Đầu tháng sáu, Nam Thành đang trong mùa mưa ẩm ướt.
Cơn mưa kéo dài suốt cả ngày cuối cùng cũng tạnh, những đám mây màu đỏ cam lặng lẽ lấp đầy nửa bầu trời.
Đường Khê đã làm xong việc, gửi ảnh đã chỉnh sửa đến email của Tô Chi, nhìn vào góc phải bên dưới màn hình xem giờ, đã ba rưỡi, còn một tiếng rưỡi nữa mới hết giờ làm việc.
Cô lấy cốc nước trên bàn uống một ngụm.
Tô Chi cầm hai đĩa bánh kem phô mai vào, thấy cô thoải mái dựa vào lưng ghế thì cười hỏi, “Sửa xong ảnh rồi đúng không?”
Đường Khê ừ một tiếng, quay đầu nhìn cô, “Ảnh tao gửi qua email rồi đấy, mày liên hệ với khách hàng bên kia hỏi xem có cần chỉnh sửa gì nữa không.”
Tô Chi và Đường Khê là hai cô bạn thân lớn lên cùng nhau từ nhỏ, từ cuối cấp ba, cả hai đã bắt đầu kinh doanh nhiếp ảnh với nhau.
Quy mô studio không lớn, số lượng nhân viên cộng với nhiếp ảnh gia thời vụ chưa đến mười người. Đường Khê thường đảm nhiệm quay chụp còn việc quản lý do Tô Chi phụ trách.
“Được, để tao liên hệ với khách hàng.” Tô Chi bước nhanh đến trước bàn làm việc của Đường Khê, đặt một đĩa bánh kem lên bàn, “Món mới của tiệm bánh dưới nhà đấy.”
Đường Khê cầm lấy đĩa bánh, xắn một miếng nhỏ cho vào miệng.
Tô Chi chuyển tiếp email của Đường Khê cho khách hàng, còn nhắn WeChat hỏi họ có hài lòng không.
Trong lúc chờ khách hàng trả lời, Tô Chi ngẩng đầu hỏi Đường Khê, “Tối nay mày có muốn ra ngoài không? Rủ Sơ Hạ đi chung luôn.”
Diệp Sơ Hạ là bạn chung của hai người.
“Đi đâu?” Đường Khê hỏi.
“Tao nghe nó nói là có một quán bar không tệ gần công ty nó, đêm nào cũng có rất nhiều trai đẹp.” Tô Chi nhướng mày nhìn Đường Khê, mặc dù không nói rõ nhưng suy nghĩ đã hiện hết lên mặt: Muốn đến quán bar ngắm trai đẹp.
Đường Khê lập tức đáp: “Không đi.”
Nghe cô từ chối, Tô Chi cho rằng cô không có hứng thú, bèn hỏi, “Thế mày muốn đi đâu? Tao đi chung với mày.”
“Mày với Sơ Hạ đi chơi đi, hôm nay xong việc thì tao về nhà.”
“Sao về sớm thế, mai là thứ bảy có việc gì đâu…” Tô Chi vốn định nói rằng ngày mai là thứ bảy nên không cần đi làm, có thể đi chơi về trễ một chút, đột nhiên nhớ ra gì đó, trêu chọc cô, “À, chồng mày về rồi chứ gì?”
Đường Khê hơi hơi gật đầu, tay nhấn vào thông tin chuyến bay mà trợ lý của Tần Kiêu gửi qua, chậm rãi nói, “Bốn rưỡi chiều nay tao phải đến sân bay rồi.”
Nếu Tần Kiêu xuống máy bay rồi về thẳng nhà chung của hai người thì năm rưỡi đã về đến nhà rồi.
Chẳng qua Đường Khê cảm thấy Tần Kiêu sẽ không chủ động về nhà chung của hai người.
Ba tháng trước, nhà họ Tần bất ngờ đề nghị liên hôn với nhà họ Đường, chú rể là con trai cả nhà họ Tần, Tần Kiêu. Lúc đó một số công ty con nhà họ Đường đang đứng trước bờ vực phá sản do không được quản lý triệt để, nên nhà họ Đường đồng ý ngay lập tức.
Ngay cả trong thời kỳ thịnh vượng nhất của nhà họ Đường, đứng trước một gia tộc giàu có như nhà họ Tần, họ cũng chỉ là một gia tộc nhỏ, gả cho nhà họ Tần là trèo cao lắm rồi.
