*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lộ An Thuần vừa dùng khăn giấy lau sạch son môi đã hoàn toàn nhòe đi, vừa vội vàng đi vào biệt thự.
Cũng may Lộ Bái luôn ở trong phòng sách nghe điện thoại, bàn chuyện làm ăn, cô về hơi trễ, ông ta cũng không để ý.
Cô gái chợt lóe lên một cái đi ngang qua cửa phòng sách của ông ta rồi chui vào phòng mình, tắm nước nóng hầm hập, sau đó co vào trong chăn.
Nghĩ đến tình hình vừa rồi, cô ôm chăn phát điên aaa một hồi.
Nụ hôn đầu tiên trong đầu cô tưởng tượng nên là một nụ hôn mơ mộng, thuần khiết đẹp đẽ, ở trong vườn hoa nở rộ, giống như hoàng tử và công chúa trong truyện cổ tích.
Nhưng Ngụy Phong lại mang đến cho cô một cảm nhận hoàn toàn khác biệt, trong cơn mưa dầm rả rích, anh chặn cô vào một bên đoạn tường gập ghềnh, giống như con chó hoang đã đói bụng rất lâu, vừa cắn vừa xé cô, vừa liếm láp vừa nghiền ép, cô gần như không chống đỡ được, muốn trốn tránh, nhưng anh cứng rắn nâng sau gáy cô, ép cô đi vào khuôn khổ.
Lộ An Thuần chỉ có thể mặc cho anh tùy tiện cướp đoạt và làm càn.
Xấu xa quá.
Cô liếm môi một cái, ở môi dưới có một vết rách nhẹ, hiện ra mùi máu tươi chan chát, là nơi bị Ngụy Phong cắn bị thương.
Cảm giác đau mơ hồ này kích thích thần kinh của cô.
Anh hung ác như thế, lại điên cuồng như thế… Lộ An Thuần lại hoàn toàn không ghét.
Cô rất thích anh để lại dấu vết trên người mình, cho dù là cảm giác đau đớn.
Cô mở hộp đồng hồ mà Ngụy Phong đưa cho cô, dây đồng hồ là dây vải màu cầu vồng rất tươi mát đáng yêu, sau khi khởi động máy thì quả nhiên có lời nhắc nhở về quyền định vị, Lộ An Thuần không hề do dự mà nhấn đồng ý.
Cài đặt hoàn thành, chỉ cần cô đè vào nút ở thân đồng hồ thì có thể lập tức gửi tín hiệu cầu cứu cho anh.
Từ nay về sau, Ngụy Phong không chỉ là người yêu của cô mà cũng là anh hùng cái thế có thể bảo vệ cô.
*
Ngụy Phong đậu mô tô ở nhà xe tại giao lộ, điện thoại truyền đến tin nhắn nhắc nhở quyền định vị đã được đồng ý.
Anh trả lời cô bằng một meme —
[Ngoan]
Khóa xe xong, anh lấy chìa khóa mở cửa cửa hàng ra, đi vào thì nhìn thấy Chúc Cảm Quả ngồi trên bàn sửa chữa của anh chơi game cực kỳ tập trung.
“Về rồi à?”
Ngụy Phong đi vào nhà vệ sinh lấy khăn lông trắng lau sạch mái tóc ngắn ướt át, hững hờ nói: “Đã trễ thế này rồi mà còn không về, lão Chúc cũng mặc kệ cậu hả?”
“Tớ nói với lão Chúc là đi tìm học sinh giỏi hướng dẫn bài tập cho tớ, lão Chúc trực tiếp hỏi cậu là có đồng ý cho tớ đến nhà cậu ở không, còn nói có thể đóng tiền sinh hoạt cho cậu.”
Ngụy Phong cởi áo khoác ẩm ướt ra, tiện tay ném vào sọt đồ giặt: “Tớ cảm thấy có khả năng bố cậu không cần cậu nữa.”
“Chỉ với cái thành tích môn tự nhiên siêu thần trong kỳ thi cuối kỳ của cậu thôi, ông ấy đã trực tiếp muốn mang tớ qua cho cậu nhận làm con nuôi rồi, nếu như cậu không chê.”
