Nghe anh nói được thì mỉm cười, đợi anh cùng lên lầu nhưng lại thấy anh cúi người lấy đôi giày trong tủ ra.
Đường Khê khó hiểu hỏi: “Anh định ra ngoài sao?
Không phải nói là không đi sao?
Tần Kiêu thay giày xong, đứng thẳng lên nhìn cô, “Em không đi mua đồ ăn để nấu cơm tối sao?”
Đi mua đồ ăn sao?
Anh?
Đường Khê nhìn người đàn ông trông không có vẻ gì là biết mua đồ ăn trước mặt thì hơi buồn cười, “Bây giờ còn sớm, buổi tối chúng ta mới đi mua đồ ăn, giờ anh lên lầu nghỉ ngơi một chút trước đã.”
Cô không hỏi ý kiến của anh mà đi thẳng lên lầu.
Tần Kiêu đổi lại dép rồi theo cô lên lầu.
Đường Khê vào phòng tắm tẩy trang xong đi ra thì thấy người người đàn ông lúc nãy khăng khăng tối qua ngủ rất ngon đã nằm trên giường, quần áo chưa thay, chăn còn chưa đắp đã nhắm mắt, hai tay đặt bên người hơi thở đều đều, ngủ say.
Đường Khê thả nhẹ bước chân, đi đến bên giường kéo chăn đắp cho anh.
Tần Kiêu ngủ rất say, không hề bị đánh thức, lông mày hơi giãn ra cùng với sống mũi cao thẳng, lông mi dài rũ xuống dưới mí mắt theo từng hô hấp của anh mà rung nhẹ, đôi môi hay mím chặt cũng thả lỏng, vẻ lạnh lùng ngày thường không còn nữa, thoạt nhìn còn rất dịu dàng.
Đường Khê bất giác nằm xuống giường, ghé sát mặt lại gần anh, nhìn kỹ khuôn mặt anh một lúc lâu, càng nhìn càng thấy đẹp.
Anh có ngũ quan sáng sủa không góc chết, nếu làm người mẫu chắc chắn sẽ được các nhiếp ảnh gia yêu thích.
Mới nghĩ đến đây thôi, Đường Khê đã thấy phấn khích, không nhịn được giơ lên điện thoại chụp một tấm, sau đó như ăn trộm giấu điện thoại ra sau lưng, thấy anh không có phản ứng gì thì mừng thầm cầm điện thoại đi ra phòng ngủ.
Cô ngồi trong thư phòng thưởng thức tấm ảnh vừa mới chụp. Có lúc Tần Kiêu sẽ động vào điện thoại của cô để tắt báo thức, sợ tới lúc đó sẽ bị anh phát hiện nên cô chuyển ảnh vào máy tính và xóa tấm trong điện thoại.
Điện thoại chụp ra ảnh không tốt bằng máy ảnh, Đường Khê nhìn bức ảnh Tần Kiêu ngủ say trên máy tính, lại liếc mắt qua máy ảnh trên bàn, trong lòng không khỏi rục rịch.
Tần Kiêu ngủ say như vậy, chụp vài tấm có lẽ sẽ không đánh thức anh đâu.
Lỡ như đánh thức anh, anh tức giận thì phải làm sao?
Chất lượng giấc ngủ của anh không tốt, khó khăn lắm mới ngủ được, nếu sau khi tỉnh dậy rồi không ngủ lại được thì phải làm sao?
Nhưng anh vừa ngả đầu xuống gối đã ngủ, có vẻ như không khó để chìm vào giấc ngủ.
Trong lòng Đường Khê rối rắm, nhưng cuối cùng vẫn không thể cưỡng lại cám dỗ, quyết định đợi thêm mười phút nữa để anh ngủ say hơn rồi chụp vài tấm ảnh.
Đường Khê nhìn chằm chằm vào góc thời gian trên máy tính, yên lặng chờ đợi mười phút trôi qua. Cô hít một hơi thật sâu rồi cầm máy ảnh đi đến cửa phòng ngủ, giơ máy ảnh lên nhắm ngay Tần Kiêu trên giường chụp mấy tấm, sau đó chạy vội về thư phòng, đưa tay vỗ vỗ hai má vì kích động mà hơi đỏ lên.
Tần Kiêu trong mấy bức ảnh vẫn giữ nguyên tư thế như cũ.
Đường Khê xem qua một lượt, thấy tấm nào xấu thì xóa đi, đẹp thì giữ lại.
Cô chống cằm ngắm Tần Kiêu trong ảnh, sống mũi cao thẳng này nếu mang cặp kính gọng vàng lên chắc chắn sẽ rất đẹp. Từ lần đầu tiên gặp Tần Kiêu, cô đã muốn mua thật nhiều kính cho anh, sau đó mỗi lần đi mua sắm cô đều mua rất nhiều kính phù hợp với anh.
