Đường Khê trằn trọc cả đêm, mơ một giấc rất dài. Cô thấy mình khi còn bé ngồi trên chiếc xích đu trong sân, nghe mẹ kể lại chuyện tình yêu của bà và Đường Hưng Xương lúc trước.
Đường Hưng Xương trong lời bà là một người đàn ông lãng mạn và ấm áp. Mỗi lần nhắc tới ông ta, nụ cười luôn xuất hiện trên gương mặt bà.
Đường Khê vốn muốn cãi lại, Đường Hưng Xương nào có phải người đàn ông tốt như bà nói, ông ta ích kỷ, dối trá, dùng thứ tình cảm như có như không này để lừa bà.
Nhưng cô lại chẳng thể nói thành lời. Ở trong mơ như có hai Đường Khê, một người là cô lúc bảy tuổi, ngây thơ đơn thuần, nằm trong lòng mẹ, tin hết thảy những gì bà nói, luôn mong được một lần gặp bố. Người còn lại là cô khi đã trưởng thành, nhìn thấu mọi việc, chỉ đứng ngoài quan sát.
Trong lúc ngủ, cô đột nhiên cảm giác được có một đôi mắt thâm thúy nhìn mình chằm chằm, khi nóng bỏng, lúc lạnh nhạt, mang theo nỗi buồn bí ẩn bao trùm lấy cô.
Đường Khê chợt bừng tỉnh, thấy Tần Kiêu đang ngồi trên sô pha, dựa lưng vào thành ghế, chăm chú nhìn cô bằng ánh mắt sâu thẳm.
Đèn trong phòng ngủ lập loè, Đường Khê ngây ngẩn, ngỡ mình vẫn còn đang trong mơ, đưa tay dụi mắt. Lại nhìn về phía sô pha, Tần Kiêu trong bộ âu phục thẳng thớm vẫn còn ngồi đó, không hề biến mất, hóa ra không phải là mơ.
“Tỉnh rồi?” Tần Kiêu ngồi thẳng lên.
“Mấy giờ rồi? Sao anh vẫn còn ngồi đó?” Đường Khê vừa hỏi vừa cầm điện thoại ở đầu giường lên xem.
Tần Kiêu đáp: “Bảy rưỡi.”
Cũng chưa muộn lắm, nhưng những lần trước khi cô tỉnh lại vào giờ này thì Tần Kiều đều đã đi rồi.
Đường Khê chống hai tay xuống giường, mượn lực ngồi dậy, tấm chăn mỏng trên bả vai tuột xuống hông, ánh mắt Tần Kiêu rơi xuống xương quai xanh tinh tế của cô, dừng lại.
Đường Khê xốc chăn xuống giường, thắc mắc: “Sao hôm nay anh đi trễ vậy?”
Tần Kiêu trả lời cô bằng một câu hỏi khác: “Em biết tối qua anh về phòng ngủ lúc nào không?”
Đường Khê sững sờ, lúc đó cô đã ngủ, anh quay lại lúc nào làm sao cô biết được.
Đường Khê lắc đầu: “Em không biết, lúc em ngủ anh vẫn còn trong thư phòng mà.”
Tần Kiêu nhìn thẳng vào mặt cô, chẳng biết đang nghĩ gì.
Đường Khê sờ lên mặt mình, hỏi: “Sao thế? Trên mặt em dính gì à?”
Trông cô không giống như đang nói dối, có lẽ lúc đó cô thực sự ngủ rồi, không phải giả vờ, Tần Kiêu thản nhiên nói: “Không có gì.”
Anh bước ra khỏi phòng ngủ, để lại Đường Khê không hiểu gì cả.
Cô rửa mặt xong xuôi rồi thay quần áo xuống tầng, Tần Kiêu vẫn chưa đi, đang ngồi trên sô pha đọc báo, thong dong đến mức khiến Đường Khê tưởng hôm nay là cuối tuần không phải đi làm.
Cô liếc nhìn điện thoại kiểm tra lại, đúng là thứ tư mà.
Tần Kiêu thấy cô xuống, gấp tờ báo lại, gọi cô đi ăn cơm rồi vào phòng ăn trước.