“Tớ hơi chê.”
“...”
Chúc Cảm Quả nhảy xuống khỏi bàn sửa chữa, nhận lấy cặp sách của anh, tìm kiếm bài tập: “Hôm nay cậu đi chúc mừng sinh nhật tiểu thiên kim à?”
“Ừm.”
“Tiệc sinh nhật như thế nào, có phải cực kỳ xa hoa không, có lẽ còn náo nhiệt hơn bữa chúng ta đi làm nhân viên phục vụ nhỉ.”
“Tớ không vào, ở bên ngoài chờ cô ấy, vội vã gặp mặt, đút cô ấy ăn hai miếng bánh kem.”
Chúc Cảm Quả “Chậc” một tiếng: “Chẳng có ai làm chó la liếm như cậu đâu.”
Ngụy Phong ngược lại cũng không phản bác.
“Có điều nói đến thì mức độ đầu óc yêu đương của tiểu thiên kim kia không thua kém cậu chút nào đâu, tớ cảm thấy hai cậu thuộc kiểu la liếm lẫn nhau.”
Anh liếc nhìn cậu ta một cái: “Cậu lại biết rồi à?”
“Tớ có chứng cứ.” Chúc Cảm Quả lấy điện thoại ra, ở ghi chép trò chuyện với Lộ An Thuần rồi đưa tới bên tay anh.
Ngụy Phong đón lấy, ngón cái lướt lên, ánh mắt trở nên hết sức dịu dàng.
Cô thật sự rất để ý anh.
Chúc Cảm Quả chậm rãi xích lại gần anh, càng ngày càng gần, Ngụy Phong ngửa đầu ra sau, rất không khách sáo mà đẩy cậu ta ra: “Tớ không có hứng thú với người cùng giới, cậu tự trọng đi.”
Chúc Cảm Quả nhìn chằm chằm vết son môi đỏ chưa lau sạch bên môi anh, kinh hãi nói: “Má má má, con mẹ nó đây là son môi đúng không! Thành thật khai báo, ở đâu ra!”
“Bà xã của tớ.” Ngụy Phong không hề che giấu: “Nếu không thì còn có thể ở đâu ra.”
“Hai cậu thật là biết chơi đó!”
Ngụy Phong liếm môi, lại hỏi: “Cái thứ này có thể ăn chứ?”
“Chắc là có thể, không phải… tớ chưa từng nếm thử mà!” Chó độc thân vạn năm Chúc Cảm Quả níu lấy anh tò mò truy hỏi: “Rốt cuộc là cảm giác gì vậy, nói với anh em một chút đi.”
Ngụy Phong nhớ lại tình hình vừa rồi, không biết Lộ An Thuần nghĩ thế nào, dù sao đầu óc anh cũng mờ mịt.
“Không dễ hình dung lắm, muốn thô bạo một chút lại không nỡ, nhẹ nhàng một chút thì cảm thấy vẫn chưa thỏa mãn, cứ nhảy qua nhảy lại giữa dịu dàng và thô bạo, cuối cùng sắp đốt cháy CPU của tớ rồi.”
Chúc Cảm Quả nuốt nước bọt: “Cái hình dung này của cậu có cảm giác lắm đó, tớ có thể hiểu thế này không, xen lẫn giữa vừa mềm vừa cứng, cuối cùng trực tiếp bất lực?”
“...”
Ngụy Phong đạp Chúc Cảm Quả ra ngoài rồi đóng cửa lại, hai tay chống bên bàn sửa chữa, nghĩ đến biểu hiện thô bạo vừa rồi và bóng dáng chạy trối chết của cô gái, trong lòng anh mơ hồ có chút bất an, anh suy nghĩ một chút rồi gọi điện thoại cho Lộ An Thuần.
Cuộc gọi được kết nối nhanh chóng.
“Vẫn chưa ngủ à?”
“Chưa, không ngủ được.” Có lẽ cô gái đang nằm trong chăn, cho nên giọng nói mang theo cảm giác lười biếng mềm mại: “Anh vừa về tới nhà sao?”