Trong đầu cô xuất hiện một tưởng điên rồ và táo bạo.
Anh ngủ sâu như vậy, nếu cô đặt thứ gì đó cạnh anh hoặc thay đổi tư thế của anh thì chắc anh cũng không nhận ra đâu?
Đường Khê cầm máy ảnh đi về phía cửa phòng ngủ, đứng ở đó nhìn một lúc.
Anh vẫn ngủ ở tư thế ban nãy.
Cô đi vào phòng quần áo, lấy những thứ cô thấy thuận mắt.
Mắt kính gọng vàng, kính râm, đồng hồ, cài áo, nhẫn…
Đường Khê chọn xong phụ kiện, quay về phòng ngủ, cô ghé vào tai anh, khẽ gọi: “Tần Kiêu.”
Không có phản ứng.
Đường Khê giơ tay đặt lên ngực, chỗ trái tim đang đập rất nhanh, cầm lấy mắt kính gọng vàng, cẩn thận đeo lên cho anh.
Sau đó cô to gan hơn, tiếp tục đeo các phụ kiện khác lên người anh, tay hơi run run cởi cúc áo sơ mi của Tần Kiêu ra, mở cổ áo rộng ra một chút, giơ máy ảnh lên bắt đầu chụp.
Hình như còn thiếu chút cảm giác… Cô hơi nghiêng đầu nhìn ảnh chụp trong máy ảnh nghiên cứu, không để ý tới người người đàn ông trên giường khẽ mở mắt ra, liếc nhìn cô một cái rồi khép lại.
Tần Kiêu đã tỉnh lại từ lúc cô khẽ gọi tên anh nhưng nhận thấy giọng cô khác thường nên không lên tiếng, muốn xem cô định làm gì.
Anh không ngờ cô lại lén lút chụp ảnh anh khi anh đang ngủ, còn đeo thêm nhiều phụ kiện nhỏ lên người anh, thậm chí còn sắp cởi áo anh ra.
Đường Khê suy nghĩ một chút rồi vươn tay xoa tóc của anh, cởi thêm một cúc áo, nắm lấy tay trái anh đặt lên trên gối.
Chính là nó.
Anh đang ngủ nên tóc phải hơi rối mới đúng.
Đường Khê hài lòng với tư thế này, giơ máy ảnh lên chụp mấy tấm, chụp xong thì tháo kính gọng vàng ra, đeo kính râm vào cho anh.
Nhờ vậy mà Tần Kiêu có thể mở mắt ra nhìn Đường Khê.
Đường Khê không hề hay biết mà quay người vào phòng tắm lấy lược chải lại mái tóc rối của anh rồi tiếp tục chụp ảnh.
Sau khi cô chụp xong, Đường Khê liếc mắt nhìn Tần Kiêu đang ngủ trên giường, thở phào nhẹ nhõm. Cô đặt máy ảnh sang một bên, bắt đầu tiêu hủy chứng cứ.
Cô lần lượt tháo các phụ kiện trên người anh ra.
Đường Khê quỳ gối trên giường, hai tay cầm hai bên gọng kính, chậm rãi lấy kính trên mặt Tần Kiêu ra. Kính vừa tháo ra, đã thấy anh mở mắt từ lúc nào, cười như không cười nhìn cô.
Đường Khê lập tức sững người, mắt mở to.
Hai người nhìn nhau một lúc, cô mới ý thức được chuyện gì đang xảy ra, gượng cười: “Anh… anh tỉnh rồi sao?”
Tần Kiêu nhìn chằm chằm vào đôi môi đỏ mọng của cô, hầu kết anh chuyển động, dời tầm mắt xuống lồng nguc trần của mình, anh cố nén ý cười trên môi, khẽ cau mày, giọng khàn khàn như khi vừa tỉnh lại: “Em cởi áo anh ra làm gì?”
Đường Khê nhìn theo tầm mắt của anh nhìn thấy cô cổ áo của anh đang mở rộng, để lộ cơ ngực thì mặt đỏ bừng, hốt hoảng cài lại cúc áo cho anh, lừa mình dối người: “Em không có cởi áo của anh, em chỉ cởi có vài cúc thôi.”
Tần Kiêu thuận theo lời cô: “Vậy em cởi vài cúc áo của anh để làm gì?”
Tay Đường Khê khựng lại, liếc nhìn đống phụ kiện còn đặt cạnh anh, không thể tiếp tục cài lại cúc áo cho anh nữa, cúi đầu cắn môi, ấm ức nói: “Em thấy anh lúc ngủ trông rất đẹp trai, không nhịn được muốn chụp mấy tấm.”
Nói xong, cô cẩn thận ngước mắt nhìn Tần Kiêu, “Anh đừng tức giận được không?”
Tần Kiêu nhìn chằm chằm cô, thản nhiên nói: “Em nói dối.”
