Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Tình Yêu Hoàn Mỹ Của Vợ Và Tổng Giám Đốc Hắc Mã

Giản Nhụy Ái chỉ còn lại một thân một mình, tầm mắt quét qua khắp nơi, nhìn thấy Đơn Triết Hạo đang cùng người ta nói chuyện phiếm.

Cô không muốn đi lại cạnh anh, đưa tay cầm lấy ly rượu đỏ bên cạnh, dùng một hơi uống cạn sạch, không ngờ rượu lại có nồng độ cao như thế, uống chỉ ly rượu, đã cảm thấy nhiệt độ toàn thân tăng lên.

Bưng rượu lên uống mấy ly, mùi rượu nồng đậm, giúp cô vứt bỏ những ưu phiền vừa qua. Mấy phút sau, toàn thân như bị thiêu đốt, hai mắt trở nên mơ hồ.

Cô khó chịu đi tới bên cạnh Đơn Triết Hạo: “Này, tôi. . . . . . tôi rất khó chịu!”

Đơn Triết Hạo đang nói chuyện phiếm, nghiêng đầu nhìn khuôn mặt Giản Nhụy Ái đỏ bừng, bước chân lảo đảo, nhìn từ đầu xuống cuối liền biết được cô gái nhỏ đã uống rượu, anh liền hướng đến nhóm người bên cạnh: “Thật xin lỗi, xin lỗi vì tôi không tiếp mọi người được nữa rồi.”

Giản Nhụy Ái vô lực nằm trên người Đơn Triết Hạo, sắc mặt đỏ bừng, không ngờ rượu đỏ tác dụng chậm nhưng lại mạnh đến vậy, đôi mắt long lanh trợn to, xương quai xanh mềm mại, chỉ biết dựa vào lồng ngực Đơn Triết Hạo.

“Người xấu, anh nghĩ anh có tiền, muốn buộc tôi làm người phụ nữ của anh! Anh chẳng có nửa điểm yêu tôi, vậy tại sao anh lại muốn tôi làm người phụ nữ của anh?” Giản Nhụy Ái mượn rượu nói ra bất mãn của mình.

Đơn Triết Hạo cảm giác ánh mắt đám đông đang nhìn mình, con ngươi âm trầm tiết lộ hơi thở giết người, ôm Giản Nhụy Ái rời khỏi tiệc rượu, anh cũng chẳng có nhiều mặt mũi để cô ném.

Mưa xối xả như trút nước, cô gái trong ngực đang say khướt, Đơn Triết Hạo cau mày, anh cảm thấy ghét phụ nữ uống rượu say khướt rồi.

Anh ném cô vào ghế phụ, ngồi lên xe chuẩn bị rời đi, không muốn mất mặt trong buổi tiệc, Đơn Triết Hạo nhăm mặt nhíu mày.

Cô gái nhỏ nằm trên ghế phụ, không an phận ngồi dậy: “Nói, tại sao? Tại sao? Chẳng lẽ có tiền liền chơi mánh được sao, tôi cho anh biết, tôi nghèo chẳng có cái gì hết, anh mau thả tôi đi!”

Trình độ nhẫn nại của Đơn Triết Hạo bị bức đến cực hạn, xe lau vút trong mưa, hai cần gạt nước lắc lư qua lại, anh không muốn trả lời vấn đề của cô.

Trời mưa như trút nước, trên đường lại kẹt xe, Đơn Triết Hạo không có tính nhẫn nại để đợi chờ, nghiêng đầu nhìn con quỷ say, tâm phiền não càng thêm phiền não.

Thời tiết phiền não, Giản Nhụy Ái cảm giác thân thể lảo đảo muốn ngã, dạ dày khó chịu cuộn trào: “Nôn” vừa nói ra một tiếng, thân thể mềm nhũn, cái trán vô cùng đau đớn, không còn sức lực dựa vào ghế.

‘rầu rĩ. . . . . . ’ Đơn Triết Hạo phát điên, đi tiệc rượu bao nhiêu lần, lần đầu tiên chật vật rời đi như vậy, đều do Giản Nhụy Ái ban tặng, nghĩ tới Giản Nhụy Ái khiến anh cắn răng nghiến lợi.

Xe trước mặt không nhúc nhích chút nào, phiền toái cơ hồ đã được an bài, nổi điên vỗ vào chiếc lưng bên cạnh, hướng về phía Giản Nhụy Ái quát: “Giản Nhụy Ái, cô dám ói, thử nhìn một chút xem.”