Tất cả mọi người đều không hiểu lý do nhà họ Tần chọn nhà họ Đường giữa vô vàn gia tộc giàu có ở Nam Thành, đến Đường Khê cũng không hiểu vì sao Tần gia lại chọn mình, nhưng những điều này không hề ảnh hưởng đến cuộc liên hôn giữa hai gia đình.
Từ lúc Tần gia đưa ra đề nghị liên hôn đến lúc Đường Khê và Tần Kiêu đi lãnh chứng cách nhau chưa đầy một tháng. Sau khi kết hôn, người nhà họ Tần đối xử với Đường Khê rất tốt, mong muốn Tần Kiêu đặt hết tâm tư lên gia đình.
Đối với cuộc hôn nhân ép buộc này, bản thân Tần Kiêu cũng chẳng chút hứng thú, rất ít khi về căn nhà Tần gia mua, phần lớn thời gian đều đi công tác hoặc ở lại chung cư gần công ty, chẳng nhớ đến việc mình đã có một người vợ.
Chỉ những lúc Đường Khê nhắn tin nhắc anh phải về nhà, Tần Kiêu mới như một con robot tuân theo nhiệm vụ mà quay về nhà chung.
Đương nhiên Đường Khê cũng phải có nhiệm vụ về nhà chính của nhà họ Tần mỗi cuối tuần để cảm nhận không khí hoà thuận vui vẻ của gia đình.
Tô Chi tỏ vẻ “quả nhiên là như vậy”, “Thấy mày về sớm như thế là tao biết thể nào chồng mày cũng về. Khê Khê, mày thấy sắc quên bạn, mỗi lần chồng mày về đều bỏ rơi tao với Sơ Hạ. Sau khi mày kết hôn, bọn mình chưa từng đi chơi với nhau được lần nào. Mày định làm vợ hiền đấy à?”
Đường Khê nhướng mày, “Hiền với chả hậu, mối quan hệ của bọn tao chỉ là vừa lòng phụ huynh hai bên mà thôi.” Nhưng cũng thoải mái hơn nhiều so với việc sống ở nhà họ Đường.
Quan hệ giữa Tần Kiêu và bố mẹ không được tốt, quanh năm anh không về nhà, anh lại là con trai duy nhất nhà họ Tần, bố anh và chú hai đều không am hiểu việc quản lý công ty, tập đoàn Ích Viễn dưới thời họ suýt phá sản nên đã giao lại cho Tần Kiêu.
Cha mẹ Tần ở nhà cả ngày rảnh rỗi không có việc gì làm nên mong con trai có thể quây quần với gia đình.
Tô Chi chống cằm, tặc lưỡi nhìn Đường Khê, “Chẳng lẽ chỉ là nhiệm vụ thôi hả? Chồng mày đẹp trai như thế mà mày không muốn được một lần thưởng thức cơ thể đó sao? Không đúng không đúng, mày là vợ người ta, hẳn là đã làm rồi. Ai nha, vóc dáng chồng mày thế nào? Một đêm mấy lần đúng không?”
“…”
Đường Khê cạn lời, “Tô Chi, mày có thể suy nghĩ lành mạnh hơn được không?”
Tô Chi nhếch miệng cười, “Thôi đi, tao hiểu mày nhất mà, mày mê trai rõ rồi, đừng hòng phủ nhận.”
Đường Khê tức giận chửi một tiếng.
Trò chuyện được một lúc thì khách hàng đã nhắn lại, nói rằng anh ta rất hài lòng, không cần sửa đổi gì thêm.
Tô Chi ra hiệu OK, “Xong rồi, khách hàng nói không có vấn đề gì.”
Đường Khê nghe thấy ảnh chụp không có vấn đề gì thì đặt bánh xuống, bắt đầu thu dọn ra về.
Tô Chi dựa lưng vào thành ghế, tay cầm đĩa bánh nhỏ, tặc lưỡi, lắc đầu, “Đã về rồi? Quả nhiên là vợ chồng son, một ngày không gặp như cách ba thu.”
Đường Khê nhoài người sang, nhét một thìa bánh kem vào miệng Tô Chi, “Ăn đi và ngậm miệng lại.”
