Tả Hồng phiền não nới lỏng cà vạt, thò đầu ra ngoài, nhìn một hàng xe hơi dài trước mặt, mẹ nó, mắt nhìn thấy sắp vào thành phố rồi, mà không nhúc nhích được, chắc phía trước lại xảy ra chuyện gì.
Tả Hồng tức giận đập tay lái, rút điếu thuốc ngậm lên miệng, châm lửa, rít một hơi sâu, chậm rãi thở ra, khói lượn nghi ngút từng vòng.
Tả Hồng hơi mất hồn, nhớ lại chuyện trước đây, qua Thời Tiêu mà biết Quyên Tử, tuy nói là dáng vẻ Quyên Tử không tệ nhưng lúc đầu cũng chỉ nghĩ sẽ trêu chọc cho vui, không có ý định nghiêm túc, dù sao anh cũng đã đính hôn, dù sao Quyên Tử cũng là bạn thân nhất, Thời Tiêu lại là vợ của anh em.
Ai biết sau này lại dính vào như vậy, không biết từ lúc nào anh bắt đầu để ý, vô cùng quan tâm đến người kia... Để ý những người đàn ông bên cạnh cô, để ý những người khác phái mà cô phỏng vấn, sau lại để ý hơn đến chuyện cô ăn gì, uống gì, đi công tác ở đâu, ở khách sạn nào, mọi thứ, anh đều muốn biết chi tiết.
Mỗi chi tiết trên người cô, từ từ lớn dần, đến khi chiếm trọn trái tim anh, trong đầu mọi lúc là hình bóng cô, việc trước đây anh rất khinh thường thì bây giờ luôn mồm không kìm hãm được mà thổ lộ, hi vọng cô có thể để ý đến trái tim anh.
Trong lòng anh từ trước tới giờ chưa từng có người phụ nữ nào khác, chỉ có một mình cô. Nếu có khả năng tiên tri, ngay từ đầu đã biết sẽ gặp cô, yêu cô thì anh tuyệt đối sẽ không có chuyện đính ước gì, hoặc có thể nói, anh sẽ giữ mình trong sạch từ đầu đến cuối.
Thật ra Tả Hông chưa từng nghĩ sẽ ép buộc cô yêu anh, chỉ hi vọng cô có thể đứng yên ở đó để anh yêu. Nhưng, dù nguyện vọng hèn mọn như vậy để thực hiện được cũng vô cùng khó khăn.
Trái tim Quyên Tử quá phức tạp, có lúc Tả Hồng cảm thấy, có lẽ mình đã nắm được trong tay, đã chạm đươc vào nhịp đập của nó, nhưng phút chốc lại hoàn toàn không thấy gì.
Tả Hồng không mơ mộng, không nghệ sĩ nhưng dính vào Quyên Tử, từ đáy lòng không kiềm chế được mà nảy sinh những cảm xúc này, anh rất nghi ngờ, người đàn ông Tả Hồng ngày nào đi đâu mất rồi, tại sao lại dây dưa, không có tiền đồ, yêu một người phụ nữ đến hèn mọn như vậy.
Nhưng anh không thể buông tay được, bất luận thế nào, cũng không buông tay, từ lúc có ý định này, không phải anh chưa từng giãy giụa, anh cố ý không gọi điện cho Quyên Tử, không đi tìm cô, thậm chí ép buộc mình không nghĩ đến cô nữa, gặp bạn bè ăn chơi đàn đúm, muốn tìm về sự tự do tự tại, một người đàn ông bất cứ lúc nào cũng có thể tự nhiên quay người.
Sự thật chứng minh, anh không làm được, trong mắt anh, mỗi người phụ nữ đều có bóng dáng Quyên Tử, người này có ánh mắt giống cô, lõi đời giảo hoạt. Người kia lại có hình dáng giống cô, thậm chí trong nháy mắt anh cũng nhớ ra được cảm xúc của ngón tay mình khi luồn qua mái tóc dầy của Quyên Tử.
Cái bóng lưng này giống, gò má kia giống... Từng thứ anh nhìn thấy đều là một phần của Quyên Tử, lắp ráp lại, chính là một Quyên Tử sống động, nhưng tách ra thì vô vị tẻ nhạt.
Giống như một người đang ăn nhạt, đột nhiên cho thêm một chút gia vị, rất khó vào miệng. Khi đó, Tả Hồng đã hoàn toàn ngộ ra, mình bị trúng độc của người phụ nữ này, cả đời khó mà giải.
Anh yêu cô, từ một trò chơi ban đầu không còn nghĩ sẽ tùy tiện kết thúc nữa, anh muốn một kết cục bình thường nhất, anh không muốn nhất thời, anh muốn cả cuộc đời cô.