Bữa sáng đã dọn sẵn trên bàn ăn. Đường Khê kéo ghế ngồi xuống, cầm cốc sữa lên nhấp một ngụm, tiếp đó cầm một quả trứng đập đập xuống bàn rồi cẩn thận bóc vỏ.
Tần Kiêu đưa mắt nhìn cô, Đường Khê cầm quả trứng đã bóc vỏ, cười với anh: “Anh muốn ăn trứng không? Để em bóc vỏ cho nhé?”
Tần Kiêu thản nhiên đáp: “Không cần.”
Đường Khê cúi đầu, im lặng ăn sáng, lúc sắp ăn xong, Tần Kiêu đột nhiên nói với cô: “Tài xế đưa xe đi bảo dưỡng rồi, lát nữa em cho anh mượn xe.”
Đường Khê gật đầu, chẳng ý kiến gì.
Từ đây đến phòng làm việc không xa, bắt xe hay tốn chút thời gian đi bộ sang đó đều được.
Tần Kiêu trầm mặc một lát rồi lên tiếng: “Anh tiện đường, chở em đến phòng làm việc.”
Tiện đường?
Phòng làm việc của cô và công ty anh ở hai hướng ngược nhau, làm gì có chuyện tiện đường?
Có lẽ cảm thấy mượn xe của cô thì nên lịch sự chở cô đi.
Cô lắc đầu: “Không cần đâu, lát em bắt xe đến công ty là được. Anh bận rộn như vậy, không cần phải làm phiền anh.”
Tần Kiêu nhíu mày, chẳng nói gì.
Đường Khê ăn sáng xong thì lên tầng trang điểm nhẹ rồi xách túi đi xuống, thấy Tần Kiêu đang đứng ở đầu cầu thang, còn chưa đi.
Không phải là cố tình chờ cô đấy chứ?
Tần Kiêu đưa tay về phía cô: “Chìa khóa.”
Đường Khê đi đến cạnh anh, dừng lại, ngờ vực: “Chìa khóa nào cơ?”
“Chìa khóa xe.”
“À.” Giờ Đường Khê mới hiểu, anh mượn xe mình mà không có chìa khóa thì lái kiểu gì.
Cô cúi đầu lấy chìa khóa xe ra khỏi túi, đặt vào tay anh.
Vì hai người ra cửa cùng lúc nên khi Tần Kiêu khởi động xe rồi lái đến trước mặt cô, cô không từ chối nữa, mở cửa ghế phụ ra ngồi vào, thắt dây an toàn.
Quãng đường rất ngắn, tầm mười phút là đến nơi.
Đường Khê dặn dò anh lái xe cẩn thận, nói thêm một câu làm việc nhớ phải nghỉ ngơi rồi xuống xe ở bên đường, nhìn chiếc xe đi xa.
Trong tay Tô Chi đang cầm hai cốc trà sữa, chậm chạp tới cạnh cô, thấy xe cô bị lái đi thì hỏi: “Tài xế đưa mày đến à?”
“Không phải, là Tần Kiêu.”
Tô Chi trêu cô: “Tài xế độc quyền nha.”
“Tài xế độc quyền cái gì chứ. Xe anh ấy đưa đi bảo dưỡng rồi nên phải lái xe tao đi làm, đến đây cũng gần nên chở tao sang đây trước.”
Đường Khê quay người đi về phía studio, liếc nhìn cốc trà sữa trong tay Tô Chi: “Mới sáng sớm mà đã uống trà sữa rồi?”
“Buồn ngủ, uống cho tỉnh.”
Đường Khê: “…” Cô còn nhớ cách đây không lâu Tô Chi bị mất ngủ, ngày nào cũng vào phố mua một cốc trà sữa, nói là để hỗ trợ giấc ngủ.
Đường Khê bật cười: “Trà sữa của mày thần kỳ thật đấy, còn có thể thay đổi công năng tùy theo tình trạng của mày, lúc mày buồn ngủ thì uống cho tỉnh, lúc không ngủ được thì uống cho dễ ngủ.”
Tô Chi cười, trêu cô: “Chồng mày có biết miệng lưỡi mày sắc bén thế này không?”
