Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Tình Yêu Hoàn Mỹ Của Vợ Và Tổng Giám Đốc Hắc Mã

Đại dương bát ngát bao la, sóng biển rì rào khẽ đung đưa.

Một chiếc du thuyền to lớn bồng bềnh trên sóng nước, vững vàng rẽ sóng đi tới về phía trước, thỉnh thoảng vài tiếng nước giống như một đứa bé bướng bỉnh, không ngừng đánh ầm ầm lên boong tàu.

Trên chiếc du thuyền xa hoa đang tiến hành một buổi tiệc cầu hôn, trong đại sảnh tráng lệ, hàng trăm ánh đèn lóe sáng, một sự kết hợp tuyệt vời giữa cách trang trí Châu Âu và những bản nhạc cổ điển, không khí cực kỳ vui vẻ.

Mọi người ở đây đều mặc những bộ trang phục lộng lẫy, phụ nữ thì mặc những bộ váy đẹp nhất của mình, còn đàn ông cũng khoác lên mình những bộ Âu phục cao cấp, cả du thuyền say sưa trong điệu nhạc khúc hát, mang làn gió thơm thổi khắp biển rộng.

Trên cầu thang có một bóng người, cao lớn và uy dũng, đang đưa một ánh mắt đầy lo lắng nhìn một lượt tất cả khách mời.

Người này chính là người có thể làm cho tất cả các cô gái phải ngã nghiêng, gầy dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng, trong mấy năm ngắn ngủi, đã đưa tập đoàn của mình vào hàng ngũ những tập đoàn mạnh nhất Thế Giới, người trong giới thương gia gọi anh là Hắc Mã.

Hầu như trong ngành rượu, dược, dầu khí. . . . . . mọi ngành anh đều có một chỗ, cũng là người sẽ tiến hành màn cầu hôn lãng mạn ngày hôm nay.

Gương mặt Đơn Triết Hạo cố nén tức giận, đôi môi hấp dẫn như điêu khắc nở ra một nụ cười lạnh lùng, hai mắt bắn ra khí lạnh bức người, đây không phải là vẻ mặt của một người cầu hôn nên có.

Người thư ký mặc một bộ đồ trắng, thân thể run rẩy, cung kính ghé vào bên tai Đơn Triết Hạo, nhỏ giọng trình báo với anh vài câu, sắc mặt Đơn Triết Hạo giống như sắp nổi báo lớn, âm trầm đến dọa người.

Anh đẩy thư ký, lạnh lùng nói: “Cút.”

Thư ký thấy anh muốn rời đi, kéo Đơn Triết Hạo lại: “Tổng giám đốc, nếu cô ấy đã nhẫn tâm bỏ rơi anh, bỏ rơi tổng giám đốc trong buổi lễ cầu hôn này, như vậy cô gái đó không đáng giá để trở thành vợ của tổng giám đốc, tội gì lại có thể đau lòng vì cô ấy ạ?”

“Không cho nói xấu Tình Tình, có thể cô ấy gặp chuyện gì đó nên mới phải rời đi, tôi phải đi tìm cô ấy, Y Thiếu Thiên, tốt nhất nên thức thời một chút, cút ngay cho tôi, không nên quấy rầy tôi.” Sắc mặt Đơn Triết Hạo bỗng dưng nghiêm túc, hai mắt tràn đầy tức giận, có thể nghĩ trái tim anh đang tan vỡ.

Cố nén tức giận giống như núi lửa bộc phát, không người nào có thể trách cứ chuyện Lạc Tình Tình rời đi, bởi vì chỉ có anh mới được phép quở trách cô.

Thư ký Y nhìn Đơn Triết Hạo tức giận đến chân run rẫy, biết tính tình tổng giám đốc thế này, cậu không màn sống chết can ngăn trước mặt Đơn Triết Hạo.