“Ừm, vì sao không ngủ được?”
“Còn hỏi vì sao nữa.”
Ngụy Phong nghe giọng điệu trách cứ của cô, khẽ cười một tiếng: “Ồ.”
“Ồ gì mà ồ!”
“Anh khiến em mất ngủ.”
Cô hừ một tiếng: “Anh làm môi em trầy da rồi.”
“Đau không?”
“Đau chứ!”
“Lần sau anh sẽ kiềm chế một chút.”
“Ngụy Phong, anh đừng hòng có lần sau!”
Nghe thấy cô không giận thật, Ngụy Phong thoáng yên tâm.
Thật ra anh cũng có chút hối hận, đây là lần đầu tiên của cô, bất kể như thế nào, anh cũng nên dịu dàng một chút.
“Ngụy Phong…”
“Anh đây.”
“Ngụy Phong, vừa rồi tim em đập nhanh lắm.”
“Anh cũng vậy, đầu óc thì mờ mịt.”
Hai người im lặng vài giây đồng hồ, hơi thở đan xen vào nhau, dòng điện sàn sạt tựa như dòng sông lưu luyến lẳng lặng chảy xuôi bên tai họ.
Một lúc sau, Lộ An Thuần cười khẽ một tiếng: “Anh còn mờ mịt nữa, thuần thục hơn em nhiều đó, vừa nhìn là biết rất có kinh nghiệm.”
“Em biết mà, kinh nghiệm của anh đều đến từng mấy video trên trang web không hợp pháp. Còn kinh nghiệm thực chiến, chỉ có em thôi.”
Cô gái nhỏ kéo dài giọng điệu: “À, chẳng trách ~”
“Chẳng trách cái gì?”
“Mấy cái video đó đều có khẩu vị rất nặng, chẳng trách anh thô lỗ thế.”
Ngụy Phong trầm giọng cười: “Lộ An Thuần, em không thích hợp.”
“Hả, cái gì?”
“Sao em biết mấy video đó có khẩu vị rất nặng, xem rồi sao?”
“Em… không có!”
“Muộn lắm rồi, bà xã, nói thêm nữa anh sẽ không ngủ được mất, sau này gặp mặt giao lưu.”
“Ai muốn giao lưu với anh chứ, tạm biệt!”
Lộ An Thuần cúp điện thoại trước, gương mặt đỏ bừng, mặc dù có chút khó xử nhưng vì đó là Ngụy Phong, cho dù thẹn thùng với anh thì cũng là một việc hạnh phúc.
Cái gì cô cũng có thể cho anh biết.
…
Mấy tháng cuối cùng trôi qua nhanh chóng, Ngụy Phong dùng thành tích tốt nhất để thông qua cuộc thi thể dục tuyển sinh tự chủ của đại học Hàng không Bắc Kinh. Tố chất cơ thể của anh quả thật không thể bắt bẻ, mà cả mớ giải thưởng thi đấu cũng làm cho giáo viên phỏng vấn nghẹn họng nhìn trân trối.
Bất kể là trí lực hay thể lực, anh đều đã đạt đến trị số tối đa của loài người, nếu như cái tên này không có cách nào tiến vào hệ thống hàng không thì quả thật là một tổn thất lớn cho sự nghiệp khoa học của Trung Quốc.
Nhưng mà, khi các giáo viên nhìn thấy thành tích tiếng Anh và Ngữ văn ba năm học trong sơ yếu lý lịch của anh thì mày nhíu lại giống như cồn cát.
Chuyện học lệch môn này… cũng không khỏi nghiêm trọng quá rồi đó.
Cho dù thuận lợi thông qua đo lường thể trạng của buổi tuyển sinh tự chủ thì có thể thi qua đại học được không cũng là một vấn đề lớn.
Sau khi kết thúc phỏng vấn, mấy giáo viên đuổi theo Ngụy Phong, trịnh trọng lại nghiêm nghị khuyên nhủ anh, bảo anh nhất định phải nâng thành tích môn xã hội lên.