Anh thậm chí bắt đầu âm thầm nghĩ đến một gia đình, có anh, có Quyên Tử, tương lai sẽ có một đứa con giống anh, hoặc giống cô. Lúc ý nghĩ này nảy sinh trong đầu, Tả Hồng cảm thấy trong lòng dâng lên một cảm giác thỏa mãn, cuộc đời này không muốn gì khác thỏa mãn...
Tả Hồng suy nghĩ quá nhập tâm, lúc điếu thuốc cháy tới ngón tay mới phục hồi tinh thần, dụi đầu thuốc, dòng xe trước mặt dường như đã động đậy. Tả Hồng biết có gấp gáp cũng vô dụng, nhưng anh hiểu rất rõ Quyên Tử.
Cho dù trong điện thoại, vài câu nói thoáng qua, Tả Hồng cũng nghe ra được sự uất ức phẫn nộ của Quyên Tử. Cô là người phụ nữ không bao giờ khóc, ít nhất đã lâu như vậy, Tả Hồng chưa từng thấy cô khóc, không một lần nào.
Cô luôn cười, bất luận lúc nào, tức giận hay vui mừng cô đều cười, cười chói lóa, cười rất đẹp. Cô cũng chưa bao giờ để cho mình uất ức, hoặc là nói thay vì khiến mình uất ức, cô sẽ sống thật sung sướng, công việc, cuộc sống sự nghiệp, tình yêu, không, phải nói là trong thế giới của Quyên Tử, chỉ duy nhất một thứ không có, đó chính là tình yêu.
Tả Hồng đã từng cho rằng, cô chính là một người phụ nữ lạnh lùng vô tình, trời sinh đã như vậy. Nhưng, gần đây anh mới biết, cũng không phải thế, cô có trái tim, có tình, ít nhất cô đã từng có với cái tên Triệu Hành đó, Tả Hồng có thể cảm giác mãnh liệt rằng lòng cô đã từng có chút gợn sóng, mặc dù nhỏ bé, cũng khiến Tả Hồng có cảm giác thất bại vô cùng.
Thật ra anh sợ cô gái này, sẽ xoay người một cái, không chút lưu tình chạy mất, đời này anh không bao giờ bắt lại được.
Lòng anh đau đớn, thấy sự uất ức của cô, so với anh chắc chắn cô còn đau đớn hơn, hơn nữa, sự đau đớn này, không chừng chính là anh gián tiếp mang lại, nhưng uất ức thì uất ức, nhưng chia tay thì không được, đây là giới hạn cuối cùng của anh, không thể chạm đến ranh giới cuối cùng được.
Cho nên anh đã đi suốt đêm quay về, bỏ lại công việc còn dang dở, dù thế nào đi nữa anh cũng phải tháo gỡ, con bà nó, cùng lắm thì, ông đây mặc kệ, Quyên Tử nhà anh quan trọng hơn bất cứ cái gì. Xe cộ trước mặt đã thông, Tả Hồng đạp chân ga...
Đến trước cửa Dạ Sắc, đã là hơn 2 giờ sáng, trong điện thoại Phong Cẩm Thành không nói nhiều, chỉ bảo anh nhanh qua đây, anh em hơn ba mươi năm, Tả Hồng biết, khẳng định là Quyên Tử có chuyện.
Tả Hồng chưa bao giờ xem nhẹ sức quyến rũ của Quyên Tử nhà anh, cho nên anh rất thích ở cạnh cô, cho dù là cô không lấy anh, cũng phải để cho những tên đàn ông khác biết, con nhóc này là hoa có chủ, mặc dù ngu ngốc, nhưng có tác dụng.
Vừa bước vào Dạ Sắc, Tả Hồng đã nhíu chặt mày, tiếng nhạc đinh tai nhức óc, trên sàn bao nhiêu nam nữ nhảy nhót không biết mệt mỏi, điên cuồng uốn éo, ánh đèn hoa mỹ tạo nên một sự náo nhiệt đến dị dạng.
Sau một hồi lâu, Tả Hồng mới thích ứng được với ánh sáng nơi này, tìm được lối lên cầu thang để đi. Vừa lên tầng hai, đã nhìn thấy Phong Cẩm Thành đứng ngoài cửa phòng bao, rõ ràng đang lo lắng.
Nhìn thấy Tả Hồng, Phong Cẩm Thành thở phào nhẹ nhõm, cô gái Quyên Tử này rất biết giày vò, cậu ba Mạc hôm nay như bị trúng tà, hai người mặc dù không có quá nhiều biểu hiện, nhưng cụng rượu cứ như liều mạng không muốn sống nữa.
Uống rượu tây, uống rượu ngô, hết hai chai rượu ngô, uống sang rượu đỏ... Phong Cẩm Thành bắt đầu bội phục Quyên Tử, nói xem với tửu lượng của cậu ba Mạc được tôi luyện từ trong bộ đội, nhưng một người phụ nữ như Quyên Tử lại trở thành kỳ phùng địch thủ, không thể không nói đúng là đáng bội phục.
