Editor: Nơ
Sau bữa trưa, Đường Khê bỏ cam với táo vào túi rồi xách đến trung tâm thương mại gần quán bar để gặp Tô Chi.
Trung tâm thương mại tràn ngập các gian hàng hoạt động chào mừng Giáng sinh, Đường Khê với Tô Chi không có việc gì làm nên thong thả đi dạo trên tầng một của trung tâm thương mại, cũng tham gia một số hoạt động và nhận được không ít quà tặng miễn phí.
Hơn sáu giờ chiều Diệp Sơ Hạ mới làm xong việc, vội vã đến nhà hàng ăn tối.
Đường Khê và Tô Chi đã lấy số với mua trà sữa từ trước.
Sau khi Diệp Sơ Hạ ngồi xuống, cúi đầu hút một ngụm trà sữa, cảm thán nói: "Sảng khoái quá đi!"
Đường Khê lấy một quả táo với một quả cam từ trong túi đưa cho cô ấy, "Chúc người đẹp Sơ Hạ có một đêm Giáng sinh vui vẻ, bình an, hạnh phúc và vạn sự như ý."
"Cám ơn tiên nữ Khê Khê." Diệp Sơ Hạ đưa tay nhận lấy, sau đó cũng lấy ra hai quả táo và cam đã chuẩn bị sẵn cho Đường Khê với Tô Chi, "Chúc tiên nữ Khê Khê bình an khỏe mạnh, tình yêu ngọt ngào vẹn tròn. Chúc tiên nữ Chi tử bình an khỏe mạnh, vạn sự như ý."
Cả ba đưa táo và cam cho nhau, Tô Chi thấy trước mặt mình có thêm một nhánh bông hồng, hỏi Diệp Sơ Hạ: "Tại sao chỉ tặng bông hồng cho mình?"
Diệp Sơ Hạ: "Khi mình vừa ra khỏi tòa nhà văn phòng, thấy trên quảng trường có rất nhiều cặp đôi trẻ cầm hoa trên tay. Thầm nghĩ người khác đều có hoa từ bạn trai của họ, Khê Khê cũng có hoa từ chồng cậu ấy, chỉ có cậu là không có thôi, cho nên mới cố ý mua cho cậu. Thế nào, có phải mình đây rất tri kỷ không?"
"..."
Đây không phải là tri kỷ, mà là xát muối vào tim.
Tô Chi tức giận nói, "Có người tặng hoa cho cậu à?"
"Không có, vì vậy mình cũng tự tặng bản thân một bông hoa, xem này." Diệp Sơ Hạ lấy ra một nhánh bông hồng khác từ trong túi, "Cái này là mình tự tặng cho bản thân, cậu yên tâm, mình sẽ độc thân cùng cậu. Lễ Tình nhân sắp tới mình sẽ đặt hai bó hoa, cậu một bó mình một bó, hai chúng ta cùng nhau trải qua lễ Tình nhân, không thèm dẫn theo Khê Khê, để cho cậu ấy đi chơi với chồng, thế nào?"
Cô ấy nháy mắt với Tô Chi.
Tô Chi chu môi nói: "Nào, bé cưng, nhanh tới thơm chị một cái."
Diệp Sơ Hạ hôn gió với Tô Chi qua không khí, "Moa ~"
Hôm nay nhà hàng đông khách, vì vậy lên món khá chậm.
Diệp Sơ Hạ hỏi Đường Khê, "Này, chuyện chồng cậu yêu thầm cậu mười năm là sao đấy?"
Đường Khê nói: "Không phải Chi tử đã kể hết với cậu rồi sao?"
"Nói qua WeChat không được chi tiết, hơn nữa Chi tử chỉ thuật lại, cũng không phải từ chính chủ, mình muốn nghe bản đầy đủ của câu chuyện cơ."
Vì vậy, Đường Khê đã kể cho Diệp Sơ Hạ cơ duyên mình gặp Tần Kiêu từ mười năm trước như thế nào, cũng như chuyện Tần Kiêu yêu thầm mình.
Mặc dù Diệp Sơ Hạ đã đọc tin nhắn của Tô Chi, nhưng cô ấy vẫn cảm thấy buồn cười khi nghe Đường Khê kể lại sự việc.
"Hiện tại chồng cậu có biết cái bắn tim với nụ hôn gió kia là không dành cho anh ta chưa?"
Đường Khê gật đầu, "Biết rồi."
Diệp Sơ Hạ: "Phản ứng của anh ta như thế nào?"
Với phản ứng như bị sét đánh ngang tai, Đường Khê không ngại nói, nhưng vẫn phải giữ chút thể diện ở bên ngoài cho anh, "Cũng không phản ứng gì lớn, mình có bảo hôm nào mời Chi tử một bữa thịnh soạn, anh ấy đồng ý rồi."