Anh xưng cả họ và tên của người trong xe, hôm nay đi tiệc rượu long trọng như thế, nên anh dùng chiếc Rolls-Royce kiểu dáng thể thao mà anh thích nhất, giẫm chân ga vào cái, đây là chiếc xe số lượng có hạn, Giản Nhụy Ái dám ói trên xe, anh sẽ giết cô thật, đây là chiếc xe kỷ niệm à.

Tiếng mưa rơi càng lúc càng lớn, đúng lúc chiếc xe chạy ra ngoài, Đơn Triết Hạo như mũi tên lau về phía trước, quẹo cua cấp tốc, phía sau là những chiếc xe vội vã chạy

Dạ dày Giản Nhụy Ái như bị sóng lớn đánh, quẹo cua vội vã vừa rồi, khiến thân thể cô không thể khống chế được mà khom xuống, đầu hung hăng đập vào cửa thủy tinh, nôn nửa cố nhịn từ nãy giờ, ‘ào’ một tiếng, ói lên xe Đơn Triết Hạo.

Trong nháy mắt, sắc mặt Đơn Triết Hạo như Bao Công mặt đen, tròng mắt tức giận trợn trừng, tâm muốn giết người đã xuất hiện.

Xe sang trọng dừng ở ven đường, Đơn Triết Hạo đưa tay qua chỗ Giản Nhụy Ái đang ngồi ở ghế phụ, ‘phanh’ cửa xe mở ra, anh tức giận, hướng về Giản Nhụy Ái ra lệnh “Cô gái bận, xuống xe.”

Đầu Giản Nhụy Ái khó chịu, mê mang nhìn Đơn Triết Hạo tức giận, ánh mắt thổi qua cơn mưa xối xả như trút nước, không thể tin nhìn ngón tay của anh: “Tôi. . . . . . Đi xuống. . . . . .”

“Không nên dùng ngón tay chỉ tôi!” Đơn Triết Hạo dùng giọng nói lạnh lùng như băng, anh dùng lực bắt được tay của cô, đẩy cô xuống xe, Giản Nhụy Ái thuận thế bị đẩy xuống xe, nhếch nhác ngồi trong mưa, mấy giây, đầu của cô liền bị nước mưa làm cho ướt đẫm.

Anh nhìn cô nhếch nhác, anh biết mình có hơi quá đáng, có chút quá sức rồi, một giây đồng hồ ấy anh muốn bước xuống dìu cô nhưng vươn tay ra, lại thu tay về, cô đã phá hư xe thể thao giá trị của anh: “Thật là mất hứng.”

Xe nghênh ngang rời đi, Giản Nhụy Ái kịp phản ứng, khi xe chạy về phía trước, người từ trong xe ném ra cho cô một bao đựng di động, nện vào người cô khiến cô đau đớn, cô mới thật sự hoàn hồn lại.

Giản Nhụy Ái biết anh là một người đàn ông bá đạo, vô tình ném cô xuống xe, cũng bởi vì cô uống rượu trong bữa tiệc, hại anh mất mặt, anh bỏ cô xuống giữa đem tối, chạy xe lao đi chả thèm quan tâm đến cô, cô tức giận lảo đảo đứng lên.

Trang phục vốn bó sát cơ thể, gặp mưa khiến nó ướt đẫm, cả lễ phục áp sát vào người, nổi bật vóc người yểu điệu hấp dẫn của cô.

Cô luống cuống nhìn màn đêm đen thui, chỉ có ánh đèn và vài chiếc xe lướt qua, nước mưa khiến cơ thể cô ước đẫm, cũng cô từ say khướt tỉnh lại.

Giản Nhụy Ái cầm chiếc di động ước đẫm, không cầm dù, anh không muốn cô không có di động như thế không có lương tâm, cũng bởi vì cô không nhịn được ói trên xe anh, đã bị anh đuổi xuống xem, cô còn nhận được một quả đấm, trong lòng ngập tràn uất ức, nước mắt vì thể không ngừng chảy xuống.

Cô ra sức đi về phía trước, trên mặt không biết bao nhiêu nước mắt, bao nhiêu nước mưa, không biết cô đã đi bao lâu, chẳng biết đến nơi nào, thân thể trở nên nặng nề, đầu vỡ ra rồi, mồ hôi tràn trán, hỗn hợp nước mắt và nước mưa làm cô càng khó chịu hơn.

Cô sợ tới cực điểm, cô mệt mỏi không muốn tiếp tục đi nữa, nhìn ven đường cách đó không xa, có một cây đại thụ lớn, cô vô lực dựa vào gốc đại thụ, tay run rẩy móc điện thoại di động ra.