Hai người lúc này cũng đã say, ngồi đó nghe những lời đầy hơi rượu, Phong Cẩm Thành cũng muốn nản.
Tả Hồng định đẩy cửa vào lại bị Phong Cẩm Thành kéo lại, ngập ngừng:
"Ừm, Hồng Tử, vừa rồi cậu ở trên đường, mình không tiện nói, bên trong không chỉ có Quyên Tử nhà cậu, còn có cậu ba Mạc"
"Ai?"
Lông mày Tả Hồng dựng ngược, cậu ba Mạc, trong bọn họ có ai không biết, người này nuôi bồ nhí, tính sơ chắc cũng phải ngang cả đội bóng, không cần Phong Cẩm Thành nói thêm gì nữa, đối với chuyện này, Tả Hồng cũng đã hiểu tám chín phần.
Tá Hỏa, như chạy trốn, đẩy Phong Cẩm Thành ra, giơ chân đạp văng cửa...
Hôm nay Quyên Tử thực sự uống quá nhiều, lần đầu, gặp một người có tửu lượng ngang ngửa mình, hơn nữa, người đàn ông này thoải mái uống, như thể ăn ý đến mức không cần nói nửa lời.
Uống rượu đến nước này, lý trí cơ bản đã bay hơn nửa, đưa tay kéo cà vạt Mạc Vân Giới lại gần. Mạc Vân Giới cũng không phản kháng, vô cùng phối hợp.
Khoảng cách hai người rất gần, mặt đối mặt, đến mức Mạc Vân Giới chỉ cần hơi cúi đầu là có thể hôn lên đôi môi đỏ mọng đang hé mở của cô, đối với đàn ông mà nói, đây tuyệt đối là cực hạn hấp dẫn.
Dù sao cô gái này đẹp như vậy, lại cười rạng rỡ như thế, Mạc Vân Giới cũng có ý định kia, trong lúc Mạc Vân Giới cho rằng cô gái này cũng cùng suy nghĩ với mình thì nghe được những lời thốt ra từ cái miệng đỏ khiến anh không khỏi cười khổ:
""Họ Mạc kia, ợ...Ngươi rất xuất sắc, rất đàn ông... đáng tiếc đây đều là giả, đều là giả, con mẹ nó đừng có lừa gạt tôi, họ Mạc nhà các người, chẳng có ai tốt lành... Các người bắt nạt tôi... Các người bắt nạt một cô gái yếu ớt như vậy còn ra cái thể thống gì, ra cái thể thống gì... *Nấc*"
Quyên Tử vừa nấc vừa túm cà vạt Mạc Vân Giới làu bàu:
"Ngươi biết một người phụ nữ lăn lộn bên ngoài khó khăn thế nào không, ngươi biết không, chắc không biết, dáng vẻ không ra gì, chẳng có ai chào đón, hơi xinh đẹp một chút, có tí thành tích gì cũng bị gièm pha là dùng thân thể đánh đổi, ngươi nói xem có công bằng không? Hả? Công bằng không? Ợ... Mặt mũi dễ nhìn lại còn phải đề phòng những kẻ lòng dạ xấu xa mượn cớ công việc, những tên đàn ông hạ lưu, haha... Ta nói với ngươi nhá, tên đàn ông bỉ ổi đầu tiên quấy rầy ta, bị ta đạp cho một phát suýt tàn phế, ha ha, thật hả giận... Cho nên, đàn ông chả có gì tốt, chả có gì, huống hồ họ Mạc nhà các người, ha ha... Người đừng làm ra cái bộ mặt nghiêm túc, ta biết thừa bây giờ trong đầu ngươi nghĩ gì..."
Mạc Vân Giới nhếch miệng cười:
"Hả? Vậy cô nói thử xem giờ tôi đang muốn gì?"
Quyên Tử cười khanh khách, ghé sát lỗ tai hắn, thì thào với chất giọng khàn khàn, đầy hơi rượu:
"Có phải ngươi đang nghĩ..."
Lời còn chưa dứt đã bị một lực rất mạnh túm lấy cổ áo lôi ra. Quyên Tử đã uống đến mức cả người sắp nhũn, không còn sức chống đỡ, gục lên ghế sofa, quay đầu lại trợn to đôi mắt đã lờ đờ mơ màng vì say, liền nhìn thấy Tả Hồng đã sắp thành kẻ điên.
Đến lúc này rồi mà Tả Hồng còn có thể kiềm chế lửa giận thì thật là con mẹ nó không còn là đàn ông nữa. Anh hung ác tiến lên đạp cho Mạc Vân Giới đã chếnh choáng vì say lăn quay ra đất, cầm chai rượu trên bàn tương một nhát...