Tại trung tâm thành phố, trong một quán thịt nướng, sau khi nghe Đường Khê về chuyện của cô và Tần Kiêu tối qua, Tô Chi thắc mắc.
“Cho nên anh ta cứ như vậy mà đi?”
Đường Khê hỏi ngược lại: “Nếu không thì sao?”
Tô Chi gắp miếng thịt đã chín ra đĩa, “Anh ta có nói đi làm gì không?”
Đường Khê lắc đầu, “Chỉ nói có việc phải làm.”
Tô Chi: “Mày không hỏi?”
“Không.”
Tô Chi: “Sao mày không hỏi anh ta trễ như thế còn ra ngoài làm gì?”
“Hỏi làm gì? Tao không quen bạn bè của anh ta, cho dù anh ta có nói với tao anh ta ở cùng ai, tao cũng không biết đó là ai. Hơn nữa, tính tình anh ta rất thất thường, hỏi nhiều quá sẽ khiến anh ta nổi giận. Đến giờ tao vẫn chưa hiểu được vì sao tối qua anh ta lại tức giận.”
Tô Chi không biết đôi vợ chồng hờ này bình thường sống chung như thế nào, những gì cô biết đều từ lời nói và phân tích phiến diện của Đường Khê. Chuyện Đường Khê không hiểu, cô càng không hiểu.
Ăn xong, hai người cùng nhau đi mua sắm.
Khi phụ nữ đi mua sắm đều đến các cửa hàng thời trang. Họ cũng không ngoại lệ, chỉ sau một lúc, hai người đã xách túi lớn túi nhỏ đi ra.
Đường Khê kéo Tô Chi vào một cửa hàng mới khai trương, vừa ưng ý một cái váy định kêu nhân viên lấy xuống để thử thì đột nhiên Tô Chi đứng bên cạnh kéo áo cô, ghét bỏ nói thầm: “Đó không phải là Đường Miểu và tra nam Tống Ninh Viễn sao?”
Đường Khê theo tầm mắt của cô nhìn sang.
Ngoài cửa hàng có một đôi nam nữ sóng vai nhau đi vào, chính là em gái cùng bố khác mẹ của Đường Khê, Đường Miểu và Tống Ninh Viễn.
Tống Ninh Viễn là con trai cả của Tống gia, bề ngoài ôn tồn lễ độ, là mẫu bạn trai trong mơ của rất nhiều cô gái. Sở dĩ Tô Chi tức giận và chán ghét anh ta, hễ thấy mặt anh ta thì phải mắng một câu tra nam là vì cô cảm thấy người này quá giả tạo.
Ông Đường và ông Tống có quan hệ thân thiết, khi còn sống muốn hai nhà muốn làm sui gia với nhau, dựa theo bối phận thì là Đường Khê và Tống Ninh Viễn cưới nhau.
Nhưng Đường Miểu thích Tống Ninh Viễn, từ nhỏ đã xem Tống Ninh Viễn là người của mình nên đã gây không ít phiền toái cho Đường Khê, bắt Đường Khê cách xa Tống Ninh Viễn.
Người nhà họ Tống thấy phu nhân Đường gia hiện tại là mẹ của Đường Miểu, bố Đường lại yêu thương Đường Miểu hơn. Đường gia không có con trai, cưới Đường Miểu thì sau này có thể có được Đường thị nên càng hài lòng với Đường Miểu hơn.
Bản thân Đường Khê không có chút tình cảm nào với Tống Ninh Viễn. Đường Miểu đính hôn với Tống Ninh Viễn vốn là chuyện vui mừng nhưng vấn đề lại nằm ở chỗ anh ta.
Anh ta cảm thấy theo ý của ông thì anh ta và Đường Khê phải ở bên nhau, nhưng anh ta lại chưa bao giờ thẳng thắn từ chối tình cảm của Đường Miểu.
Nói ngắn gọn là, dây dưa không rõ với cả Đường Khê và Đường Miểu.