“Em không nói dối, em thực sự chỉ muốn chụp vài bức ảnh của anh thôi, máy ảnh của em vẫn ở đây này.” Đường Khê đưa máy ảnh cho anh xem, giải thích, “Em không có ý định chụp lén anh khi anh đang ngủ. Nhiếp ảnh gia tụi em gặp được một người đàn ông đẹp trai không thể không chụp vài tấm.”
Sắc mặt Tần Kiêu tối sầm lại, anh nắm lấy cổ tay cô, lạnh lùng hỏi: “Em cũng chụp những người đàn ông khác thế này sao? Cởi cúc áo bọn họ? Có cởi qu4n bọn họ chưa?”
Đường Khê bị anh nắm lấy cổ tay, nhìn thấy lửa giận trong mắt anh, trong lòng càng căng thẳng, vội giải thích: “Không có, đó đều là việc của stylist, em chỉ phụ trách chụp ảnh thôi.”
Sắc mặt Tần Kiêu đã dịu lại một chút, anh hừ lạnh một tiếng, “Em từng chụp ảnh người đàn ông khác sao?”
Đường Khê: “…”
Cô là nhiếp ảnh gia, đương nhiên là đã từng chụp đàn ông rồi.
“Từng chụp, nhưng không có ai đẹp như anh nên lúc nãy em mới không nhịn được.”
Đôi mắt đen láy của anh dán chặt vào mặt cô, vẻ mặt không tin, nhàn nhạt nói: “Em muốn hôn trộm anh chứ gì?”
Đường Khê: “…”
Tần Kiêu nói: “Em nói chụp ảnh chỉ là lấy cớ.”
Đường Khê: “…”
Anh nghĩ như vậy sao?
Trong đầu Đường Khê cân nhắc hai cái, một là cô lén lút hôn anh vào lúc anh đang ngủ, hai là cô nhân lúc anh đang ngủ hóa trang cho anh thành công cụ để chụp ảnh, nhận ra chuyện muốn hôn trộm anh có vẻ đỡ hơn.
Nếu biết cô không chỉ lén lút chụp ảnh mà còn vò tóc và tạo dáng cho anh thì anh còn không tức chết sao.
Nhưng hôn trộm anh thì khác.
Cô là vợ anh, trước giờ luôn giả vờ yêu anh say đắm, bây giờ thừa nhận lén hôn anh trong khi anh đang ngủ cũng không phải chuyện to tát gì.
Đường Khê chiều theo ý anh, mặt dày thừa nhận: “Em chính là muốn hôn trộm anh đấy.”
Ánh mắt Tần Kiêu hơi bất ngờ, anh đưa tay xoa mi tâm, giấu đi ý cười trong mắt, ngồi dậy dựa vào đầu giường, đã biết mà còn cố ý hỏi: “Thành công không?”
Chụp ảnh thì thành công, còn lén hôn anh thì…
Đường Khê ngẫm nghĩ rồi đáp: “Không có, anh không phải cũng thấy rồi sao, lúc đó anh đã tỉnh rồi mà còn hỏi em.”
Tần Kiêu hơi ngước cằm, “Anh cho em thêm một cơ hội nữa.”
Đường Khê: “…”
Cho cô thêm một cơ hội là có ý gì?
Tần Kiêu nheo mắt lại, thúc giục: “Không phải em muốn hôn anh sao? Nhanh lên, hôn xong anh còn đi ngủ.”
Đường Khê: “…”
Cô không cần cơ hội này có được không?
Đường Khê nhìn tư thế kiêu ngạo của anh, thì thầm: “Bây giờ em không muốn hôn anh.”
Căn phòng ngay lập tức im lặng vài giây.
Đường Khê cúi đầu xuống, đột nhiên thấy má mình nóng lên.
Anh hơi nghiêng người, giơ tay vuốt v3 má cô, “Đường Khê, em có phiền không…”
Đường Khê nghe thấy lời này thì lập tức run lên, vội vàng ngước mắt, kề môi sát vào môi anh khẽ chạm một cái, chặn lại những lời tiếp theo anh định nói.
Tần Kiêu sững người một lúc, lời nói còn chưa nói hết nghẹn lại trong cổ họng, hầu kết của anh khẽ nhúc nhích, anh vươn tay ra muốn ôm lấy eo cô.
Đường Khê nhanh chóng quay người chạy ra ngoài, mái tóc cô khẽ lướt qua ngực anh.
Tần Kiêu nhìn chằm chằm bóng lưng của cô rời đi, anh đưa tay chạm vào môi, ngả người xuống gối, kéo chăn lên, khóe môi cong cong, nhắm mắt lại.
Ba giây sau, Tần Kiêu vén chăn xuống giường, bước chân gấp gáp, hô to: “Đường Khê.”