừng lại ở khoảng cách gần cô trong gang tấc, đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm vào cánh môi non mềm của cô gái, chỉ thiếu chút nữa thôi là chạm vào.
Lộ An Thuần nhìn khuôn mặt đẹp trai lại lưu manh đó, hơi thở cũng trở nên rất nhẹ, khuôn mặt nghiêng qua một bên theo bản năng, cơ thể run rẩy… cực kỳ căng thẳng.
Ngụy Phong khẽ cười: “Có thể chứ?”
“Không thể.”
“Muốn lắm.”
“Vậy thì cũng không được, tạm thời.”
Anh thở dài, đứng thẳng người: “Em có biết có bao nhiêu cô gái theo đuổi ông đây không?”
Lộ An Thuần hơi xê dịch ra xa một chút, tránh né tay anh: “Vậy anh đi đi.”
“Anh đi đây.” Ngụy Phong cất bước chân lười biếng rời đi: “Đừng khóc đó.”
Lộ An Thuần túm lấy góc áo của anh.
Anh quay đầu nhìn cô, cô cúi đầu, ánh mắt nghiêng qua một bên, trên khuôn mặt tràn đầy vẻ khó chịu.
Ngụy Phong thở dài, mở bàn tay năm ngón ra đặt trên đầu cô nhấn nhấn: “Thua em luôn.”
“Cầu Cầu tỉnh rồi, chúng ta đưa nó về đi.”
Nhân viên cửa hàng đưa chuồng vận chuyển tới, Ngụy Phong cẩn thận ôm chú chó bỏ vào đó rồi dùng một tay xách lên: “Đúng rồi, nó ăn gì vậy?”
“Thức ăn cho chó.”
“Có thể cho ăn cơm không.”
“Ồ… có thể chứ.” Lộ An Thuần muốn cố gắng hết mức không mang đến thêm phiền phức cho anh: “Cơm thừa cũng được, đừng cho ăn xương, đừng bỏ muối, thịt ức gà cũng không thành vấn đề.”
Ngụy Phong vừa nghe đã thấy phiền phức: “Vậy thì vẫn mua thức ăn cho chó đi.”
“Ừm! Để em mua.”
Nhân viên cửa hàng lấy xuống một túi thức ăn cho chó, Lộ An Thuần vội vàng lấy ví ra chuẩn bị trả tiền thì Ngụy Phong đã đưa mã QR tới, “Tích” một tiếng đã thanh toán xong tiền thuốc men và chi phí thức ăn cho chó.
“Sao anh hành động nhanh vậy?”
“Là do em chậm quá.”
“Không được, không thể để anh trả số tiền này được.”
“Vẫn chưa nghèo đến mức này đâu.”
Lộ An Thuần cùng anh đi ra khỏi cửa hàng, trong lòng cô cảm thấy rất khó chịu, ví tiền vẫn nằm trong tay, cô lấy ra tiền giấy trăm tệ: “Em trả lại tiền cho anh.”
“Lộ An Thuần, anh nói, anh chưa nghèo đến mức này.”
“Nhưng chuyện nào ra chuyện đó, đây là chó của em, tất cả chi phí chắc chắn phải do em thanh toán chứ.”
“Em đã đưa nó cho anh rồi.” Ngụy Phong đặt chiếc chuồng vận chuyển chó ở đuôi xe rồi ngồi lên xe.
“Ngụy Phong, anh kiếm tiền vốn đã vất vả lắm rồi, em không muốn để anh vì em mà thanh toán quá nhiều, anh tích góp tiền vì bản thân mình không được sao…”
Mấy câu nói cô thốt ra lập tức khiến Ngụy Phong nghĩ đến những ngôn từ khó nghe của Tề Minh nói vào tai nghe lúc chơi bóng.
Anh giật giật môi, trong giọng nói mang theo chút tự giễu: “Em cũng cảm thấy anh không xứng thích em, đúng không?”
Một cơn gió thổi qua, hai người đồng thời im lặng.
Lộ An Thuần lập tức cất ví tiền đi, chủ động đội mũ Angry Bird rồi ngồi vào vị trí phía sau anh, không nói một lời mà ôm lấy vòng eo gầy gò mạnh mẽ của anh.
Một tiếng “Oành” vang lên, mô tô lao đi như lưỡi dao, gió lớn gào thét bên tai.
Lộ An Thuần ôm eo anh rất chặt, chống trán lên lưng anh, giọng buồn bã: “Anh biết rõ tâm ý của em mà.”
Ngụy Phong nhìn thẳng về phía trước, chạy xe lên cầu vượt, dòng sông Gia Lâm cuồn cuộn chảy bên cạnh bọn họ, cùng bọn họ hướng về nơi xa vô định.
Rất lâu sau, anh mới nặng nề nói một câu: “Anh biết, anh sẽ không nói lời đó nữa.”
Lộ An Thuần ôm chặt anh: “Anh Phong, là em không xứng với anh.”