Đường Khê đáp: “Ai biết được anh ấy có biết hay không.”
Tô Chi: “Lại còn nói không thân. Người ta lái xe đưa mày đến tận công ty, lần trước còn đến KTV đón mày về. Tao thấy thân lắm rồi đấy nhá.”
Đường Khê gật bừa hai cái, khi nói chuyện với Tô Chi cô cũng chẳng cố kị gì: “Thân, thân, thân.”
Cô thấy gần đây trạng thái ở chung giữa hai người rất tốt.
Tô Chi đưa một cốc trà sữa cho cô: “Cốc này cho mày.”
Đường Khê khoát tay: “Tao không uống đâu, sáng ăn no quá rồi.”
Hai người đi vào studio, Đường Khê đặt túi xuống, cầm cốc thủy tinh đi lấy nước, lúc về nghe thấy Tô Chi bàn chuyện công việc qua điện thoại.
Cô cúi đầu nhấp một ngụm nước, mở máy tính.
Sau khi cúp máy, Tô Chi ngẩng đầu nhìn Đường Khê: “Khê Khê, có bộ phim tên “Tĩnh Ninh Truyện” đang được quay ở phim trường Đông Thành, muốn mày qua chụp poster tuyên truyền. Có nhận không? Nữ chính là Ôn Khanh, có lẽ là cô ấy đề cử mày.”
Ôn Khanh là bạn đại học của Đường Khê và Tô Chi, cùng khóa nhưng khác chuyên ngành. Lúc đó Đường Khê mới vào đại học chưa được bao lâu, đang học thể dục ngoài sân thì bắt gặp cô ấy, thấy Ôn Khanh rất xinh đẹp nên mời cô làm người mẫu, chụp một bộ ảnh.
Sau đó bộ ảnh này được đăng lên mạng, hot lên, có công ty quản lý tìm đến Ôn Khanh, cô ấy cũng nhờ vậy mà bước vào giới giải trí.
Mấy năm gần đây, Ôn Khanh càng ngày càng nổi, lúc nào cũng bận đến chân không chạm đất, nhưng vẫn luôn giữ liên lạc với Đường Khê. Thỉnh thoảng, lúc cô ấy quay lại Nam Thành sẽ gọi cô ra ngoài ăn bữa cơm, còn đùa giỡn gọi cô là Bá Nhạc*.
* Bá Nhạc: Thời Xuân thu chiến quốc (năm 770 – 500 TCN), ở Trung Hoa có một người họ Tôn tên Dương là bậc thầy am hiểu về ngựa, qua vóc dáng, ngoại hình có thể tìm kiếm và biết được đâu là Thiên Lý mã – loại ngựa tốt và quý nhất trong các giống ngựa nhưng rất ít người biết được nó. Người đời nể phục gọi ông là Bá Nhạc. Nghĩa bóng chỉ người có thể nhận ra tài năng của người khác hoặc người trao cơ hội cho người khác thể hiện tài năng, bản lĩnh của mình.
“Khi nào?”
Tô Chi: “Thứ hai tới. Ngoài nam nữ chính thì nam nữ hai năm nay cũng vừa hot nên lịch trình chật kín, đến giờ vẫn chưa xác định được thời gian vào đoàn. Nam nữ chính không phải người phách lối, đã chốt thứ ba vào đoàn rồi. Vậy nên thứ hai chúng ta sang đó, nhưng chưa biết khi nào mới xong. Mày có OK không?”
Cô ấy gửi danh sách diễn viên cho Đường Khê, cô nhìn sơ qua, đáp: “Được.”
Tô Chi: “Thế để tao trả lời bên đó. Ban đầu họ tìm được nhiếp ảnh gia rồi nhưng lại gặp trục trặc nên mới tìm chúng ta, giục bên mình trả lời.”
Tô Chi quay về trả lời tin nhắn, hỏi: “Mày có phải báo cho chồng mày trước không?”
Đường Khê đáp: “Không gấp, cuối tuần nói sau.”
Buổi chiều, Đường Khê và Tô Chi đến quán cà phê gần đó ký hợp đồng với đoàn làm phim, sau khi xong xuôi cô mới nhận được tin nhắn của Ôn Khanh.