Diệp Sơ Hạ: "Vậy thì vợ chồng cậu phải mời Chi tử một bữa thật thịnh soạn vào, Chi tử đúng là "ông Tơ bà Nguyệt" tái thế mà."
Tô Chi xua tay nói: "Đừng, đừng gắn cho mình cái mác đấy, chồng Khê Khê là yêu Khê Khê ngay từ cái nhìn đầu tiên. Cho nên mới nhìn thấy cậu ấy ở trong biển người, trong mắt chỉ có mỗi cậu ấy thôi."
Diệp Sơ Hạ phụ họa, "Mình cũng nghĩ vậy."
Đường Khê nghe hai người họ phân tích, cảm thấy khá có lý, chẳng qua là Tần Kiêu chỉ mới đề cập với cô chuyện anh hiểu lầm cô hôn gió với bắn tim cho mình, còn chuyện yêu thầm mười năm cụ thể như thế nào cũng chưa nói.
Cô cảm thấy, dù là tình yêu sét đánh hay do hiểu lầm, quá trình không quan trọng, quan trọng là hiện tại anh thích cô.
Ba người vừa ăn vừa tán gẫu, một bữa ăn hơn hai tiếng đồng hồ.
Gần chín giờ, ba người đi vào quán bar.
Đêm Giáng sinh, quán sôi nổi hơn ngày thường, chỗ nào cũng chật ních người, quét mắt một vòng vẫn không thấy bàn nào trống, giữa sân khấu có một thanh niên đang nhảy múa hăng say, ke đầu xuống sàn, tư thế chổng ngược xoay vòng.
Tô Chi đứng giữa khoát tay Diệp Sơ Hạ và Đường Khê, dừng lại nhìn vài giây, sau đó tiếp tục đi vào trong để tìm chỗ ngồi.
*
Trên chiếc ghế sô pha trong cùng của quán bar, Tần Kiêu lười biếng ngả người ra sau.
Ngôn Tầm nhìn hai hộp quà bên cạnh anh, tò mò hỏi: "Anh Kiêu, trong hộp đó là gì vậy?"
Rốt cuộc cũng đợi được cậu ta chủ động hỏi, Tần Kiêu nâng mí mắt, cầm hộp đặt ở trên bàn, tùy ý nói: "Quà Giáng Sinh, cho hai cậu."
"Cho hai em?" Ngôn Tầm mở hộp quà ra, nhìn thấy bên trong là táo và cam được đóng gói đẹp mắt, chậc lưỡi, "Anh Kiêu chu đáo thế này từ khi nào vậy? Đêm Giáng sinh còn tặng cả táo và cam cơ đấy."
Quý Chính Sâm ngồi bên cạnh hừ lạnh một tiếng, đôi mắt đen nhánh dường như nhìn thấu tất cả, "Lại muốn khoe mẽ tình cảm."
Tần Kiêu liếc nhìn anh ta, cũng không ngừng ý định khoe khoang chỉ vì anh ta đã nhìn thấu mọi thứ.
Anh hơi nhướng mày, trong giọng nói không giấu được vẻ đắc ý: "Đây đều là do chính tay Đường Khê làm, cô ấy nhờ tôi đưa cho hai cậu."
Ngôn Tầm được cưng mà hoảng, "Cái này là chị dâu tự làm?"
Tần Kiêu hơi nâng cằm, đáp ừ.
Ngôn Tầm nhìn ruy băng bông hoa bên ngoài túi đóng gói, hỏi: "Bông hoa này cũng là chị dâu gấp sao?"
Tần Tiêu: "Ừ."
Ngôn Tầm: "Chị dâu khéo tay thật đấy."
Sau khi nghe thấy Đường Khê đã tự tay gói quà cho bọn họ, Quý Chính Sâm cũng cảm kích mà ngồi thẳng dậy.
Ngôn Tầm cảm thán: "Gấp đẹp như vậy, thật sự không nỡ tháo ra."
Tần Kiêu vô cùng hài lòng trước bộ dạng "chưa hiểu sự đời" của hai người họ, không để bụng nói, "Tháo đi, cái này Đường Khê gấp vài giây là xong, hôm nay cô ấy đã gói rất nhiều, anh đây có chụp ảnh, có muốn xem không?"
Ngô Tầm với Quý Chính Sâm cũng không muốn xem cho lắm.
Tần Kiêu không quan tâm đến sự im lặng của hai người họ, nói với Ngôn Tầm, "Thêm anh vào lại nhóm đi."
