Quyên Tử để đũa xuống, ngồi xịch ra sau nheo mắt cười nhìn chằm chằm Thời Tiêu:
“Cô gái không bao giờ quan tâm đến những tin tức lá cải, sao lại biết những thứ này”
Thời Tiêu cười ha ha:
“Cái này, thật ra tối qua Diệp Trì nói, chỉ có điều, cậu yên tâm, mình thề chuyện của cậu và thầy Triệu, mình tuyệt đối không nói với anh ấy.”
Quyên Tử càng nheo mắt:
“Phản đồ, thật ra cậu có nói cho anh ta biết hay không cũng chẳng sao, chuyện quá khứ đã qua từ lâu, nói thằng, mình và Triệu Hành cũng chẳng tính là chuyện gì, chỉ là một kỷ niệm của thời tuổi trẻ ngông cuồng thôi.”
Thời Tiêu ý nhị, nói một cách nghiêm túc:
“Quyên Tử, cậu chắc chắn là năm đó không xảy ra hiểu lầm gì chứ, mình cảm thấy thầy Triệu không phải là người như vậy.”
Quyên Tử xì mũi coi thường:
“Tiêu tử, cậu bị Diệp Trì nhà cậu tẩy não rồi, có biết không, đàn ông bản chất chẳng khác cầm thú là mấy, đều là động vật suy nghĩ bằng nửa người dưới, cậu đừng có trông chờ bọn họ có suy nghĩ cao siêu gì. Cho nên, mặc dù Diệp Trì nhà cậu bây giờ rất ngoan, cậu cũng phải đề phòng, đừng có ngu quá, rồi người ta mang cậu bán lấy tiền.”
Thời Tiêu méo mặt, với tài nghệ của cô, từ nhỏ đã không phải là đối thủ của Quyên Tử, vốn muốn thám thính tin tức, lại bị con nhóc này châm chọc một trận.
Quyên Tử đưa tay véo khuôn mặt nhỏ nhắn đang trề môi kia:
“Cậu lại mập rồi, cẩn thận giữ vóc người, không biết thành mấy bà cô, bị chồng ghét bỏ, chuyện của mình cậu không phải quan tâm, mình tự biết suy tính.”
Thời Tiêu la lối một hồi chuyện mình mập ra thế nào, rồi mới nhớ đến chuyện chính:
“Đúng rồi, Diệp Trì nói, Mạc gia gây chuyện uy hiếp cậu, nếu có chuyện gì, cậu phải nói cho mình biết, ít nhất Diệp gia cũng có thể nói chuyện.”
“Mạc gia? Liên quan gì đến mình, chuyện Tả Hồng không thành không liên quan gì đến mình, nếu có liên lụy, mình cũng chẳng sợ.”
Tiễn Thời Tiêu, sắc mặt Quyên Tử lập tức xấu hẳn, cô cũng không ngốc, mình chỉ là một dân chúng bình thường, hoàn toàn không thể cùng cấp bậc với những gia đình có bối cảnh gia tộc thâm hậu như vậy.
Đối đầu với họ, mình chỉ có thiệt hại, nói chính xác là cả đời không thoát thân được. Tả Hồng là một tên đại phiền toái, Quyên Tử đã sớm ý thức được điều này, cho nên chuyện chia tay, không một trăm thì cũng vài chục lần rồi, lần nào cũng bị tên Tả Hồng mặt dày này ngăn cản.
Nói thật, trong lòng Quyên Tử cũng có phần tiếc nuối, Tả Hồng là một người rất tốt để bầu bạn, nhưng một khi dính líu đến phiền toái, cô có tránh cũng không kịp, phải giải quyết dứt khoát, bây giờ việc phải làm giữa hai người là chém một dao đứt luôn, mỗi người một ngả.
Nghĩ đến đây, móc điện thoại trực tiếp đi ra ngoài.
Bên kia Tả Hồng cũng đang rối tinh rối mù, cậu cả Mạc, ngày đầu nhận chức, đã cho gọi anh đến đánh phủ đầu, anh ta đến nhận chức cục trưởng trong bộ công thương, Tả Hồng là cục phó, trong cuộc họp bị anh ta nắm được điểm yếu, không ngừng bới móc quở trách.
Nếu là trước đây, với tính khí của Tả Hồng đã sớm phản ứng lại, hôm nay phải nhịn, anh biết, đâu là đây là anh ta kiếm cớ hả giận, ai bảo anh đuối lý trước.
Tan họp, vào phòng của anh cả Mạc, Tả Hồng càng hiểu rõ, chuyện hôm nay còn chưa xong, lão Mạc này nổi danh là tàn ác.
Mạc Vân Đình nhìn thẳng vào mắt anh, nói thật là hận không thể đấm cho mấy phát, con bé Vân Kha tốt đẹp như thế, là bảo bối của Mạc gia bọn họ.
Mà hôn sự là do ông nội quyết định trước khi chết, ai dám nói không, quan hệ Mạc Tả cũng khăng khít, từ thời ông nội Mạc, cụ thể từ năm nảo năm nào bọn họ cũng không biết, chỉ biết là hai nhà đã có ước hẹn.