Ôn Khanh:【 Người đẹp Khê Khê, chuyện chụp ảnh giao cho cậu nha, phải chụp tớ đẹp vào đó 】
Đường Khê:【 Người đẹp như cậu thì có chụp thế nào cũng vẫn đẹp thôi 】
Ôn Khanh:【 Lâu rồi không gặp mà sao vẫn dẻo miệng vậy chứ? Có phải mỗi ngày cậu đều bôi mật lên miệng không? 】
Đường Khê:【 Là cậu giới thiệu tớ với đoàn làm phim à? 】
Ôn Khanh:【 Ừ, nhưng đạo diễn yêu cầu rất cao, cho dù là tớ giới thiệu cũng không cho mặt mũi mà chọn ngay. Nhưng sau khi tớ cho ông ấy xem tác phẩm của cậu thì ông ấy “đổ” luôn, ngay lập tức bảo tớ nhất định phải mời cậu đến 】
Ôn Khanh:【 Tớ bảo không muốn cậu nợ tớ, đoàn làm phim muốn thì phải tự mời 】
Đường Khê:【 Vừa nghe tên nữ chính đã biết cậu là người giới thiệu rồi 】
Ôn Khanh:【 Bởi vì cậu rất giỏi. Lần này cậu đến, chúng ta tranh thủ gặp mặt, đến lúc đó nhất định sẽ đãi các cậu một bữa thịnh soạn 】
Đường Khê:【 Được đó, cảm ơn người đẹp Khanh Khanh 】
Ôn Khanh:【Không nói nữa, nhân viên công tác gọi tớ rồi, thứ ba gặp 】
Đường Khê:【 Thứ ba gặp 】
Cất điện thoại, Đường Khê và Tô Chi đang định quay về studio thì Lâm Giản gọi đến, nói rằng có hai người phụ nữ vừa vào studio, một người xưng là em gái của Đường Khê, người kia thì xưng là thím của Đường Khê, muốn gặp cô.
“Chị Khê Khê, chị với chị Tô Chi cứ ở ngoài đi, đừng về vội. Ở đây cứ giao cho em, để em đuổi mấy người này đi.”
Giọng Lâm Giản đầy căm phẫn. Cô ấy còn nhỏ tuổi, năm nay mới học đại học năm tư, rất thân với Đường Khê. Lúc trước khi Đường gia xảy ra chuyện, Đường Hưng Xương và Liên Nhã Ba muốn ép cô kết hôn nên ngày nào cũng sai người đến studio chặn cô lại, ép cô đi xem mắt với mấy tên phú nhị đại chơi bời lêu lổng.
Rầm rộ đến mức dọa khách hàng chạy hết.
Tuy Đường Khê chưa từng kể chuyện gia đình với mọi người trong studio nhưng ai cũng đoán được phần nào.
Sau đó cô gặp nhà họ Tần, lĩnh chứng với Tần Kiêu. Chuyện kết hôn cô không kể với mọi người trong studio nên có lẽ Lâm Giản nghĩ hai người họ lại đến ép cô đi xem mắt.
Lâm Giản nói xong, bên cạnh còn có một giọng nói khác chen vào: “Chị Khê Khê đừng lo cho bọn em. Bọn họ cộng với tài xế cũng chỉ có ba người, hai người đã là nữ, bên mình có tới bốn người lận.”
Đây là muốn đánh nhau sao?
Đường Khê cười, đáp: “Không sao đâu, chị và chị Chi Chi của mấy đứa về ngay đây.”
Sau khi cúp điện thoại, Tô Chi mắng: “Sao Đường Miểu phiền thế? Cô ta cứ dai như đỉa ấy. Tao chỉ muốn tát cho một phát để cô ta bay đi luôn.”
Đường Khê đáp: “Chắc là Liên Nhã Ba kêu cô ta đến nhận lỗi.”
Tần Kiêu ra oai phủ đầu với Đường gia, chuyện hợp tác không thể nhanh như vậy đã tiếp tục. Đường Hưng Xương nói chuyện với cô xong chắc cũng ngại nên không dám tự tìm cô.