Theo lời Tô Chi thì anh ta thích Đường Khê nhưng lại không dám làm trái ý người nhà, muốn kiếm lợi cho mình nên câu lấy Đường Miểu, vừa nhu nhược vừa dối trá, là tra nam hàng thật giá thật.
Lúc Đường Khê nhìn sang, Đường Miểu và Tống Ninh Viễn cũng chú ý tới cô.
Đường Miểu thấy cô thì kéo tay Tống Ninh Viễn, mỉm cười chào hỏi, “Chị gái, chị cũng tới đây mua sắm sao?”
Cô kéo Tống Ninh Viễn với khuôn mặt cứng đờ đi đến chỗ Đường Khê.
Cô ôm chặt cánh tay Tống Ninh Viễn, vẻ mặt đắc ý, “ Chị, hôm nay là thứ bảy, sao anh rể không đi mua sắm cùng với chị?”
Tới năm bảy tuổi Đường Khê mới được đón về Đường gia, lúc đó Đường Miểu đã quen trong nhà chỉ có một mình cô là con gái, cực kỳ bài xích Đường Khê, cho rằng Đường Khê quay về đoạt đồ của mình, không phải một mẹ sinh ra nên không hề có chút tình chị em nào cả.
Khi còn nhỏ Đường Miểu ỷ vào mẹ mình, trong tối ngoài sáng bắt nạt chị gái. Sau khi lớn lên, ăn không ít khổ trên tay Đường Khê nên không dám làm xằng làm bậy nữa, chỉ biết nói mấy câu châm chọc muốn khiến cô khó chịu.
Có Tống Ninh Viễn ở đây nên cô ta cũng kiềm chế bớt, nếu không làm gì có chuyện cô ta chịu gọi cô là chị.
Tống Ninh Viễn rút tay mình từ trong tay Đường Miểu ra, nhẹ nhàng nói: “Tiểu Khê, thật trùng hợp. Miểu Miểu nói muốn mua quần áo ở đây nên mẹ anh bảo anh đưa em ấy đến đây mua đồ.”
Ý anh ta muốn giải thích rằng anh ta đi với Đường Miểu là do bị mẹ bắt chứ không phải tự nguyện.
Đường Khê mặc kệ anh ta tự nguyện hay là bị ép, không thèm để ý tới anh ta, liếc Đường Miểu một cái, thản nhiên nói: “Anh rể cô đi công tác rồi.”
“Thật sự đi công tác sao? Hôm nay là thứ bảy, chẳng lẽ chị không biết anh rể đi đâu sao?”
Đường Miểu cười ác ý.
Đường Khê hừ lạnh một tiếng, không thèm bận tâm, “Liên quan gì đến cô?”
Đường Miểu: “…”
Đường Khê được “quan tâm” thì bật cười, “Cô đang quan tâm chị mình sao?”
“Yên tâm, quan hệ giữa tôi và anh rể cô rất tốt, sẽ không ảnh hưởng đến việc kinh doanh của Đường gia đâu.”
Sắc mặt Đường Miểu cứng lại, cô ta nhận ra ý cảnh cáo trong lời nói của Đường Khê.
Việc kinh doanh của Đường gia đều dựa vào Tần gia, mà Tần gia giúp đỡ Đường gia bởi vì Đường Khê là thiếu phu nhân của Tần gia, nếu giữa Đường Khê và Tần Kiêu xảy ra vấn đề, việc kinh doanh của Đường gia sẽ xong đời.
Tô Chi hừ lạnh một tiếng, phụ họa: “Anh rể cô rảnh rỗi lắm chắc? Một mình phải gánh vác cả hai công ty đấy. Nếu một trong hai xảy ra vấn đề, chỉ sợ những chỗ quen biết mấy đời thường hay lui tới đều vội vàng phủi sạch quan hệ.”