Người ta thường nói: Người ngoài cuộc sáng suốt, người trong cuộc rất mơ hồ, Lạc Tình Tình là một cô gái dối trá ham giàu có, căn bản không xứng đáng để tổng giám đốc vì cô mà tức giận: “Tổng giám đốc, Tôi – Y Thiếu Thiên, không muốn nhìn Tổng giám đốc nhảy vào hố lửa.”

Cầu thang lớn trở nên yên tĩnh, nhóm khách khứa ở dưới nhìn thấy, tò mò ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy gương mặt khủng bố của Đơn Triết Hạo và vẻ uất ức của Y Thiếu Thiên, bọn họ nhìn vào mắt hai người, chìm trong suy đoán mê man, ai cũng ôm lòng hiếu kỳ, hậm hực chờ xem chuyện tiếp theo.

“Y Thiếu Thiên, tôi cảnh cáo cậu, đây là chuyện của tôi và Lạc Tình Tình, cậu tốt nhất đừng xen vào.” Đơn Triết Hạo dứt khoát xoay người rời đi, đi chưa được mấy bước chuông điện thoại di động liền reo lên, nhìn cái tên quen thuộc, khuôn mặt thô bạo trở nên mỉm cười.

Y Thiếu Thiên nhìn bóng lưng dịu dàng của Đơn Triết Hạo, sau đó lại thấy anh tức giận vứt điện thoại di động xuống, toàn thân bốc ra lửa giận, làm cho người ta run sợ.

Hai tay Đơn Triết Hạo nắm chặt thành hai quả đấm, từng thớ gân xanh nổi lên, liều mạng khắc chế lửa giận. Lạc Tình Tình khá lắm, anh đã nhượng bộ để cho cô có cơ hội cứu vãn, cô lại dám trốn, anh nổi giận với người đã bóp chết trái tim mình.

Y Thiếu Thiên có một chút im lặng, tránh cho phí sức lại chẳng có kết quả tốt, làm người tốt ngược lại bị người mắng.

“Đan Tinh, ha ha. . . . . . nước uống ngon thật a!” Hai mắt Giản Nhụy Ái khép hờ thưởng thức ly nước của mình, nhịn không được khẽ nấc cục một tiếng, gương mặt trắng noãn giờ đỏ ửng đến mê người, chọc cho người khác yêu thích.

Cô tham gia vào buổi lễ rút thăm trúng thưởng của tập đoàn Đan Thị, ông trời ưu ái cho Giản Nhụy Ái, để cho cô có được chuyến đi ngàn năm có một này, rút thăm một lần liền rút được chuyến du lịch trên du thuyền sang trọng, hơn nữa còn có thể tham gia vào buổi tiệc cầu hôn của Đơn Triết Hạo.

Buổi lễ diễn ra trong đại sảnh lớn, ngôi sao, diễn viên, những người thuộc tầng lớp quyền quý, không hề liên quan gì đến cô, cái cô chú ý nhất nhìn là bàn thức ăn tráng lệ trước mắt.

Dĩ nhiên người trong bữa tiệc, chẳng ai thèm chú ý đến Giản Nhụy Ái, cô chỉ là một cô gái bình thường chẳng có gì nổi bật để thu hút người khác, thấy cô ăn mặc những bộ đồ rẻ tiền, mỗi người càng tận lực tránh nè, tránh để nhân phẩm mình rớt xuống cùng hạng với cô.

Giản Nhụy Ái nhìn một bàn thức ăn ngon thì chẳng thèm khách khí, nhìn một góc bàn khác còn có rất nhiều loại nước uống khác nhau, nước miếng chảy thẳng ba ngàn thước, lòng không hề nghĩ đến việc gì khác, chỉ muốn vội vàng thưởng thức đống thức ăn kia.

Trác Đan Tinh nhìn thấy gương mặt ửng đỏ của Giản Nhụy Ái, trông thấy những cái ly không trên bàn, mới biết Giản Nhụy Ái lại làm việc gì sai nữa rồi.

“Giản Nhụy Ái, làm sao cậu lại uống nhiều rượu như vậy?” Trác Đan Tinh thở dài một tiếng, làm sao cô lại không biết tửu lượng của bạn mình bao nhiêu? Cô vội vàng đi đến đoạt lấy ly rượu trong tay Giản Nhụy Ái: “Bà cô à! đây là rượu, không phải nước trái cây!”

Giản Nhụy Ái không để ý tới lời Trác Đan Tinh, hơn nữa cô cũng đang rất vui vẻ, nghe lời khuyên kia để làm gì chứ? Tiện tay cầm một ly nước lên, vui vẻ dùng một hơi uống sạch, không để ý đến hình tượng lấy mu bàn tay hung hăng lau miệng, lẩm bẩm nói: “Nước uống ngon, nước uống ngon thật!”

Trác Đan Tinh la lên: “Bà cô, chúng ta đang tham gia một bữa tiệc của giới thượng lưu, cậu đang muốn gây sự chú ý à, cậu nhìn những cô gái ở đây xem, đều muốn giữ mình trong hình tượng hoàn mỹ nhất, chẳng lẽ cậu không muốn tìm một bạch mã hoàng tử sao? Nhìn cậu nhếch nhát như thế này, nếu thật sự có bạch mã hoàng tử cũng bị cậu hù dọa mà chạy mất.”

“. . . . . .” Giản Nhụy Ái hoàn toàn không để ý tới lời của Trác Đan Tinh, lại càng không để ý đến sắc mặt thối dần của Trác Đan Tinh, đưa tay phải lấy một ly nước khác, dù sao trên bàn cũng nhiều đồ uống như vậy, Trác Đan Tinh cướp đi một ly, cô có thể lấy một ly khác, căn bản cũng không quan tâm.

“Tôi đã nói nửa ngày rồi, cậu chẳng nghe lọt câu nào à?.” Sắc mặt Trác Đan Tinh vô cùng tức giận vì rèn thép không thành: “Thôi thì giống như cô là chủ nhân đi, cứ ngồi đây. . . . . . tôi sẽ thay cô đi xung quanh xem tình hình, cậu tốt nhất đừng có uống rượu nữa.”

 

Giản Nhụy Aí nhìn dáng vẻ hấp tấp của Trác Đan Tinh, giống như chẳng thấy, cô cũng muốn đi tìm một căn phòng yên tĩnh.

Cô đem ly nước đủ màu sắc lên uống ừng ực, hào phóng uống thêm vài ly nữa, mắt không ngừng lấp lánh, không ngờ thức uống trong bữa tiệc này lại ngon đến vậy.

Du thuyền miễn phí, thức ăn ngon miễn phí, cô như người nhặt được tiện nghi, mắt long lanh đầy vẻ mê hoặc, càng có tinh thần để phấn đấu .

Tập đoàn Đan Thị quả là một tập đoàn lớn, với quỹ tiền mặt hùng hậu, phục vụ thức ăn cho khách vô cùng chu đáo.

Cô uống vài ly nữa, đầu óc trở nên hôn mê, ánh mắt trở nên mờ ảo, xem ra thức uống cũng có thể làm người say, da đầu đều đau nhức.

Giản Nhụy Ái nhìn một người thành nhiều người, nhịn không khỏi nấc cục một vài tiếng, rước lấy ánh nhìn xem thường của người xung quanh, đôi mắt thức thời hạ thấp xuống.

Cô cảm thấy dường như mình đã ăn uống quá nhiều, xem ra nên về phòng nghỉ ngơi, ánh mắt vẫn quét nhìn khắp bữa tiệc, không ngờ phòng tiệc lớn như thế, lại chẳng thấy Trác Đan Tinh đâu.

Cô lấy thẻ mở cửa phòng, da đầu như nhảy ra, hít sâu một cái, trở về phòng là tốt nhất.

Tác dụng rượu cồn càng ngày càng lớn, cảm giác đầu óc nặng như búa tạ, mí mắt càng ngày càng chìm xuống, bước chân trôi nổi bềnh bồng, lảo đảo đi về các dãy phòng.

Du thuyền sang trọng, cũng chẳng giống bình thường, phòng giải trí và phòng nghỉ ngơi các nhau khá xa, có thể thấy được du thuyền lớn đến bao nhiều rồi?

Cô cúi đầu, chậm chạp bước đi, không có chú ý người phía trước, ‘phanh’ hai người song song ngã ra mặt đất.

Thẻ mở cửa phòng trong tay Giản Nhụy Ái rớt xuống sàn nhà, đầu đau như búa bổ, ngước mắt lên nhìn đối phương, thấy người kia vội vàng hấp tấp đứng dậy nhặt lên thẻ mở cửa phòng, liền vội vã rời đi.

Cô như một kẻ vô lễ, hét lên: “Này, ê. . . . . . đúng là người không lễ phép mà, đụng vào người ta rồi mà không biết nói tiếng xin lỗi?”

Người đụng Giản Nhụy Ái giống như không nghe thấy bất mãn của cô, đầu không ngoảnh lại, nhanh chóng biến mất trước con mắt của Giản Nhụy Ái.

Trong lòng Giản Nhụy Ái không ngừng nguyền rủa cái người không biết lễ nghĩa kia, thân thể mệt mỏi đứng lên, nhặt thẻ phòng rơi trên sàn nhà, chuyện xảy ra sau đó sẽ khiến cô hối hận; chỉ vì mình không chú ý lúc hai người đụng nhau, thẻ phòng của hai người đã bị thay đổi.

Cô đẩy mạnh cửa phòng bước vào, trong không khí lơ lửng mùi hoa nhè nhẹ, thấm vào ruột gan, căn phòng này không giống như những căn phòng khác, nó được thiết kế tỉ mỉ, không ngờ phòng khách trên du thuyền cũng đẹp như thế.

Cô đưa mắt nhìn chiếc giường lớn theo kiểu dáng Châu Âu rộng rãi, không thể chờ đợi liền nằm ở trên giường, oa! Chăn bông tỏa ra mùi hương nhàn nhạt, lại rất mềm mại, khiến cô cảm thấy như đang được nằm trên các đám mây, nhắm mắt thật chặt, hưởng thụ cảm giác chưa từng có.

Không gian yên tĩnh, mí mắt cô nặng nề khép chặt, miệng nở ra một nụ cười đầy hạnh phúc.

Y Thiếu Thiên vội vã chạy tới bên người Đơn Triết Hạo, thấy anh mang theo vẻ mặt muốn người ta tránh xa mình ngàn dặm, vẻ mặt lãnh khốc và vô tình, cậu đi theo Đơn Triết Hạo nhiều năm, trong cuộc đời anh chỉ có hai người, thứ nhất bà nội, thứ hai chính là người bạn thanh mai trúc mã Lạc Tình Tình.

Đơn Triết Hạo máu lạnh vô tình, trên thương trường là một nhân vật hung ác có thể bất chấp mọi thủ đoạn, không tha cho kẻ nào phản bội anh, tự nhiên bị người mà mình tin tưởng nhất phản bội, tâm tình của anh làm sao không khinh khủng cho được.

Y Thiếu Thiên muốn nói lời gì đó, đều chần chờ ba phần, sợ tự gây lửa giết mình: “Tổng giám đốc Đơn, tôi đã tìm được cô ấy, Lạc Tình Tình đã ngồi lên một chiếc ca-nô rời đi.”

“Biết.” đôi tay Đơn Triết Hạo giữ chặt lan can, không nói thêm bất cứ lời nào, ánh mắt nhìn ra nơi xa xăm, làm cho người ta càng có thêm nhiều áp lực khi đứng bên cạnh.

Y Thiếu Thiên hi vọng anh thà tức giận, chứ an tĩnh như hiện tại, lại giống như sắp đòi mạng anh, sự lo sợ càng tăng lên, lòng bàn tay bắt đầu chảy mồ hôi lạnh rồi.