Người bạn nhỏ Ngụy Nhiên cùng anh trai cậu đi thành phố Kinh tham gia tuyển sinh tự chủ của trường Hàng không, khâu phỏng vấn được tổ chức theo kiểu công khai, lúc đó cậu bé cùng các thí sinh khác ngồi trong phòng học, cậu đã quay lại toàn bộ quá trình phỏng vấn của anh trai cậu rồi gửi cho Lộ An Thuần.
Lộ An Thuần nhìn chàng trai đứng giữa bục giảng trong video.
Anh mặc áo sơ mi trắng sạch sẽ, tóc hình như đã ngắn hơn một chút so với lúc anh đi, mấy sợi tóc cắt ngang trán rũ xuống, mặt mũi thanh tú, đôi mắt trong veo, mang theo cảm giác vô cùng thiếu niên, tươi đẹp lại đường hoàng.
Giáo viên phỏng vấn hỏi một câu hỏi vô cùng thông thường: Vì sao muốn vào trường Hàng không.
Chàng trai cân nhắc một lúc rồi trả lời: “Trong chiều không gian vũ trụ, cuộc đời chỉ như giọt nước trong biển cả, tất cả những gì ta nhìn thấy và biết đến có hữu hạn, em không muốn bó hẹp lại. Em đã xem về những thế giới chưa từng thấy, cho dù cuộc đời như phù du thì em cũng muốn trở thành một phù du đứng trong chiều không gian vũ trụ, gặp gỡ thần linh.”
Câu trả lời này khiến các giáo viên xung quanh gật đầu liên tục, Lộ An Thuần cũng bị câu trả lời của anh cảm hóa, nước mắt gần như sắp vòng quanh mắt, Ngụy Nhiên lại nói —
“Nhiệt huyết lắm đúng không, nhưng một câu của giáo viên đã đánh cho anh em hiện nguyên hình.”
“Câu gì?”
“Giáo viên nói: Giấc mơ rất rộng lớn, nhưng thành tích tiếng Anh của em quá kém, hoàn toàn không thi đậu vào trường chúng ta được.”
“Ha ha ha ha ha ha.”
Lộ An Thuần quả thật sắp chết cười.
Sau hôm đó, Lộ An Thuần bắt đầu giúp Ngụy Phong bổ túc tiếng Anh và Ngữ văn.
Dưới hình thức thi đại học 3 cộng 1 cộng 2, tiếng Anh và Ngữ văn hoàn toàn nắm giữ phần chính, cho dù thành tích môn tự nhiên của anh có tốt hơn nữa thì hai môn này đều có thể trực tiếp quyết định sống chết.
Mỗi ngày Lộ An Thuần giám sát Ngụy Phong nghe viết tiếng Anh, Ngữ văn thì sắp xếp mỗi tuần làm một bài, cô tự mình phê sửa bài cho anh, dùng chữ nhỏ xinh đẹp nắn nót viết đầy những ví dụ lít nhít xung quanh bài văn.
Ngụy Phong thật sự không có cách nào nắm bắt được nội dung quan trọng tinh túy của việc viết văn hay, đối với anh nó giống như luận văn SCI vậy, luận điểm phong phú, luận cứ đầy đủ, phân tích vấn đề một cách cặn kẽ rõ ràng thì chính là một bài văn hay, sao còn phải dùng những phương pháp tu từ như so sánh, ví von, có tác dụng thực tế gì sao, có thể mang đến sự tiến bộ cho sự nghiệp khoa học nhân loại sao?
Lộ An Thuần tức giận đến mức muốn đánh người.
“Không thể mang đến sự tiến bộ cho sự nghiệp khoa học nhân loại, nhưng sẽ mang đến chướng ngại lớn cho chúng ta trong việc giao tiếp.” Cô thở hổn hển nhìn anh: “Ngụy Phong, em mệt tâm quá, anh viết văn nát như vậy, có thể chúng ta thật sự không thích hợp đâu!”
Cô đã nói câu này một trăm tám mươi lần rồi.
Anh viết văn dở, bọn họ không hợp.
Anh học Vật lý quá tốt, bọn họ không hợp.
Anh vậy mà lại không thích ăn cà, bọn họ không hợp.