Thu dọn đồ đạc xong, Đường Khê xách túi về nhà.
Lúc trước vì để tiết kiệm chi phí nên hai người thuê một studio xa trung tâm thành phố. Để thuận tiện cho công việc của cô, nhà họ Tần cố ý chọn biệt thự Đông Giao làm nhà chung.
Sau khi về đến nhà, Đường Khê lập tức lên tầng hai tắm rửa, mặc một chiếc váy lụa màu trắng thoải mái, vấn tóc lên thành búi, cài một chiếc trâm ngọc đơn giản, toát lên khí chất dịu dàng.
Mẹ Đường Khê sinh ra ở một trấn cổ có phong cảnh hữu tình ở Nam Thành. Lúc Đường Khê mới sinh ra thì bố mẹ đã ly hôn, cô được nuôi nấng ở trấn cổ này đến năm bảy tuổi, sau khi mẹ qua đời thì được nhận về Đường gia sống.
Từ nhỏ lớn lên ở vùng sông nước nên Đường Khê có làn da trắng sáng, vẻ ngoài mềm mại, tươi tắn, thanh thoát. Khi không trang điểm, trông cô rất dịu dàng. Có lẽ vì vẻ ngoài ưa nhìn này nên được Tần gia chọn làm con dâu.
Chỉ có người thân với cô mới biết tính cách của Đường Khê không giống như vẻ ngoài yếu đuối của cô. Lúc cô được Đường gia nhận về thì bố Đường đã cưới vợ mới, sinh một đứa con gái nhỏ hơn cô hai tuổi tên là Đường Miểu.
Từ nhỏ Đường Khê không được lớn lên cạnh bố nên đương nhiên bố cô yêu chiều Đường Miểu hơn. Mẹ kế của cô cũng không phải người hiền lành gì, làm khó dễ cô đủ điều sau lưng bố cô. Vậy nên khi ở Đường gia, Đường Khê chỉ có thể tỏ vẻ ngoan ngoãn hiểu chuyện để đổi lấy sự trìu mến của bố.
Tắm xong Đường Khê ngồi trên sô pha xem tivi.
Sáu giờ, điện thoại bên cạnh vang lên tiếng chuông.
Đường Khê cầm lấy điện thoại nhìn ghi chú, “Gửi tin nhắn nhắc Tần Kiêu về nhà.”
Cô tắt thông báo, mở WeChat, tìm trong danh bạ “Tổng giám đốc tập đoàn Ích Viễn Tần Kiêu” rồi nhắn tin.
Đường Khê: 【 Tần Kiêu, trợ lý của anh gửi em thông tin chuyến bay về Nam Thành của anh. Anh về đến Nam Thành chưa? 】
Một lát sau điện thoại hiện lên thông báo.
Tổng giám đốc tập đoàn Ích Viễn Tần Kiêu: 【 Rồi 】
Đường Khê thành thạo gửi tin nhắn quen thuộc:
【 Đêm nay anh có về nhà không? 】
Tổng giám đốc tập đoàn Ích Viễn Tần Kiêu:【 Không về 】
Bị từ chối.
Đường Khê kinh ngạc. Cô và Tần Kiêu đã lãnh chứng được hai tháng, cộng thêm hôm nay là đã được hơn chín cái thứ sáu, Tần Kiêu đối với người vợ là cô không mặn không nhạt, cũng không chủ động về nhà chung, nhưng những thứ sáu trước cô nhắn hỏi anh có về nhà không thì anh đều về.
Đây là lần đầu tiên cô bị từ chối.
Cũng không sao, vừa hay buổi tối cô có thể ra ngoài chơi với Tô Chi và Sơ Hạ.
Đường Khê gửi tin nhắn, tỏ vẻ ngoan ngoãn, hiểu chuyện:
【 Được… Anh đi vui vẻ 】
Vài giây sau Tần Kiêu nhắn lại: 【 Có việc 】
Tuy rằng chỉ có hai chữ nhưng cũng đã giải thích vì sao lại không về.
Đường Khê: 【 Được 】
Những thứ không nên hỏi Đường Khê sẽ không hỏi nhiều, tận tâm tận lực sắm vai người vợ “ngoan ngoãn hiểu chuyện”.