Đơn Triết Hạo uống không ít rượu, bước chân không yên, đầu óc cũng không rõ ràng, ba chữ Lạc Tình Tình càng ngày càng rõ ràng, ánh mắt nóng giận nhắm chặt

Anh chưa bao giờ nhếch nhác như vậy, bữa tiệc cầu hôn, nữ chính lại trốn đi.

Đường đường là Tổng giám đốc Tập đoàn Đan Thị, lại bị phụ nữ từ chối, cơn điên của anh đã lên tới cực điểm, không phải tức giận vì Lạc Tình Tình rời đi, mà tức giận là vì nó khiến anh mất mặt.

Anh cầm chìa khóa phòng mở nhẹ, ‘cóc’ một tiếng cửa phòng mở ra.

Đơn Triết Hạo nhíu chân mày, tiến vào phòng tắm, mang theo hơi thở nam tính đầy mạnh mẽ. Sau khi tắm xong, đầu óc tỉnh táo không ít.

Anh lười biếng lấy khăn bông lau sơ mái tóc còn ướt, mồ hôi hột từ trên trán rơi xuống lồng ngực, dáng người có thể khiến cho tất cả các cô gái chết đứng, dần dần hiện ra trong bóng tối.

‘Bành’ đèn phòng sáng lên, căn phòng đang chìm trong bóng tối bỗng sáng chưng.

Anh muốn nằm trên giường nghỉ ngơi một chút, lại thấy một cô gái đang nằm ngủ trên đó, mái tóc dài đen nhánh xõa trên bờ vai, thân thể được chiếc chăn ấm bao quanh, như đang gói gém mùi vị phong tình.

Anh thích các cô gái có mái tóc dài duỗi thẳng, Lạc Tình Tình biết anh thích thế, nên thường hay chảy tóc dài.

Trái tim Đơn Triết Hạo nhảy dựng lên, không ngờ Lạc Tình Tình thả chim bồ câu, núp ở trong phòng này.

Chuyện ngày hôm nay sỉ nhục lý trí của anh quá rồi, cũng không có ý định suy nghĩ thêm, tiện tay vén chăn lên, kéo thân thể của cô ngồi dậy, quát: “Lạc Tình Tình, tốt nhất em nên giải thích rõ ràng mọi chuyện với anh.”

Giản Nhụy Ái nhăn mặt lại, buồn ngủ cực kỳ, trước mắt dừng như có ai đó đang đứng, thân thể lạnh kẽo. Lúc cô chưa kịp phản ứng, người kia đang đưa mặt tới mí mắt của cô, gương mặt phóng đại đến mấy lần, giọng nói trở nên cao vút:”A!”

Kinh ngạc trong lòng tạm lắng xuống, Giản Nhụy Ái cấp tốc đẩy tay người kia ra, trốn vào trong chăn, dùng chăn bông bao quanh mình thật chặt, gương mặt ửng hồng, hoảng hốt và lo sợ.

Mới vừa rồi đi vào phòng, vì quá nóng nên cô liền cởi quần áo ra, lúc bị người đàn ông kia kéo ngồi dậy, toàn bộ thân thể cô đều bị anh thấy hết.

Cô cẩn thận quan sát gương mặt của người đàn ông kia, ngũ quan anh tuấn, đôi mắt lạnh lùng, không phải là Đơn Triết Hạo – chủ nhân du thuyền đó chứ?, hay là một người nổi danh trong giới thương lưu?.

Tại sao lại vào được phòng của cô? Hơn nữa để sự trong sạch của cô bị mất sạch trong mắt anh, cô không phải là phụ nữ phong kiến, nhưng không thể vô duyên vô cớ cho người ta xem thân thể được.

Đơn Triết Hạo ngẩn người một lúc, cô gái trên giường anh là ai vậy, còn là một thân trần trụi, vóc người nóng bỏng, da dẻ trắng nõn. Hình như cô ta vô cùng xinh đẹp, đôi hoa kia như hai quả anh đào dường như đang cố dụ dỗ người khác, cổ họng anh khô rát, rất khó khăn nuốt một ngụm nước bọt.

Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận