Đường Khê vốn định trang điểm trong vài phút là xong, nhưng lại không ngờ tốn hết một tiếng để trang điểm.
Cũng tại Tần Kiêu hết cứ nhìn vào đồ trang điểm của cô làm gì, còn hỏi hết cái này đến cái kia, cứ thể chưa bao giờ gặp người ta trang điểm, vậy nên cô mới mềm lòng mà thử hết thảy cho anh xem.
Ăn cơm trưa xong, Đường Khê lấy ra chiếc máy tính bắt đầu công việc chỉnh sửa ảnh, Tần Kiêu cũng ngồi đối diện với cô mà làm việc.
Trên một chiếc bàn nhỏ, có hai cái máy tính nên hơi chật chội.
Cô ngẩng đầu lên nhìn anh, muốn nói là không cần ngồi chung với cô một cái bàn làm việc đâu, khi đụng phải ánh mắt của anh, cô nuốt lại những lời muốn nói, có thể là anh muốn bồi dưỡng tình cảm với cô thì sao.
Bình thường hai người đều có công việc của nhau, đặc biệt là anh thường ở trong phòng làm việc, nếu hai người cứ giữa mối quan hệ như thế này, chắc đến 80 tuổi họ vẫn còn trong giai đoạn lạnh nhạt với nhau.
Nghĩ đến đây, Đường Khê đem máy tính dời qua bên này một chút, cười nói: “Không có việc gì đâu, anh làm việc tiếp đi.”
Tần Kiêu khẽ ừ một tiếng, đặt máy tính lên một chút, trong mắt xẹt qua ý cười.
Cả hai người đều không nói gì, trong phòng bây giờ vang lên âm thanh bàn phím gõ và chuột.
Ánh nắng xuyên qua từ cửa sổ sát đất chiếu vào bức tường phía sau anh cách đó không xa, tạo nên một ánh sáng rực rỡ.
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, đôi mắt của Đường Khê có chút đau nhức khi nhìn chằm chằm quá lâu vào máy vi tính, cô liền bấm chuột thoát ra, ngẩng đầu lên nhìn qua Tần Kiêu thấy anh vẫn chăm chú làm việc.
Mi mắt cụp xuống, ngón tay thon dài đặt trên con chuột lướt qua nhìn tài liệu, thân hình cao lớn của anh khi ngồi trên ghế đẩu giống cô nhìn trông rất gò bó không thể duỗi người, nhưng lại không hề ảnh hưởng đến công việc của anh.
Vô tình một tia nắng chiếu vào đỉnh đầu anh, cả người giống như được tấm trong nắng, Đường Khê có một loại cảm giác thật yên bình.
Cô bất giác nhếch lên khóe môi, nhẹ nhàng đặt chiếc máy tính sang một bên, một tay đặt lên chiếc bàn nhỏ liền nằm xuống nhìn chằm chằm vào anh.
Ánh sáng mặt trời chiếu thẳng vào màn hình máy tính, khiến anh không thể nhìn thấy chữ trên tài liệu, anh định đứng dậy kéo rèm lại, nhưng lại nhìn thoáng qua Đường Khê thấy cô đang nhìn anh.
Anh hơi mím môi lại, cố gắng đè xuống độ cong ở khóe môi, anh vẫn giữ nguyên tư thế hiện tại, giả vờ như không chú ý tới cô.
Một lúc sau, anh không kìm được mà ngước mắt lên nhìn cô.
Liền đụng phải ánh mắt của cô, cô xấu hổ mà nhắm mắt lại giả vờ đi ngủ.
Bên tai truyền đến tiếng sột soạt, Đường Khê không biết Tần Kiêu đang làm gì, mà cố nén lại lòng hiếu kỳ mà nhắm mắt lại không nhìn anh.
Bỗng nhiên có một cảm giác ấm nóng lướt qua má cô, cô liền mở mắt ra.
Nhìn thấy Tần Kiêu đang nằm trên bàn đối mặt với cô, con ngươi nhìn cô tràn đầy tình cảm.
Trái tim của cô dường như bị thứ gì đó bắt lấy, có một cảm giác trống rỗng mơ hồ, ẩn sau làn khói sương mù, trong đôi mắt của Tần Kiêu.
Cô có chút bối rối mà ngồi dậy, anh cũng làm theo cô.
Cô nhìn thấy máy tính của anh đặt sang một bên.
Đường Khê ấn ngực hỏi: “Anh không làm việc nữa sao?”
Tần Kiêu nhìn chằm chằm mặt cô nói: “Anh làm xong rồi.”
“Vậy chúng ta đi dạo một chút được không.”
Cô cảm thấy trong phòng có chút ngột ngạt muốn ra ngoài đi dạo.
“Ừm”
Cô đứng dậy khỏi chiếc ghế, cầm theo di động bước ra khỏi cửa mà không cầm theo thứ gì.
Tần Kiêu đi theo phía sau cô, hỏi: “Em có muốn mang theo máy ảnh không?”
Đường Khê lồng ngực có chút đập kịch liệt, hai tay không cách nào đè xuống được, liền nghe thấy giọng của Tần Kiêu, không chút do dự gật đầu nói: “Sao cũng được.”
Tần Kiêu lấy máy ảnh cho Đường Khê, và đuổi theo cô phía sau.
Sau khi đi ra khỏi khách sạn, cô nhìn xung quanh một lúc, không biết nên rẽ hướng nào, liền đưa cho Tần Kiêu quyết định.
Tần Kiêu dường như rất quen thuộc với nơi này, anh đưa ra đề nghị đến một thị trấn cổ ở Đông Thành, nơi này rất thu hút khách du lịch, lái xe đến đó thì phải mất một tiếng.
Cô không phản đối liền đi theo anh vào bãi đậu xe.
Xe chạy cách thành phố càng ngày càng xa, xung quanh vô cùng hẻo lánh, mặt đường toàn là ổ gà và có một số chỗ gồ ghề.
Tần Kiêu giảm tốc độ xuống, sợ cô mệt anh liếc nhìn cô xem có thoải mái không.
Nhìn thấy cô trông khá là thoải mái, đang ngắm phong cảnh bên ngoài dường như ở hoàn cảnh nơi nào, cô đều có thể bình tĩnh như vậy.
Đường Khê quay lại hỏi anh: “Còn bao xa nữa anh.”
“Rất nhanh thôi sẽ tới.”
Đường Khê khẽ ừ một tiếng, mở túi lấy máy ảnh ra nhìn bên ngoài chụp một tấm.
Khi hai người đến thị trấn nhỏ, thì sắc trời cũng không còn sớm, bầu trời bắt đầu chuyển sang màu vàng cam, bên ngoài có rất nhiều du khách từ cửa đi vào.
Đường Khê vô cùng kinh ngạc hỏi Tần Kiêu: “Trời cũng đã bắt đầu tối, sao lại có nhiều du khách như vậy?”
Tần Kiêu giải thích nói: “Ban ngày thì phải mua vé mới được vào trong, từ 5:30 thì được miễn phí.”
Bây giờ đã là năm giờ rưỡi, là thời gian mở cửa miễn phí của thị trấn.
Đường Khê cười nói: “Vậy chúng ta tới vừa thật đúng lúc.”
Tần Kiêu ừ nói: “Chúng ta ngồi trong xe đợi mấy phút nữa người ít đi rồi hãy xuống.”
“Nhưng em muốn đi xuống chờ.”
Cô dùng ánh mắt thăm dò anh.
Ngồi trong xe lâu như vậy, cô muốn đứng dậy đi loanh quanh một chút.
Đường Khê vừa hỏi anh, nếu anh không muốn xuống xe thì cô xuống, không ngờ anh giúp cô anh tháo dây an toàn ra.
Cô rụt vai, nhìn anh cầm dây đai của cô nhẹ nhàng bỏ qua một bên, cô cảm thấy có chút khó chịu trước sự ân cần của anh.
Cô cảm thấy mấy ngày Tần Kiêu đã làm cho cô thay đổi cách nhìn về anh.
Cô không biết anh đã học từ ai từ mấy thứ này.
Chẳng lẽ anh thật sự chưa từng yêu ai sao?
Không phải, tuy là anh chưa nói với cô là anh chưa từng yêu, nhưng cô lại chắc chắn là như vậy.
Trong đầu Đường Khê không hiểu được sao lại nghĩ tới vấn đề này.
Chính xác anh đúng là một xử nam.
Cô thật sự muốn hỏi về vấn đề này, nhưng sợ sẽ giẫm lên chuyện buồn của anh thì không hay lắm.
Đường Khê mở cửa bước xuống xe, liếc mắt nhìn thấy hai bên đường có mấy quán trà sữa, liền nghĩ đến Tần Kiêu nói chưa từng uống trà sữa, nên cô muốn hỏi anh: “Anh có muốn uống trà sữa không? Chúng ta liền đi mua.”
Tần Kiêu ừ một tiếng, đi theo phía sau cô đến quán trà sữa.
Trước cửa hàng có khoảng chục người xếp hàng, hai người đợi thêm mấy phút nữa mới mua được trà sữa.
Thấy trước cửa thị trấn đã ít người vào, hai người quyết định bước vào trong.
Đi vào cửa không bao lâu, nhìn thấy một cây cầu bằng đá, dưới cầu tiếng nước róc rách chảy, hai bên đều có cây liễu rủ xuống, nhà cửa là ngói đen tường trắng, ánh nắng chiều chiếu vào mặt nước nhìn vô cùng thơ mộng.
Cô đem ly trà sữa đưa cho Tần Kiêu, lấy máy ảnh đưa lên chụp.
Tần Kiêu đứng phía sau cô, một tay cầm hai ly trà sữa, tay kia giơ điện thoại lên chụp lưng cô, Đường Khê còn không hay biết thì anh đã cất điện thoại vào túi.