Từ đời cha ông, nhà họ Tả có một mình cha Tả Hồng, còn Mạc gia có hai, nhưng cũng đều là con trai, cho nên ước định này mới kéo dài đến đời cháu.
Phải nói là Mạc gia trừ Vân Kha, lúc đầu nhà chú thím hai cũng sinh một cô con gái, nhưng đến năm hai tuổi thì bị bắt cóc tống tiền. Tên bắt cóc giấu cô bé trong một hang động ở ngoại ô, bọn lưu manh bị bắt, bọn họ đến hang động thì đã không thấy bé đâu, đến nay cũng không có chút tin tức nào, bọn họ cũng nghĩ lành ít dữ nhiều, không xa bên ngoại hang động đó là một khe núi, nước chảy xiết, con bé còn nhỏ như vậy đâu biết gì, leo ra thì khó mà sống sót, nhưng họ cũng không từ bỏ, tìm kiếm hơn hai mươi năm qua.
Thật đáng buồn là chuyện không chỉ có thế, lúc chú thím hai lái xe đi tìm con gái, trong lúc hoảng loạn đâm vào một xe tải, chú hai anh, một người đàn ông xuất sắc, cường tráng, lại ra đi quá sớm khiến người ta tiếc hận, thím hai dịu dàng xinh đẹp cũng không qua khỏi, một nhà ba người đều ra đi, đó là tai nạn lớn nhất của Mạc gia.
Ông nội anh cũng vì thế mà lâm bệnh không qua khỏi, trước khi chết cũng không quên dặn dò hôn ước này, cho nên hôn ước này khó mà phá bỏ, Lão Mạc ta trong lòng cũng không thoải mái, Mạc gia nhà ông đã không ghét bỏ Tả Hồng ngươi, ngươi lại còn hỗn láo, nhất định đòi từ hôn.
Nếu là mấy đứa con trai nhà họ Mạc, bảo từ hôn còn nghe được, đằng này Tả Hồng ăn chơi nổi tiếng Tứ Cửu Thành, cô em gái như hoa như ngọc của họ gả cho hắn, mấy người làm anh như họ còn tiếc rẻ.
Anh em nhà họ Mạc cũng khuyên bảo cha rất nhiều, nhưng ông cụ vô cùng cố chấp tuyên bố, trừ khi ông chết, hôn sự này không thể hủy bỏ.
Nhưng Mạc gia thật là xui xẻo, cái tên Tả Hồng này không cam lòng, một mực đòi từ hôn, vì một con hồ ly tinh nào, sống chết không từ hôn không được. Ba anh em nhà họ Mạc hận không thể đập chết Tả Hồng, chỉ gây phiền toái e là còn quá dễ dãi cho hắn.
Mạc Vân Đình cũng không buồn che dấu, mở miệng gọn gàng, dứt khoát:
“Hôn sự không hủy bỏ, con đàn bà kia xử lý nhanh chóng sạch sẽ cho ta, nếu không lão này tự ra tay, đến lúc đó cậu không có quả ngon mà ăn đâu.”
Tả Hồng tối qua đã ăn đầy bụng tức ở chỗ Quyên Tử, sáng sớm nay lại bị anh cả Mạc chẳng đầu chẳng đuôi gây phiền toái, lửa giận bừng bừng, không kiềm chế được cũng chẳng buồn để ý, cứng đầu bổ lại:
“Hôn sự phải hủy, hơn nữa lập tức, đời tôi chỉ cưới một người phụ nữ, không phải cô ấy tôi sẽ sống độc thân, cũng không cưới em của anh, thế nào thì thế”.
Mạc Vân Đình cười khẩy:
“Tiểu tử ngươi muốn đùa bỡn với ta, vô dụng thôi, biết không, cô nhân tình bé nhỏ của cậu là loại người gì, tôi cũng không cần lắm lời, cậu tìm phụ nữ, cũng phải tìm người sạch sẽ chút…”
Lời của Mạc Vân Đình còn chưa dứt, một quả đấm to bằng cái bát tương vào đầu, Tả Hồng xông lên như chó điên, vừa đấm vừa đá như một thằng lưu manh đường phố:
“Con mẹ nó giữ cái miệng mày cho sạch, nói thêm từ nào nữa, ông đây giết chết.”
Mạc Vân Đình không hề phòng bị, bị một đấm của hắn tương lên mặt, lửa giận bốc lên, trong bụng ngẫm thằng ranh này muốn bị đánh, lập tức vung đấm.
“Bịch bịch…”
Mặc kệ tiếng động bên trong, những người bên ngoài coi như không nghe thấy, ai mà chẳng biết, hai người họ quan hệ thế nào, là anh vợ và em rể, đều là người một nhà, mặc kệ có chuyện gì xảy ra cũng không liên quan đến bọn họ, dính vào, khẳng định không có gì tốt lành.
Đám người trong cơ quan cũng biết từ lâu, chẳng ai có biên pháp gì. Vì vậy hai người bên trong đánh đấm ầm ĩ, bên ngoài tuyệt đối không có chút động tĩnh.