Thậm chí tóc cắt ngang trán của anh thường xuyên xù lên, bọn họ cũng không hợp…
Mỗi lần chỉ cần Ngụy Phong chọc cô tức giận, cô đều sẽ tiến hành một lần quá trình “chia tay”.
Hai người thường xuyên tranh luận chuyện này, nhưng chỉ cần Lộ An Thuần đưa ra tuyên ngôn “chia tay”, bất kể như thế nào Ngụy Phong đều sẽ thỏa hiệp, cáu kỉnh viết lại từng lời ví von mà cô yêu cầu.
Thật sự không được thì kiên quyết học thuộc.
Đương nhiên, mỗi lần kiểm tra Vật lý chính là lúc Ngụy Phong nở mày nở mặt.
Nhất là lúc Lộ An Thuần cầm bài kiểm tra, tức giận nhờ anh giúp đỡ, bảo anh giúp cô giảng đề.
Đầu ngón tay thon dài của Ngụy Phong xoay bút, anh nhìn bài kiểm tra một lượt, sau đó thì tinh tường nói: “Đơn giản như vậy, là người thì đều biết làm.”
Lộ An Thuần quả thật bị anh làm tức chết.
Có điều anh lại hết sức kiên nhẫn giảng bài cho cô, có một lần trên xe điện ngầm ồn ào người người nhốn nháo, anh đặt giấy nháp lên cửa sổ, nghiêm túc viết công thức phân tích, cẩn thận giảng bài cho cô gái bên cạnh.
Lộ An Thuần thò đầu nhìn, hết sức tập trung nghe anh giảng bài.
Nhưng bọn họ đều không nghĩ tới, cảnh tượng này lại bị người qua đường chụp lại đăng lên mạng, quả thật đã nổi lên một đợt.
Chàng trai trong tấm hình đeo cặp sách, cánh tay thon dài lưu loát hiện ra màu trắng lạnh, áo khoác đồng phục tùy ý vắt trên vai, vừa phóng khoáng ngang ngược lại nghiêm túc chăm chú, mặc dù không chụp được chính diện nhưng cũng có thể nhìn ra được giá trị nhan sắc anh tuấn của anh từ sườn mặt sắc bén.
Mà vô cùng may mắn là lúc đó Lộ An Thuần đội mũ, lại mặc đồng phục, chỉ chụp được một góc bóng lưng mờ hồ, không nhìn ra được gì cả.
Cư dân mạng nhiệt tình bình luận về tấm hình này, không ngừng hâm mộ —
“Trời ạ, tươi trẻ quá thanh xuân quá.”
“Dáng vẻ tốt đẹp nhất của tình yêu nhỉ.”
“Thanh xuân cùng nhau cố gắng, thật là tốt đẹp.”
“Chàng trai này rất rất đẹp trai! Làm bạn gái của cậu ta quá hạnh phúc luôn!”
“Đồng phục của Trung học Nam Gia, có lẽ hai người này đều chuẩn bị thi vào trường nổi tiếng nhỉ.”
…
Buổi chiều ngày thi đại học hoàn toàn kết thúc, Lộ An Thuần đi ra khỏi trường thi, chạy như bay cả đoạn đường, vui vẻ đến mức giống như chim non xổ lồng.
Ngụy Phong đứng dưới cây tử đằng, cơn gió nhẹ đầu hạ lướt qua, những chùm hoa tử đằng như thác nước, rũ xuống đầu vai anh, dường như cũng yêu thích chàng trai sạch sẽ trong trẻo này.
Anh cúi đầu nhìn điện thoại, Lộ An Thuần lặng lẽ trốn đến phía sau anh, còn tưởng rằng anh đang lên mạng tra đáp án, đang muốn nói chưa có đáp án nhanh như vậy, nhưng khi nhìn lén màn hình thì giật mình phát hiện ra, cái tên này hoàn toàn không phải đang tra đáp án!
Anh đang tìm câu hỏi trên Zhihu: Đã trưởng thành, yêu đương bao lâu đưa ra lời làm tình với bạn gái thì thích hợp?