Liên Nhã Ba sợ cuộc sống phú quý của mình bị ảnh hưởng nên bảo Đường Miểu đến xin lỗi cô. Liên Nhã Ba biết nếu bà ta tự đến sẽ bị cô mặt nặng mày nhẹ nên cố tình để một người phụ nữ khác của Đường gia đến xin lỗi, buộc cô phải vì mặt mũi thanh danh mà tiếp nhận lời xin lỗi của Đường Miểu.
Nếu cô không chấp nhận lời xin lỗi của Đường Miểu thì người thím kia có thể làm chứng, Đường Miểu sau khi trở về sẽ nhân cơ hội đó giả vờ đáng thương trước mặt Đường Hưng Xương.
Ở chung với Liên Nhã Ba nhiều năm như vậy, Đường Khê quá hiểu cách xử lý vấn đề của bà ta.
Vừa bước vào cửa studio đã thấy Đường Miểu và thím Đường – Dương Phái Dung ngồi ở lầu một, chồng bà ta là em họ của Đường Hưng Xương
“Tiểu Khê.” Dương Phái Dung mỉm cười chào Đường Khê, Đường Miểu bên cạnh bà ta cũng ngoan ngoãn gọi chị.
Đường Khê gật nhẹ đầu, thoải mái nói: “Vào trong rồi nói.”
Đường Khê đi vào phòng tiếp khách, Lâm Giản bưng ba cốc nước vào, sau đó đi ra ngoài, đóng cửa lại.
Trong phòng chỉ còn lại ba người Đường Khê, Đường Miểu và Dương Phái Dung.
Dương Phái Dung đã gần năm mươi, cả đời bà ta đều sống trong nhung lụa, được chăm sóc cẩn thận, phong thái ung dung, ở nhà họ Đường đến cả Liên Nhã Ba cũng có quan hệ tốt với bà.
Bà ta ngồi ngay ngắn, lên tiếng phá vỡ yên lặng: “Tiểu Khê à, hôm sinh nhật bố cháu, Miểu Miểu làm sai khiến cháu đau lòng. Chuyện này thím cũng biết là em gái cháu không đúng.”
Bà ta dừng lại liếc Đường Miểu một cái: “Hai đứa là chị em, sao có thể nói mấy câu tổn thương như thế chứ? Bố cháu tức giận, chú cháu cũng biết nên đã mắng em cháu một trận. Con bé đã biết sai nhưng lại không dám đến tìm cháu, khóc lóc nhờ thím dẫn nó tới chỗ cháu để nhận lỗi.”
Đường Miểu phụ họa: “Đúng vậy, chị, em biết sai rồi.”
Đường Miểu nắm chặt tay, trong lòng cô ta không hề muốn cúi đầu với Đường Khê, nhưng mẹ cô ta và thím Đường dọa nếu Tần gia và Đường gia không thể nối lại quan hệ hợp tác, cô ta sẽ không được qua lại với Tống Ninh Viễn nữa.
“Chị, hôm đó là em nhất thời kích động. Thực ra, em cũng chỉ muốn chị và anh rể hạnh phúc bên nhau. Bây giờ nói rõ quan hệ của chị và Tống Ninh Viễn sẽ tốt hơn sau này anh rể tự phát hiện ra.”
Chẳng biết Liên Nhã Ba phải dạy bao lần Đường Miểu mới nói được những lời này.
Đường Khê nhàn nhạt nói: “Tôi chẳng cần biết mục đích của cô là gì, chỉ nhìn thấy những chuyện cô đã làm. Tôi nói rồi, cô không cần xin lỗi tôi, tôi không cần, cũng không chấp nhận.”
Tính cách Đường Miểu nóng nảy, từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ phải chịu thiệt, từ trước đến giờ trước mặt Đường Khê, cô ta luôn ngang ngược hống hách, giờ nghe cô nói vậy, cô ta lập tức nổi đóa: “Tôi đã xin lỗi rồi, cô còn muốn thế nào nữa?”
“Đường Miểu, sao lại nói chuyện với chị cháu như thế?”
Dương Phái Dung quát cô ta. Bà ta cứ nghĩ Đường Khê là người hiền lành, để Đường Miểu nói xin lỗi vài câu thì chuyện này có thể cho qua. Không ngờ ngay từ câu đầu tiên đã bị Đường Khê uyển chuyển từ chối.