 

Đầu Giản Nhụy Ái thoáng qua một người có thể cứu mình, người đó không ai khác chính là anh Quyền Hàn của cô, đè xuống phím điện thoại, nghe được có người tiếp máu, vội vã hỏi: “Nhụy Ái, em đang ở đâu vậy? Xảy ra chuyện gì sao?”

Giản Nhụy Ái cố nén nước mắt, nói trong tiếng nấc: “Anh Quyền Hàn, cứu em… em thật khó chịu…”

“Nhụy Ái, em đã xảy ra chuyện gì? Không cần sợ, em đang ở đâu? Anh lập tức đến đón em.” Ống nghe truyền đến một giọng nói vội vã.

“Em đang ở… phố B xxx, đứng dưới đại thụ, anh Quyền Hàn, đến cứu em với.” Giản Nhụy Ái vô lực nói ra mấy chữ.

Quyền Hàn cúp điện thoại, trong lòng sợ tới cực điểm, bên tai quay lại giọng nói yếu ớt vừa rồi của Giản Nhụy Ái, loại âm thanh này chỉ có ngày mất đi ba mẹ cô mới khóc như thế. Anh nắm chặt chìa khóa trong tay định chạy ra ngoài.

Trong phút chốc, anh bị Trác Đan Tinh cản lại: “Anh Quyền Hàn, em cũng muốn đi.”

Anh nhìn Trác Đan Tinh mấy lần, kiên định gật đầu một cái, mang theo cô gái, nếu như Giản Nhụy Ái xảy ra chuyện gì, cũng dễ dàng đối phó hơn.

Hai người nhanh chóng lên xe, vì Giản Nhụy Ái mà lo lắng không yên. Quyền Hàn muốn nhanh chóng tìm được Giản Nhụy Ái, liền lái xe như bay, những nơi xe lái qua bắn ra những bọt nước li ti mờ ảo. Bọn họ quan sát ven đường, sợ thời gian không kịp, sợ mình bỏ lỡ Giản Nhụy Ái.

Hai mắt Đơn Triết Hạo thô bạo nhìn chằm chằm cần gạt nước, những hạt nước bị đánh qua đánh lại tạo thành những hạt thủy tinh nho nhỏ, đen nhánh như màu đêm. Ánh mắt thoáng vẻ nhếch nhác của Giản Nhụy Ái , trong lòng xuất hiện vài tia lo lắng.

Anh cảm thấy đem Giản Nhụy Ái ném ở ven đường, có chút bất cận.

Trong đêm đen, một tiếng thắng xe chói tai dừng lại, xe dùng tốc độ nhanh nhất để quay lại, nước văng khắp nơi. Tốc độ xe cực nhanh, chạy như bay trên đường vắng, chung quanh nhìn chiếc xe điên lập tức tránh xa, sợ hãi nhìn tốc độ xe, cũng sợ xe mình cạo hư xe quý, lại phải bồi thường số tiền lớn.

Quyền Hàn nhìn thấy cô gái núp dưới gốc cây đại thụ, thắng xe gấp gáp, không để ý đến chuyện che dù, chạy như bay xuống.

Giản Nhụy Ái núp dưới gốc cây đại thụ, mưa to tưới vào khiến cô bất tỉnh nhân sự, cô hoảng sợ khi có người bế lên, mơ mơ màng màng nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc của Quyền Hàn, mới nở một nụ cười vững tâm, từ từ nhắm mắt lại.

Cảnh tượng như thế, vây quanh đầu của Đơn Triết Hạo, ánh mắt lạnh lẽo quét qua hình ảnh người đàn ông đang ôm cô gái, nhấp ga rời đi.

Giản Nhụy Ái được Quyền Hàn đưa về nhà, Trác Đan Tinh giúp cô thay quần áo, cô chẳng có chút phản ứng nào cả, mặc cho người khác chơi đùa.

Hai người nhìn thấy Giản Nhụy Ái mơ mơ màng màng, mặt bị đốt trở nên đỏ bừng, tình huống không ổn.

Trác Đan Tinh nhìn Giản Nhụy Ái không rõ cô bệnh gì, đôi mắt trở nên kinh hoàng, nước mắt từ khóe mắt chảy ra.

Quyền Hàn thấy Giản Nhụy Ái sốt cao như thế, lòng như lửa đốt, thấy Trác Đan Tinh lấy nhiệt kế ra, không ngờ sốt tới ba mươi chín độ rưỡi.

Anh cảm thấy không thể hạ xuống, gọi tên Giản Nhụy Ái, cô chỉ hơi mở mắt nhìn anh, Quyền Hàn trở nên khẩn trương, chưa từng gặp cô sốt cao như thế này, vì an toàn của cô mà nghĩ, lập tức mang cô tới bệnh viện.