Sau một lúc, cục phó Tả ra ngoài, cả đám người không ai dám ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt bị đánh thành mặt heo ra sao. Đừng nhìn Tả Hồng thảm thế nào, bên trong anh Mạc cũng chẳng tốt hơn là mấy.
Xuất thân từ lính là thế nào, tên tiểu tử này muốn đùa với sinh mạng của ngươi, ngươi xác định luôn. Vừa đạp vào đuôi của nó, tiểu tử này đã chồm lên.
Cậu cả Mạc kéo cà vạt, sờ sờ cổ áo bị xé nát, chửi thề.
Tả Hồng vừa đi ra thì nhận được điện thoại của Quyên Tử, con nhóc này, chổng mông một cái liền thấy lên nha đường, con nhóc chết tiệt khẩu khí lạnh lùng, nói mấy câu đã khiến Tả Hồng bốc hỏa, nhưng ngoài miệng vẫn phải ngoan ngoãn chấp nhận. Trong lòng thầm nghĩ, chỉ cần con nhóc mở miệng đề cập đến chuyện chia tay, anh lập tức chẳng thèm quản gì, ra sức trừng trị cho một trận, cho biết thế nào là nồi làm bằng sắt.
Hai người hẹn gặp ở Cẩm Giang, nhưng vừa chạm mặt đã thấy Hồ Quân đi cùng một cô gái đến đây ăn, nhìn gương mặt thê thảm của Tả Hồng, Hồ Quân nổi giận bừng bừng:
“Đứa nào, con mẹ nó chán sống rồi à, lại dám xúc phạm đến thái tuế nhà hắn”
Tả Hồng ngăn anh:
“Được rồi, không sao, không cẩn thận vấp ngã”
Nói xong liếc mắt về phía Quyên Tử, hàm ý: Thấy không, đến anh em còn thấy đau lòng. Con nhóc này vừa thấy mặt đã phì cười vui vẻ, hỏi anh, giải phẫu ở chỗ nào, giống thật, Tả Hồng định diễn bài khổ nhục kế, còn chưa kịp thực hiện kế hoạch đã chết yểu, cô gái này, có lúc thật khiến cho đàn ông hận không thể nghiền nát cô.
Hồ Quân ngạc nhiên hồi lâu, liếc nhìn một chút mới hiểu, đây là đánh nhau vì tức giận, chỉ là nghĩ, có thể chỉnh Tả Hồng ra như vậy, cũng không phải người bình thường, với bản lĩnh của Tả Hồng, dễ dàng đánh được ba người.
Hồ Quân nhạy cảm phát giác, hôm nay hai người này rất lạ, phải nói là Hồ Quân chẳng cảm thấy Quyên Tử có gì được, sao lại mê hoặc Tả Hồng thành ra như vậy.
Lúc đầu anh còn nhớ rõ, Tả Hồng thề mỗi ngày:
“Cô nàng này đủ vị, phải nếm thử một chút.”
Không hiểu con nhóc Quyên Tử này là heroin hay bạch phiến, vừa nếm đã nghiện, không rời nổi. Từ lúc đi theo con nhóc này, Tả Hồng không khi nào không có thương tích, mấy anh em nhìn cũng thấy ấm ức, cay cú cô gái này, thật mẹ nó trên đời chỉ có một đụng phải lại chính là Tả Hồng.
Anh em lăn lộn với nhau bao năm, cũng không biết hắn lại là kẻ háo sắc như thế. Vừa mới gặp, Hồ Quân còn nghĩ bụng, chắc Tả Hồng để cho con nhóc kia đánh.
Nhưng nhìn kỹ cũng nhận thấy, đây không phải là cô gái dùng thủ đoạn là sai bảo được, nhìn thế kia nhất định rất cứng đầu. Theo Hồ Quân, hai oan gia này tan sớm lúc nào hay lúc ấy, tránh xảy ra án mạng, nhưng Tả Hồng xem ra không chịu.
Khó có dịp gặp, gọi luôn vợ chồng Diệp Trì và Phong Cẩm Thành, thật ra là Hồ Quân nhìn hai người này rất có vấn đề, sợ một lát nữa bung bét, một mình không xử lý được.
Một đám người cùng nhau ăn ăn uống uống, Quyên Tử vốn định nói chuyện chia tay nhưng đành thôi, đang như thế này cô nói chuyện đó xem ra không thích hợp.
Liếc mắt nhìn Tả Hồng, hôm nay vừa ngồi xuống là bắt đầu uống rượu, cứ thế, chẳng mấy chốc mà hai chai nửa lít đi tong, lại say khướt ra.
Quyên Tử nghĩ hay mình mượn cớ rút lui trước, suy nghĩ này vừa lóe lên, thì nghe thấy một tiếng choang, chai rượu bị Tả Hồng ném ra ngoài, phi thẳng vào màn hình TV, vỡ nát, quay người sang túm lấy Quyên Tử, quát tháo:
“Con mẹ nó, nếu cô dám nói với tôi hai chữ chia tay, để xem tôi sẽ làm gì.”