Sau khi nói chuyện với Tần Kiêu, Đường Khê nhắn tin cho Tô Chi: 【 Buổi tối mày đi quán bar nào? Nhắn tao địa chỉ 】
Tô Chi: 【 Tao tưởng mày muốn ở nhà chăm sóc ông chồng kia chứ. Sao lại đổi ý rồi? 】
Đường Khê ngâm nga, vừa đi lên lầu vừa nhắn tin trả lời, 【 Anh ấy có việc bận, tối nay sẽ không về nhà 】
Tô Chi: 【 Xem ra tao còn không bằng ông chồng hờ của mày đấy, chồng đi vắng mới nghĩ tới tao 】
Đường Khê: 【 Đừng nói nhảm nữa, nhắn tao địa chỉ đi 】
Tô Chỉ nhắn địa chỉ, hỏi: 【 Mấy giờ mày đến? 】
Đường Khê: 【 Tao còn trang điểm, khoảng tám giờ 】
Tô Chi: 【 Được, tao chờ mày 】
______
Ở một quán bar cao cấp tại trung tâm thành phố, Tần Kiêu bắt chéo hai chân ngồi trên sô pha, miệng ngậm điếu thuốc, rũ mắt nhìn chằm chằm vào điện thoại.
Vẫn còn sớm nên chưa ai đến chơi, cả quán vắng tanh.
Ngôn Tầm ngồi cạnh Tần Kiêu rút điếu thuốc ra, xích lại gần anh, “Anh Kiêu, mượn cái bật lửa.”
Cậu ta nhân cơ hội nhìn xuống màn hình điện thoại của Tần Kiêu, thấy đoạn chat của anh và Đường Khê, khẽ hếch mặt lên, trêu chọc, “Anh Kiêu đang nói chuyện với chị dâu này.”
Quý Chính Sâm ngồi đối diện cũng trêu theo, “Chị dâu tra hỏi có phải không? Anh Kiêu có muốn về nhà luôn không đây?”
Ngôn Tầm cướp lời, “Khó lắm, hôm nay là sinh nhật chú Lâm, quy định là vui vẻ cả đêm tổ chức sinh nhật, không say không về, đúng không chú Lâm?”
Hoắc Viễn Lâm cười, cũng hùa theo bọn họ, “Chị dâu xinh đẹp như tiên, một đêm xuân đáng giá ngàn đô, hay anh cứ về nhà chăm sóc chị dâu đi.”
Giữa cuộc bàn luận sôi nổi, Tần Kiêu buông điện thoại xuống, kẹp điếu thuốc giữa hai ngón tay, không để ý đến bọn họ.
Ngôn Tầm hỏi, “Anh Kiêu, anh không đưa chị dâu đến để ra mắt à?”
Tần Kiêu rũ mắt, ảm đạm nói, “Cô ấy không đến mấy nơi thế này.”
Ngôn Tầm nhíu mày cười, “Cũng đúng, chị dâu em ngoan ngoãn như vậy mà, chắc chưa vào bar uống rượu bao giờ.”
Ngôn Tâm nâng ly rượu lên, lắc lắc.
Hoắc Viễn Lâm nhìn về phía Tần Kiêu, thấy anh ngồi im không nhúc nhích thì trêu, “Sao anh Kiêu không uống rượu? Hay là nhớ chị dâu rồi?”
Tần Kiêu nhướng mắt, liếc cậu ta một cái, nhấc ly rượu lên uống, không trả lời Hoắc Lâm Viễn.
Đúng là anh đang nhớ đến Đường Khê thật. Sau khi lãnh chứng với cô, cô đúng là giống như những gì người nhà anh miêu tả, dịu dàng hòa nhã, tính tình dễ chịu, không vô cớ gây rối, không nhiều chuyện, xinh đẹp, an tĩnh hệt như một bức tranh.
Dù tính tình cô rất tốt nhưng lại chẳng bao giờ hỏi han chuyện bên ngoài, chỉ sáu giờ tối mỗi thứ sáu hàng tuần mới nhắn tin hỏi anh có về nhà không.
Thói quen thành bản năng, cứ khoảng năm giờ, Tần Kiêu lại nhớ tới việc này.
Quả nhiên đến sáu giờ thì nhận được tin nhắn WeChat của Đường Khê.
Còn đúng giờ hơn đồng hồ báo thức.