Ngôn Tầm đáp: "Là Sâm tử xóa anh ra khỏi nhóm, anh kêu em là gì, anh tìm Sâm tử ấy."
Quý Chính Sâm bực bội nói: "Xóa bạn rồi."
Ngôn Tầm buồn cười nói: "Không thể nào, hai người vẫn chưa kết bạn trở lại sao? Chuyện qua lâu lắm rồi mà vẫn không kết bạn à? Không đến mức như vậy chứ."
Quý Chính Sâm nghiêng đầu nhìn Tần Kiêu, hừ lạnh một tiếng: "Là anh ấy xóa bạn với anh trước, nếu anh ấy không cầu xin anh, cả đời này đừng hòng anh thêm vào."
Tần Kiêu phớt lờ anh ta.
Ngôn Tầm không nói nên lời: "Hai người bao nhiêu tuổi rồi hả?"
Tần Kiêu thờ ơ nói: "Thêm anh vào."
Ngôn Tầm cúi đầu thêm Tần Kiêu vào nhóm.
Sau khi Tần Kiêu vào nhóm liền bắt đầu gửi ảnh.
Tấm ảnh đầu tiên là mớ táo cam của Đường Khê hôm nay.
Tấm ảnh thứ hai là bữa sáng do Đường Khê làm.
Tấm ảnh thứ ba là bữa trưa do Đường Khê nấu.
Tấm ảnh thứ tư là bữa tối do Đường Khê chuẩn bị.
Tấm ảnh thứ năm là quần áo mà Đường Khê mua cho anh.
...
Tấm ảnh thứ mười tám hiển thị dấu chấm than màu đỏ ở bên cạnh, gửi ảnh không thành công.
Tần Kiêu bị Quý Chính Sâm xóa ra khỏi nhóm.
Tần Kiêu ngước mắt, lạnh lẽo liếc nhìn Quý Chính Sâm.
Quý Chính Sâm bình tĩnh nói: "Anh đã vi phạm quy tắc của nhóm."
Anh ta cầm điện thoại lên, đưa màn hình điện thoại cho Tần Kiêu xem.
"Thông báo trong nhóm đã ghi rõ cấm khoe mẽ tình cảm. Đây là quy tắc được các thành viên trong nhóm nhất trí thông qua. Anh vào nhóm mà không đọc thông báo sao?"
Ngôn Tầm xoa dịu bầu không khí: "Thời điểm lập quy tắc anh Kiêu không ở trong nhóm mà. Thôi nào, anh Kiêu, để em thêm anh vào nhóm, lần này nhớ chú ý một chú, đừng khoe khoang nữa."
Tần Kiêu lạnh nhạt nói: "Không cần."
Vào nhóm mà không được khoe tình cảm thì vào làm gì.
Ngôn Tầm: "Nào nào nào, uống thôi."
Tần Kiêu cầm cốc nước trước mặt lên, "Đường Khê có dặn, bảo anh không được uống nhiều, không tốt cho sức khỏe."
Ngôn Tầm: "..."
Tần Kiêu ngửa đầu uống nước lọc, khóe mắt thoáng thấy Đường Khê từ bên ngoài đi vào.
Anh nhíu mày, cầm điện thoại lên gửi tin nhắn cho Đường Khê.
Tần Kiêu: [Anh nhìn thấy em.]
Đường Khê nghe thấy tiếng điện thoại rung, còn chưa cầm lên xem đã cảm nhận được có một ánh mắt quen thuộc rơi trên người mình, ngẩng đầu liền nhìn thấy Tần Kiêu đang ngồi trên sô pha.
Đường Khê ngẩn người, không ngờ hôm nay Tần Kiêu cũng sẽ tụ tập ở đây.
"Bên trong còn một bàn trống, chúng ta qua đó đi."
Tô Chi chỉ vào một bàn trống phía trong, đang định kéo Đường Khê với Tô Chi đi qua đó thì chợt trông thấy chồng của Đường Khê đang ngồi ở hàng ghế sô pha trong cùng, hơn nữa còn đang nhìn về phía này.
Cô ấy xoay người, hít sâu một hơi, sau đó buông tay Đường Khê ra, một tay chống hông, không nói nên lời với Đường Khê: "Đường Khê, hôm qua cậu hẹn mình với Sơ Hạ ra ngoài đã nói như thế nào hả?"
Đường Khê vô tội đáp: "Mình... Mình không biết anh ấy ở chỗ này, chỉ là trùng hợp thôi."
Tô Chi không tin, "Có chuyện trùng hợp đến vậy à?"
Đường Khê: "Trùng hợp thật mà, mình thật sự không biết hôm nay anh ấy cũng hẹn gặp bạn ở đây."