Đến giờ Dương Phái Dung mới nhận ra Đường Khê không hề tốt tính như bà ta vẫn nghĩ. Nếu còn để Đường Miểu ngồi đây, mọi chuyện sẽ càng khó giải quyết hơn.
“Miểu Miểu, cháu ra ngoài trước đi, để thím nói chuyện riêng với chị cháu.”
Đường Miểu đến tìm Đường Khê cũng chỉ vì bị mọi người trong nhà bắt ép, cô ta cũng không muốn đối diện với bộ dáng giả vờ thanh cao này của Đường Khê thêm một phút nào nữa. Dương Phái Dung vừa dứt lời, cô ta đứng phắt dậy bước ra ngoài.
Cô ta cũng chẳng tin Đường Khê có thể làm gì được Đường gia.
Đường Miểu vừa đi, Dương Phái Dung lập tức quay sang nhìn cô: “Con bé Đường Miểu này bị chiều hư rồi, không hiểu chuyện, cháu đừng chấp nhặt với nó làm gì. Dù sao cháu cũng là trưởng nữ của Đường gia, sao phải vì Đường Miểu mà tức giận với người nhà mình chứ? Gia tộc lớn nào cũng phải có lớn có nhỏ, bố cháu không có con trai, sau này Đường gia sẽ là của cháu.”
Đường Khê hiểu mấy lời bóng gió này của Dương Phái Dung. Người của Đường gia đúng là buồn cười, cứ nghĩ rằng có thể dùng Đường gia để dụ dỗ cô.
“Thím cứ nói đùa, cháu không giận mọi người đâu.”
Dương Phái Dung: “Vậy chuyện hợp tác của Đường gia và Tần gia?”
“Cháu đã nói rõ chuyện này với bố rồi. Ông ấy cũng biết cháu không can thiệp vào chuyện công việc của Tần Kiêu.”
Dương Phái Dung cười cười: “Chuyện này đâu chỉ đơn thuần là chuyện công việc, quan hệ hai nhà vẫn còn đó, xem là chuyện gia đình cũng không sai. Sao cháu có thể nhẫn tâm nhìn bố mình ngày đêm lo lắng được, đúng không?’’
Đường Khê cúi đầu, không đáp lời.
Dương Phái Dung nói tiếp: “Tần Kiêu là chồng cháu, cháu nói với cậu ta mấy câu, cậu ta vàTần gia đương nhiên sẽ hiểu được chỗ khó của Đường gia chúng ta. Dù sau thì trước kia Tần gia cũng từng trong tình cảnh như vậy.”
Giọng Đường Khê trầm xuống: “Thím Đường.”
Trong lời nói của cô xen lẫn sự tức giận: “Chuyện của Thẩm gia và Tần gia chẳng liên quan gì đến Đường gia hết. Tần gia vươn tay giúp đỡ lúc Đường gia gặp khó khăn cũng là lòng tốt của Tần gia, không phải để Đường gia được đằng chân lấn đằng đầu.”
“Kinh nghiệm của cháu chẳng bằng thím Đường đây, chỉ mới thấy người ăn quả nhớ kẻ trồng cây, từng nghe qua lòng tham không đáy nhưng từ trước đến giờ chưa từng gặp kẻ nào ăn cháo đá bát. Hôm nay thím Đường định giúp cháu mở mang tầm mắt ạ?”
Dương Phái Dung bị Đường Khê châm chọc như vậy thì khóe môi cứng đờ, cố duy trì nụ cười gượng gạo trên mặt: “Tiểu Khê à, cháu hiểu lầm ý thím rồi. Đương nhiên là thím biết lúc đó Tần gia giúp đỡ Đường gia, Đường gia cũng muốn đền đáp Tần gia, nhưng tiếc là lực bất tòng tâm, cho nên nhà chúng ta mới cố gắng phấn đấu theo Tần gia, để được như Tần gia và Thẩm gia hỗ trợ lẫn nhau bây giờ.”