“Đan Tinh, không nên gấp gáp, chúng ta lập tức đưa Nhụy Ái đến bệnh viện, cô ấy bị sốt đến như thế này, phải chích mới giảm sốt được.”

Quyền Hàn thấy Trác Đan Tinh sợ đến sắp khóc, anh biết mẹ Trác Đan Tinh chính là ngã bệnh qua đời, trong lòng cô vĩnh viễn có một nỗi ám ảnh, anh an ủi cô, đồng thời cũng an ủi chính mình.

Trác Đan Tinh nghe Quyền Hàn nói như thế, vội vã lau nước mắt, gật đầu một cái, thu dọn đồ đạc, sẽ cùng Quyền Hàn và Giản Nhụy Ái đến bệnh viện.

Giản Nhụy Ái phát sốt, toàn thân mềm nhũn, cổ họng khó chịu và đau rát, nhưng cô không phải là người không có ý thức, lúc Quyền Hàn gọi tên cô, cô không có sức lực, lười trả lời mà thôi.Cô nghe rõ đoạn đối thoại của bọn họ, Quyền Hàn muốn dẫn cô đến bệnh viện, sắc mặt cô càng thêm tái nhợt, từ nhỏ đến lớn cô sợ nhất là chích.

Mắt mở to, lôi kéo cánh tay Quyền Hàn: “Anh Quyền Hàn, em không muốn đi bệnh viện.”

Quyền Hàn không muốn mặc cho Giản Nhụy Ái la lối, phát sốt không phải là chuyện nhỏ, nhất định phải đi bệnh viện kiểm tra một chút, nếu không sẽ chết: “Không được, Nhụy Ái, em ngã bệnh rồi, phải đi gặp bác sĩ, nếu không em sẽ rất khó chịu, đã lớn như thế rồi còn sợ chích là sao.”

“Em không đi, em không đi…” Giản Nhụy Ái không nghe lời khuyên của Quyền Hàn, giọng nói khàn khàn lẩm bẩm ba chữ, con ngươi càng ngày càng mơ hồ.

Trác Đan Tinh thấy Giản Nhụy Ái kiên trì như vậy, cũng biết Quyền Hàn hết cách với cô, ở trong phòng tìm được điện thoại di động, gọi tới số 120, bảo một bác sĩ trực tiếp đến nhà, chuyện Giản Nhụy Ái sốt cao không thể kéo dài nữa.

Giản Nhụy Ái trở nên mơ hồ, nghe Trác Đan Tinh gọi bác sĩ, trong cơn hoảng hốt bỗng ngồi dậy: “Em không muốn đi bệnh viện, em không muốn đi bệnh viện…”

Quyền Hàn thấy Giản Nhụy Ái kích động, sợ cô giãy giụa sẽ tự làm tổn thương mình, ra sức ôm thật chặt lấy cô, kềm chế cảm xúc của cô, không để cho cô làm chuyện hại mình.

Giản Nhụy Ái tránh thoát vòng tay của Quyền Hàn, sau khi cô giãy giụa mệt mỏi, mới chậm rãi an tĩnh lại, mơ mơ màng màng nằm trên bả vai Quyền Hàn, hô hấp trở nên suy yếu.

Bọn họ không biết Giản Nhụy Áirốt cuộc xảy ra chuyện gì? Một thân một mình ngồi dưới đại thụ, sợ nó làm thương tổn cô.

Nhưng bọn họ biết từ nhỏ Giản Nhụy Ái sợ nhất là chích, mỗi lần ngã bệnh chính cũng tựa như lấy mạng cô, đem mình giày vò đến chết, cũng đem người khác giày vò đến chết.

Trác Đan Tinh thấy Giản Nhụy Ái đã bình tĩnh lại, an ủi: “Nhụy Ái, không cần phải sợ, cậu phát sốt, không nên kích động, chính không đau đâu.”

Giản Nhụy Ái nghe thấy chích, thân thể không khỏi run rẩy, muốn giãy giụa, nhưng không còn hơi sức để từ chối, náo loạn một chút, cũng mệt mỏi rũ xuống, chỉ có thể nằm trên vai Quyền Hàn.

Bác sĩ đến, kiểm tra một loạt cho Giản Nhụy Ái, lạnh lẽo đo nhiệt độ cơ thể cho cô, khiến cô vô cùng run rẩy.

Quyền Hàn đưa tay đem cô ôm vào trong ngực giống như một đứa trẻ, trấn an cô: “Không cần phải sợ, bác sĩ muốn kiểm tra một chút thôi, không có việc gì đâu.”

Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận