Chẳng biết qua bao lâu, viên kẹo trong miệng Đường Khê đã biến mất, không biết bị anh ăn mất hay bị cô nuốt xuống, hai cánh môi vẫn dính chặt lấy nhau.
Nụ hôn của anh hỗn loạn, lúc thì dùng miệng tỉ mỉ thưởng thức môi cô, lúc lại quấn lấy lưỡi cô.
Đường Khê bị anh hôn đến mức không thở nổi, cả người bị anh ôm vào lòng, trái tim của cô đập thình thịch, tựa như máu trong người đều dồn hết lên mặt, hai má đỏ bừng.
Cô giơ tay lên, khẽ đẩy vai anh ra: “Hết… Hết rồi…”
Đường Khê thở không ra hơi.
Tần Kiêu dừng lại, cúi đầu, chóp mũi thân mật chạm vào đầu mũi cô, khẽ cọ, giọng anh khàn khàn: “Cái gì hết?”
“Kẹo, kẹo bị anh ăn hết rồi.”
Giọng cô mềm mại tựa như phàn nàn, lại như làm nũng.
Ánh mắt nóng bỏng của Tần Kiêu lại càng sâu hơn, anh rũ mi, nhìn chằm chằm cánh môi đỏ rực của cô. Anh vừa định hôn lên đôi môi ấy lần nữa thì Đường Khê quay đầu trốn đi, đôi môi nóng bỏng sượt qua vành tai cô.
Cơ thể Đường Khê cứng đờ, nghe tiếng thở dốc bên tai, cô hơi luống cuống, không biết tại sao hôm nay trên xe lại thế này.
Thấy anh còn muốn tiếp tục, Đường Khê nghiêng người, ghé vào tai anh thì thầm: “Tần Kiêu, tài xế…”
Tần Kiêu hơi dịch người về phía sau, cúi đầu, nhìn đôi má đỏ hây hây của cô. Anh ừ một tiếng, trong giọng nói xen lẫn cả tiếng cười, cánh tay vẫn đặt sau lưng cô, ôm cô không buông.
Đường Khê đối diện với ánh mắt sâu thẳm của anh, chẳng thể nào bỏ qua sự vui vẻ trong ánh mắt ấy, tim còn đập nhanh hơn cả lúc nãy.
Cô chịu không nổi dáng vẻ phóng đãng này của anh.
Cô mấp máy môi, đầu choáng váng, hỏi anh: “Có ngọt không?”
Tần Kiêu thấp giọng đáp: “Ngọt.”
Anh hé miệng, để lộ viên kẹo sữa màu trắng trên đầu lưỡi.
Trong đầu Đường Khê nổ đoàng một cái.
Viên kẹo kia… vậy mà vẫn còn trong miệng anh.
“Vẫn còn.”
Tần Kiêu nghiêm túc đáp lại câu nói hết kẹo của cô.
Đường Khê không dám nhìn anh nữa, dời mắt đi, nhìn hàng ghế phía trước, hai tay đẩy đẩy cánh tay anh.
Không tốn mấy sức, Tần Kiêu đã chủ động buông cô ra.
Đường Khê lập tức dịch ra sát cửa bên trái, quay mặt nhìn ra ngoài xe, hạ kính xuống để gió lùa vào.
Hạ nhiệt.
Tần Kiêu cũng hạ tấm chắn xuống. Khóe mắt Đường Khê liếc qua gáy của tài xế ngồi phía trước, cực kì thẹn thùng.
Thế này gọi là gì nhỉ?
Bịt tai trộm chuông chăng?
Từ khi kéo tấm chắn lên, có khi tài xế đã nghĩ lung tung rồi.
Sau đó Đường Khê quyết định, đã bịt tai trộm chuông thì phải bịt cho kín, cô giơ chân đạp chân Tần Kiêu.
Đẩy anh ra sát phía bên phải, khiến khoảng cách giữa hai người càng xa càng tốt. Cô muốn tạo cảm giác rằng ban nãy hai người kéo tấm chắn lên để tài xế không nghe thấy tiếng cãi vã.
Vì để tăng tính chân thực, cô còn trừng mắt lườm Tần Kiêu một cái, cố tình lấy chân đạp, muốn anh cau có khó chịu.
Tiếc là hôm nay tính tình anh rất tốt, vẻ mặt dịu dàng, chẳng có chút tức giận nào.
Khi xe dừng trước cửa biệt thự, Tần Kiêu đưa cho tài xế hai túi “kẹo cưới”.
Đường Khê xuống xe trước, chẳng thèm quan tâm đến đống quà tặng của đồng nghiệp trong cốp xe mà đi thẳng vào trong.
Cởi giày cao gót ra, đến cả dép cũng chẳng thèm mang, để chân trần chạy thẳng lên lầu.
Một lát sau, hai tay Tần Kiêu ôm một núi quà tặng bước vào, trong ngực còn có một con thỏ bông màu hồng phấn, cao khoảng hơn một mét.
Anh ôm ngang con thỏ, lúc vào phòng còn đụng trúng tường, Tần Kiêu chỉnh lại cho ngay rồi mới vào trong.
Không có người thứ ba ở đây, Đường Khê ngồi trên sô pha, sự xấu hổ trong lòng dần biến mất.
Vợ chồng với nhau.
Hôn một cái thôi mà.
Có sao đâu.
Nhưng lát nữa phải bàn lại với Tần Kiêu, sau này ở ngoài không được xằng bậy như vậy nữa, nếu không thì làm sao cô ngồi xe người tài xế hôm nay lái được nữa chứ?
“Quà để đâu?”
Tần Kiêu bước đến trước mặt cô, điềm nhiên như không.
Dù sao cũng là đàn ông, da mặt rất dày.
Vậy cô cũng không thể thẹn thùng được, da mặt phải dày lên.
Đường Khê hơi ngả người ra sau, tựa lưng vào ghế sô pha, bắt chước giọng điệu của anh, lạnh nhạt nói: “Đâu cũng được.”
Tần Kiêu ừ một tiếng, quay người ra khỏi phòng ngủ.
Đường Khê tò mò ngẩng đầu nhìn ra ngoài, không biết anh định đặt quà của đồng nghiệp cô ở đâu nữa.
Cô bắt đầu thấy hối hận, quà là tấm lòng của mọi người, không thể để bừa bãi được.
Bỏ đi, dù sao cũng để trong nhà, sáng mai rồi bóc ra xem.
Cô đưa tay lên bóp huyệt Thái Dương, cảm thấy trong người hơi khô nóng, đứng dậy đi vào phòng để quần áo, lấy một đôi dép lê mới tinh trên kệ mang vào, cầm váy ngủ vào phòng tắm tắm rửa.
Vừa cởi quần áo thì nghe tiếng Tần Kiêu gõ cửa phòng tắm.
Đường Khê quay đầu, nhìn thấy bóng dáng cao lớn qua lớp kính mờ của cửa phòng tắm, tựa như giây tiếp theo sẽ phá cửa xông vào.
Đường Khê hoảng sợ, vội vàng lấy khăn tắm trên giá che trước ngực.
Tần Kiêu: “Đường Khê.”
Đường Khê đáp: “Sao vậy?”
“Em đang tắm à?” Tần Kiêu hỏi.
“Ừm.”
“Không phải uống rượu xong không được tắm sao?”
Câu này là chính cô nói với Tần Kiêu lần trước anh uống rượu.
“Say rượu không được tắm vì hơi nóng trong phòng tắm bốc lên rất dễ gây ngất. Em không say, vẫn tắm được.”
Đường Khê nói xong, Tần Kiêu im lặng hồi lâu, vẫn đứng đó không rời đi.
Đường Khê đuổi anh đi: “Anh đừng đứng đó nữa, em còn phải tắm.”
Tần Kiêu nhàn nhạt nói: “Em tắm đi, anh nghe.”
Đường Khê: “…”
Cô tắm thì anh đứng đó nghe làm gì?
Không lẽ sợ cô say rượu, ngất trong phòng tắm nên đứng đó nghe ngóng, chỉ cần có tiếng động lạ sẽ lập tức xông vào cứu cô?
Theo những gì anh nói thì có vẻ là vậy.
Nghĩ đến đây, Đường Khê lại nhìn bóng dáng cao lớn bên ngoài, trong đầu đột nhiên xuất hiện từ mà Tô Chi từng nhắc đến.
Hắc kỵ sĩ.
Trong lòng cô chợt thấy ấm áp, cả người tràn ngập cảm giác an toàn.
Anh và cô chung chăn chung gối đã lâu, nếu anh muốn làm gì thì cũng đã sớm làm rồi, có gì mà phải sợ?
Đưa tay mở vòi hoa sen, nước ấm áp chảy xuống người, từng chuyển động của người bên trong đều hắt lên cửa thủy tinh.
“Đường Khê.”
Đường Khê nghe thấy anh gọi mình thì tắt vòi hoa sen đi, hỏi: “Sao thế?”
Giọng Tần Kiêu trầm thấp mà rõ ràng: “Anh chỉ nghe được tiếng nước, không nghe được giọng em. Nếu em không ngại thì để anh vào trong nhìn em tắm nhé?”
Đường Khê: “…”