So với cách nói chuyện uyển chuyển của Đường Khê thì Tô Chi lại thẳng thắn hơn nhiều, còn biết chơi chữ, lôi cả Tống Ninh Viễn vào.
“Tôi nói có đúng không? Tống tiên sinh.” Tô Chi tươi cười nhìn Tống Ninh Viễn.
Lúc trước khi công ty Đường gia gặp vấn đề, nhà họ Tống vốn là chỗ quen nhiều năm lại nhắm mắt làm ngơ.
Tống Ninh Viễn từ lúc bước vào đã bị phớt lờ, khó khăn lắm mới có người để ý đến anh ta, vậy mà lại mỉa mai châm chọc.
Anh hơi sửng sốt một chút, còn chưa kịp lên tiếng thì Đường Khê đã kéo tay Tô Chi sang chỗ khác, xem Đường Miểu và Tống Ninh Viễn như người vô hình.
Cô nói với nhân viên bán hàng, “Phiền cô giúp tôi lấy chiếc váy này xuống để tôi xem thử.”
Cô nhân viên ngay lập tức tới giúp cô.
Đường Miểu rất tức giận trước thái độ xem thường của Đường Khê, nhưng cô ta phải giữ hình tượng trước mặt Tống Ninh Viễn, chỉ có thể hít một hơi thật sâu, để bình tĩnh lại rồi nói với Đường Khê: “Sáng nay bố nói sẽ tổ chức sinh nhật lần thứ 60. 5 giờ chiều nay, chị hãy dẫn anh rể về nhà ăn cơm, dù sao từ khi kết hôn đến nay, chị chưa từng dẫn anh rể về nhà lần nào.”
Cô ta nói xong, thấy Đường Khê không phản ứng gì thì tức tối kéo Tống Ninh Viễn rời đi.
Đường Khê cầm chiếc váy mà nhân viên bán hàng vừa mới lấy xuống cho cô, nghe thấy Đường Miểu phàn nàn với Tống Ninh Viễn ngoài cửa hàng, “Sau khi chị gả đến Tần gia thì xem thường người khác.”
Tống Ninh Viễn lại nói, “Tiểu Khê không phải người như vậy đâu.”
Tô Chi lên tiếng: “Đường Miểu đúng là thú vị, xem một tra nam như bảo bối bao nhiêu năm, làm gì có ai thèm giành với cô ta mà suốt ngày xù lông khắp nơi. So với chồng mày thì Tống Ninh Viễn thua xa trăm dặm.”
Đường Khê đáp: “Mặc kệ cô ta, dù sao cô ta cũng không có đầu óc mà.”
Tô Chi bật cười: “Vẫn là mày hiểu rõ cô ta.”
Đường Khê ướm thử chiếc váy lên người, không thử mà lấy luôn.
Cô đang suy nghĩ về câu cuối cùng mà Đường Miểu nói, năm nay bố cô sẽ tổ chức tiệc sinh nhật.
Trước đây, mỗi lần đến sinh nhật của bố cô, cả nhà bốn người chỉ ăn bữa cơm đơn giản. Cô nghĩ năm nay cũng vậy, không định đưa Tần Kiêu về nhà. Nhưng nếu tổ chức tiệc thì Tần Kiêu là con rể, không đi không được.
Nghĩ đến cảnh Tần Kiêu tức giận bỏ đi tối qua, như thể cả đời này không qua lại với ai nữa, Đường Khê cực kỳ đau đầu.
Sáng nay mới quyết định, có lẽ buổi chiều sẽ gọi cô về.
Không biết Đường Miểu gọi cho bố kể chuyện đã gặp cô hay tố cáo cô, nhưng không lâu sau Đường Khê nhận được điện thoại của bố, báo cho cô biết chuyện sinh nhật và bảo cô cùng Tần Kiêu về nhà.
Đường Khê trả lời một cách qua loa: “Con sẽ nói chuyện với Tần Kiêu sau, nhưng ngày nào anh ta bận rộn công việc, có thể sẽ không có thời gian đến dự. Bố cũng biết rõ chuyện này. Hơn nữa con không có tiếng nói trước mặt anh ta, con còn phải xin phép anh ta mới được ra ngoài.”