Từ lúc bà ta mở miệng nhắc đến chuyện nhà họ Tần lúc trước, Đường Khê cũng lười giữ thể diện. Cô ngẩng đầu lên, lạnh nhạt nhìn Dương Phái Dung.
“Thím Đường, đã nói đến nước này thì cháu cũng không vòng vo nữa. Bất kể thím và vị Đường phu nhân kia có bàn bạc nghĩ cách ép cháu đi xin Tần gia giúp đỡ Đường gia thế nào thì cháu cũng không muốn nghe. Mời thím về cho, không tiễn.”
“Cháu!” Mặt Dương Phái Dung tối sầm lại, bà ta nổi cáu: “Tiểu Khê, cháu đừng quên, cháu cũng là người của Đường gia, phụ nữ gả cho người khác, nhà mẹ đẻ mới là chỗ dựa vững chắc nhất. Bây giờ cháu là Tần phu nhân, liệu cháu có bảo đảm được cả đời này mình vẫn sẽ là Tần phu nhân không?”
Bà ta nói tới đây, sắc mặt dịu đi, mỉm cười nhìn Đường Khê: “Nhưng Đường gia không như vậy, một khi cháu đã mang họ Đường thì cả đời này đều sẽ là người nhà họ Đường.”
Nụ cười của Đường Khê còn dịu dàng hơn cả bà ta: “Cháu cũng có thể đổi sang họ Tô.”
Mẹ của Đường Khê họ Tô.
Dương Phái Dung nghẹn lời.
Đường Khê phớt lờ bà ta, đứng dậy ra khỏi phòng, để Dương Phái Dung ở lại bên trong một mình.
Bên ngoài, Tô Chi, Lâm Giản và mấy nhân viên khác đang ngồi trước bàn làm việc gần phòng tiếp khách nhất.
Thấy cô đi ra, Tô Chi đi đến kéo tay cô, hỏi: “Không bị ức hiếp chứ?”
“Không.”
Lâm Giản liếc nhìn Dương Phái Dung vẫn còn đang ngồi trên sô pha của phòng tiếp khách, sốt sắng muốn bênh vực người mình, giọng lanh lảnh: “Chị Khê Khê, bây giờ có tiễn khách không ạ? Nhưng hình như khách không muốn đi, hay là em rót thêm một chén trà cho người ta nhé?”
Vừa bị Đường Khê châm chọc, giờ lại bị nhân viên của studio mỉa mai, Dương Phái Dung cũng chẳng còn mặt mũi nào mà ngồi nữa.
Lúc ra khỏi phòng tiếp khách, mặt bà ta hằm hằm, khi đi ngang qua Đường Khê còn không quên uy hiếp: “Tiểu Khê, cháu còn trẻ, vẫn còn rất nhiều chuyện chưa suy xét chu đáo. Mấy lời thím mới nói với cháu, cháu phải cân nhắc thật kỹ. Làm dâu nhà giàu chẳng phải chuyện dễ đâu. Cháu không định lấy lòng nhà chồng cả đời đấy chứ?”
Nói xong, bà ta quay người, bày ra phóng thái của phu nhân nhà giàu, ưu nhã rời đi.
Tô Chi nóng tính, muốn xông lên chửi bà ta một trận nhưng bị Đường Khê kéo lại.
“Người Đường gia đều có bệnh đúng không? Nhờ vả mà thái độ như thế? Bà ta tưởng mình là ai? Một đống tuổi rồi mà còn không biết xấu hổ.”
Đường Khê vỗ vỗ tay cô ấy: “Không sao, tức giận hại người. Đừng bực mình vì loại người như vậy làm gì. Tôi mời mọi người uống trà sữa nhé.”
Cô lấy điện thoại ra, mở app đặt đồ ăn, đưa điện thoại cho Lâm Giản để mấy cô ấy thích gì thì chọn.
Lâm Giản thấy Đường Khê vẫn thản nhiên như không thì cực kì khâm phục sự bình tĩnh của cô, cứ như cô chẳng biết tức giận là gì, nội tâm thật sự rất mạnh mẽ.
Lâm Giản chọn một cốc trà sữa, hỏi Tô Chi: “Chị Chi Chi uống gì ạ?”
Tô Chi phiền muộn xua tay: “Chị không uống đâu, sáng nay vừa uống hai cốc rồi.”
Mấy người trong studio đều chụm đầu vào điện thoại chọn trà sữa. Lúc Đường Khê lấy lại điện thoại để thanh toán, đột nhiên nghe Lâm Giản khẽ hỏi: “Chị Khê Khê kết hôn rồi ạ?”
Ban nãy lúc Dương Phái Dung nói làm dâu nhà giàu không phải chuyện dễ, mọi người đều ngơ ngác nhìn nhau.
Đường Khê cười, thẳng thắn đáp: “Đúng vậy, chị kết hôn rồi.”
Cũng không muốn giấu diếm, chỉ là không muốn chuyện gì cũng kể hết ra thôi.
Không khí trong studio như đông cứng lại, mắt Lâm Giản đỏ lên. Lúc trước, Đường gia ngày nào cũng cho người đến ép Đường Khê về xem mắt, có lần các cô đã lén đi theo.
Hôm đó, đối tượng xem mắt của Đường Khê cực kỳ xấu, còn già hơn cô rất nhiều.
Sau đó người Đường gia không đến đây nữa, trông Đường Khê cũng không có gì bất thường, các cô còn tưởng là chuyện đã kết thúc, ai mà ngờ, Đường Khê vẫn phải kết hôn.
“Sao thế?”
Lâm Giản đưa tay lên dụi mắt, quay người đi.
Tô Chi: “Cô nhóc này tưởng cậu bị Đường gia bán đi, phải gả cho một ông già béo ú đấy.”
Đường Khê hiểu ra thì cười: “Không phải lo đâu, chồng chị tốt lắm.”
“Thật ạ?” Rất rõ ràng là Lâm Giản không tin.
“Thật mà. Không tin thì hỏi chị Chi Chi của em đi.”
Lâm Giản nhìn về phía Tô Chi.
Tô Chi khẳng định: “Thật đó, cực kì đẹp trai, ghép với chị Khê Khê của em là một đôi trai tài gái sắc.”
Lâm Giản lập tức vui hơn: “Thật vậy ạ? Trông anh ấy thế nào vậy? Em muốn xem ảnh, chị có ảnh không?”
Mấy người vây quanh Đường Khê đòi xem ảnh. Thế nhưng trừ tấm ảnh chụp trộm lúc Tần Kiêu đang ngủ ra thì cô chẳng có lấy một tấm nào.
Giấy hôn thú cũng không có ở đây. Nhưng vừa nói với mấy người Lâm Giản là không có ảnh thì mấy cô ấy lại bắt đầu đau lòng. Đây đâu phải một cuộc hôn nhân hạnh phúc, đến cả một bức ảnh của chồng trong điện thoại cũng không có.
Nhưng Đường Khê lại không muốn cho họ xem ảnh chụp trộm lúc anh đang ngủ.
Tô Chi giật dây: “Nhắn cho chồng mày đi, bảo anh ấy gửi ảnh sang đây.”
Thấy cô ấy cũng hùa theo những người khác, Đường Khê lườm Tô Chi một cái. Cô ấy cười hì hì: “Tao cũng đã làm chứng là chồng mày rất đẹp trai mà bọn họ có tin đâu.”
Đường Khê ngẫm nghĩ một lúc, cầm điện thoại lên nhắn cho Tần Kiêu.
Đường Kiêu:【 Bây giờ anh có đang bận không? 】
Một lát sau mới nhận được câu trả lời.
Chủ tịch tập đoàn Ích Viễn Tần Kiêu:【 Bình thường 】
Đường Khê:【 Gửi cho em một tấm ảnh của anh được không? Đồng nghiệp của em muốn xem 】
Sau khi tin nhắn được gửi đi.
Đường Khê thấy trong khung chat, icon của anh chuyển thành “đang nhập”.
Năm phút sau vẫn “đang nhập”.
Anh định gõ bao nhiêu chữ thế?
Đường Khê:【 Có được không? 】
Chủ tịch tập đoàn Ích Viễn Tần Kiêu:【 Được 】
Đường Khê: “…”
Năm phút đồng hồ mà chỉ có một chữ!