Đường Khê đứng trên cầu, chụp ảnh hai bên, hướng về phía Tần Kiêu vẫy tay.
Tần Kiêu đi lên đem ly trà sữa đưa cho cô.
Đường Khê cắm ống hút vào cúi đầu uống một ngụm, thấy Tần Kiêu nghiêng đầu nhìn cô, mà trong tay anh trà sữa vẫn chưa uống, liền hỏi: “Anh sao không uống đi.”
Tần Kiêu không nói gì, dưới ánh mắt của cô, anh cắm ống hút vào cúi đầu uống một ngụm.
Đường Tịch cười hỏi: “Uống có ngon không?”
Tần Kiêu nhàn nhạt nói: “Uống cũng tạm.”
Đường Khê nói: “Anh đã ăn trân châu và dừa ở dưới chưa? Là món em thích nhất khi uống trà sữa. Chúng mềm và hơi dai dai.”
“Chưa có ăn.”
Đường Khê: “Vậy anh uống một hớp thử đi, chúng ở bên dưới, phải nhét ống hút sâu xuống mới mới hút được.”
Đường Khê thấy ống hút của anh mới đút vào một nửa, liền giơ tay giúp anh cắm ống hút xuống dưới, “Cái này chắc đủ tới rồi.”
Tần Kiêu cúi đầu uống thêm một ngụm nữa, những hạt trân châu đen mềm mại chảy vào trong miệng anh
“Nó có mềm không.”
Đường Khê âm thầm trả lời trong lòng, không có chuyện gì cả.
“Đúng là ăn rất ngon.”
Đường Khê không nhịn được mà cười.
Tần Kiêu híp mắt hỏi: “Em cười cái gì?”
Đường Khê bắt chước anh nói: “Không có gì.”
Anh đoán ra được suy nghĩ của cô, liền ghé sát vào tai cô nói: “Không mềm bằng đôi môi của em.”
Không mềm…đôi môi của cô.
Cô đột nhiên hai mắt mở to ra, trong miệng trân châu liền ngừng nhai.
Chẳng lẽ trong đầu Tần Kiêu đều suy nghĩ mấy cái này thôi sao.
Khi không đang uống trà sữa đột nhiên nhắc tới đôi môi của cô làm gì.
Cô nghĩ tới ở trong khách sạn, anh nói tới đều gì thì sẽ đi với thực hành, nhưng mà đây là ở công cộng chắc là cũng không ngoại lệ đâu, cô liền đưa tay chắn lại môi của mình mà đứng cách xa anh.
Cũng may là anh không có điên cuồng mà hôn cô trước mặt mọi người, anh giơ điện thoại lên chụp cô một tấm, sau đó chụp ly trà sữa trong tay, cúi đầu điểm nhẹ lên màn hình, cô cũng không biết anh đang làm gì nữa.
Đường Khê tò mò đi tới hỏi: “Anh làm gì vậy?”
Tần Kiêu nói: “Gửi ảnh qua vòng bạn bè.”
Đường Khê vô cùng kinh ngạc: “Anh đăng lên vòng bạn bè sao?”
Con ngươi đen như mực của anh nhìn về phía cô.
Đường Khê ý thức được lời nói của mình là bất lịch sự, nói: “Ý em là không phải như vậy, là em không biết anh có đăng lên vòng bạn bè.”
Tần Kiêu: “Em có xem qua vòng bạn bè của anh chưa.”
Đường Khê: “Em có đọc qua lần đầu tiên em thêm anh vào, nhìn thấy vòng bạn bè của anh không có gì.”
Bình thường khi thêm bạn bè không phải là xem vòng bạn bè sao?
Khóe môi Tần Kiêu hơi khẽ nhếch lên, nói: “Anh có đăng lên vòng bạn bè, còn em thì lại không?”
Đường Khê: “Em có đăng, anh không thấy sao?” Anh không phải là nhấn vào thích sao.
Tần Kiêu khẽ ừ một tiếng, nâng cằm nhẹ giọng nói: “Nhìn ăn lẩu, uống trà sữa, đều phải đăng.”
Cô cho rằng anh chán ghét những bài đăng hàng ngày chứ, cô có chút ngượng ngùng cười nói: “Những lúc vui vẻ em đều đăng hình ảnh hàng ngày của mình với người khác.”
Tần Kiêu giả vờ hỏi: “Hôm nay không vui sao?”
Đường Khê: “Đương nhiên em rất vui rồi.”
Tần Kiêu cúi đầu nhìn ly trà sữa trong tay, hừ lạnh một tiếng.
Cô nhìn theo ánh mắt của anh, rơi xuống ly trà sữa trong tay cô, đột nhiên hiểu ra vấn đề vội vàng cầm điện thoại lên, “Bây giờ em sẽ đăng lên, có phải được rồi không?”
“Đương nhiên là được rồi.”
Tần Kiêu nhàn nhạt nói: “Bạn bè của em, cũng là bạn bè của anh.”