Cô không muốn tự mình giải quyết vấn đề này nên nói, “Không thì bố gọi cho anh ta đi, hỏi xem anh ta có thời gian rảnh không.”
Cha Đường bật cười: “Bố đã gọi cho Tần Kiêu rồi. Cậu ấy nói hôm nay có thời gian nhưng phải nghe theo con.”
Đường Khê: “…”
Tô Chi có thể nghe rõ những gì bố Đường Khê nói, kéo tay cô trêu chọc nói: “Được lắm, chồng mày rất biết giữ thể diện cho mày đấy. Chuyện này cũng không thể tùy tiện đồng ý, còn phải hỏi vợ trước đã.”
“Hỏi cái con khỉ.”
Đường Khê hừ lạnh một tiếng, tìm số điện thoại của tổng tài tập đoàn Ích Viễn trong danh bạ gọi cho anh.
Điện thoại đổ chuông một lúc, cuối cùng giọng nữ máy móc vang lên.
Tạm thời không có người nghe.
Đường Khê quơ quơ điện thoại, “Ngay cả cuộc gọi của tao cũng không bắt máy. Mày thấy anh ta có giống nghe theo ý tao không?”
Nếu thật sự nghe theo cô thì sau khi nói chuyện với bố xong phải gọi hỏi cô ngay.
Anh không nói gì, cô gọi tới thì không nghe máy, cũng không biết là không muốn đi hay không muốn từ chối nên đẩy cho cô nữa.
Tô Chi thấy tên liên lạc của Tần Kiêu thì buồn cười: “Tên liên lạc của chồng mày cũng quá xa lạ rồi đó. Làm gì có người vợ nào lưu số chồng mình lại dùng chức danh công ty. Ai không biết còn tưởng tụi mày là đối tác làm ăn, có dự án cần bàn bạc đấy.”
Đường Khê đáp: “Đây là tên anh ta tự đặt đấy.”
Tô Chi không thể tưởng tượng nổi: “Anh ta đặt tên giúp mày?”
“Không phải.” Nhưng cũng gần như là vậy. Sau khi Đường Khê và Tần Kiêu lĩnh chứng mới trao đổi phương thức liên lạc, là anh thêm cô. Lúc đó hai người ngồi trên giường trong phòng tân hôn, Đường Khê đột nhiên nhận được lời mời kết bạn.
Sau khi ấn vào đúng là tài khoản của tổng tài tập đoàn Ích Viễn.
Không khác gì muốn bàn bạc làm ăn.
Vào đêm tân hôn đầu tiên, đối mặt với người chồng xa lạ cùng phương thức chào hỏi xa cách, Đường Khê chỉ có thể lịch sự đáp lại, thêm hai chữ Tần Kiêu vào sau “Tổng tài tập đoàn Ích Viễn”.
Ít nhất cũng nhìn giống phương thức liên lạc.
Tô Chi thật sự phục cặp vợ chồng này.
Tần Kiêu không bắt máy, Đường Khê cũng không gọi lại nữa, cùng Tô Chi đi vào một cửa hàng thời trang nam.
Mãi đến tối, Đường Khê mới nhận được cuộc gọi của Tần Kiêu.
Tài xế gọi cho Đường Khê, nói hôm nay Tần Kiêu gặp mặt bạn bè, uống quá nhiều rượu nên vừa lên xe đã ngủ thiếp đi, cũng không nói muốn đi đâu.
Tài xế không dám tự quyết định nên gọi hỏi ý Đường Khê xem anh ta nên đưa Tần Kiêu đến chung cư hay về biệt thự phía đông.
Nghe tài xế nói là biết anh đã rất say, chắc chắn không thể ở chung cư một mình. Đường Khê muốn làm hòa nên bảo tài xế đưa anh về đây.