Diệp Sơ Hạ nói: "Chúng ta qua đó ngồi trước đi."
Ba người đi đến bàn trống ngồi xuống, cách chỗ ngồi của Tần Kiêu rất gần. Sau khi ngồi xuống, Đường Khê cầm điện thoại nhắn tin cho Tần Kiêu.
Đường Khê: [Các anh cũng hẹn nhau ở đây sao?]
Chồng yêu: [Em không biết anh ở đây à?]
Đường Khê: [Em không biết, quán bar này là do bạn em chọn.]
Xem ra là thật sự trùng hợp, trong lúc nhất thời cô còn tưởng rằng Tần Kiêu biết hôm nay cô gặp bạn ở đây nên cố ý đến tìm cô.
Chồng yêu: [Ngồi chung không?]
Đường Khê: [Không cần đâu, anh gặp bạn anh, em gặp bạn em, anh đừng sang đây tìm em.]
Chồng yêu; [Ừ.]
Đường Khê đặt điện thoại xuống, kéo cánh tay Tô Chỉ, dựa sát vào người cô ấy: "Mình không cố ý thật mà, chắc là anh ấy cũng thường đến quán bar này. Không phải lần trước chúng ta đến đây cũng chạm mặt bọn họ sao?"
Tô Chi nói: "Được rồi, mình tin cậu, dù sao cậu cũng đã lấy hạnh phúc nửa đời sau ra thề."
Nghĩ đến lời thề đó, Đường Khê chột dạ ngẩng đầu nhìn Tần Kiêu vẫn luôn nhìn về phía này, hạ giọng nói: "Suỵt, nói nhỏ thôi, đừng để anh ấy nghe thấy."
Bên này, Ngôn Tầm ngồi đưa lưng về phía Đường Khê, thấy Tần Kiêu vẫn luôn nhìn sang bên cạnh thì tò mò hỏi: "Anh Kiêu, anh đang nhìn gì vậy?"
Tần Kiêu thản nhiên đáp: "Chị dâu cậu."
Quý Chính Sâm cười nhạo nói: "Nghiện khoe bà xã đến phát điên rồi, chỗ này thì lấy đâu ra chị dâu?"
Tần Kiêu hất cằm về phía Đường Khê.
Quý Chính Sâm với Ngôn Tầm thấy anh nghiêm túc đến lạ nên cũng quay đầu nhìn theo tầm mắt của anh, không ngờ thật sự nhìn thấy Đường Khê.
Ngôn Tầm cong môi, nói: "Đúng là chị dâu này, anh Kiêu, sao không gọi chị dâu sang đây?"
"Cô ấy luôn thích tạo bất ngờ bằng những cuộc gặp như thế này, đây gọi là tình thú." Tần Kiêu hơi ngả người ra sau, bày ra biểu cảm như muốn nói "Các chú không có vợ nên không hiểu là phải rồi".
Ngôn Tầm: "..."
"Anh Kiêu, kết bạn WeChat với em đi."
Quý Chính Sâm mấy tháng nay vẫn luôn bất mãn chuyện bị Tần Kiêu xóa bạn, thề sẽ không bao giờ thêm bạn với anh, nhưng giờ phút này lại đột nhiên chủ động làm hòa.
Tần Kiêu hờ hững liếc nhìn anh ta, không nói gì.
Quý Chính Sâm nói: "Anh Kiêu, em vừa sửa quy tắc cấm khoe mẽ tình cảm trong nhóm rồi. Anh kết bạn với em đi, em thêm anh vào nhóm, đến lúc đó anh có thể tiếp tục thể hiện tình cảm."
Tần Kiêu cẩn thận quan sát anh ta.
Quý Chính Sâm mở nhóm chat của bọn họ lên, nhấn vào giao diện thông báo rồi giơ màn hình điện thoại đến trước mặt Tần Kiêu.
Thông báo của nhóm hiện tại đã biến thành: Luôn chào đón người đã có gia đình, kết hôn là vinh quang.
Ngôn Tầm: "..."
Điều gì đã khiến Sâm tử mới một giây trước còn hùng hồn tuyên bố rằng "Nếu anh Kiêu không cầu xin anh thì cả đời này đừng hòng anh thêm vào nhóm." thay đổi thái độ một cách chóng mặt như vậy?
Tần Kiêu cầm điện thoại lên, đồng ý lời mời kết bạn của Quý Chính Sâm.
Quý Chính Sâm giả vờ lơ đãng hỏi: "Anh Kiêu, cô gái ngồi đối diện với chị dâu là bạn thân của chị ấy sao?"
Ngôn Tầm: "..."
Ồ, hóa ra là vì một cô gái.