“Còn nữa…” “Tuy trông cô rất thân thiết, nhưng trên thực tế, cô thật tình trong ngoài như một ư?” Ông lão Giang nói những lời này vô cùng nghiêm nghị, sau đó nhìn gương mặt bình chân như vại của Nhan Ôn: “Tôi nói những thứ này, cô không phản bác được chứ gì? Bởi vì trong lòng cô, cô cũng nghĩ như vậy!”
Nếu đổi thành Hề Mạn, hoặc Thượng Quan Lệ, lúc này đã thẹn quá hóa điên rồi.
Nhan Ôn đứng tại đó, không hề dậy sóng tinh thần, vì cô không có sức mạnh và tư cách để phản bác.
Đối với cô mà nói, ông Hải có tư cách để phê bình và dạy dỗ cô, bởi vì địa vị của người ta trong giới giải trí bày sẵn ở đó, cô chỉ là một diễn viên nhỏ bé đóng vài bộ phim mà thôi. “Xem như cô biết tự lượng sức mình, bị tôi nói lâu như vậy, cũng không phản bác tôi, cô hãy ghi nhớ, hiện giờ bị tôi chỉ ra những chỗ thiếu sót, đều là lời nói sau này mà khán giả sẽ nói với cô!” Ông lão Giang lại nhìn Nhan Ôn, giọng điệu hơi dịu dàng lại đôi chút.
Nhan Ôn khẽ cụp mắt, vẫn không hề lên tiếng mà lắng nghe lời phê bình của ông lão Giang.
Người trong đoàn phim đều đứng cạnh đợi xem phản ứng của Nhan Ôn, một số người cảm thấy cô sẽ quay lưng bỏ đi, cũng có người cảm thấy cô sẽ giống với các nữ diễn viên khác uất ức đến nỗi rơi nước mắt, nhưng chẳng ai ngờ rằng, Nhan Ôn cứ đứng yên tại đó, y hệt một học sinh khiêm tốn nhận lời phê bình của ông lão Giang, hoàn toàn không cảm thấy uất ức, mất mặt, bởi vì cô đích thật có chỗ sai..
Nhan Ôn đối đãi với ông lão Giang thế này, trái lại là phương pháp tốt nhất.
Bởi vì sau khi ông lão Giang nói xong vài câu, cảm thấy lời của mình đều đấm lên bông gòn mềm nhũn, cũng sẽ không nhai mãi chuyện này. “Tôi có thể cho cô cơ hội, chịu đựng để cô tiếp tục ở lại đoàn phim, nhưng điều kiện trạo đổi chính là, cô phải tạm thời buông bỏ thân phận nữ chính, làm trợ lý nhỏ bên cạnh tôi, qua một tuần sau, tôi sẽ suy nghĩ xem cô có tư cách thủ vai nữ chính không, đương nhiên rồi, cô cũng có thể bỏ đi ngay bây giờ, dù sao cô cũng có một người chồng giỏi giang, có thể đi về nhà kể khổ với cậu ta.”
Nhan Ôn ngước mắt nhìn sang ông lão Giang, lại quay đầu nhìn Úc Nam, và dứt khoát gật đầu đáp: “Tôi làm.” “Đồng ý nhanh như vậy, một lát sau sẽ không hối hận chứ?” Nói xong, ông lão Giang bật cười đứng dậy, đi ra bên ngoài.
Úc Nam đứng cạnh chứng kiến tất cả, nói nhỏ với Nhan Ôn rằng: “Hay là tôi đẩy lùi cảnh quay của cô về sau?” “Không cần, tôi có thể kiên trì, cố gắng đóng đêm là được, chỉ cần né tránh thời gian với ông lão Giang, tôi nghĩ kiên trì một tuần, rồi xem tiếp tình hình, nếu thật sự do tôi không đủ năng lực, tôi sẽ không vì bản thân mà ảnh hưởng đến đoàn phim.” Nhan Ôn trả lời vô cùng chân thành. “Vậy được thôi, nếu cô không nhịn được thì phải báo cho tôi biết!” Ông lão này rốt cuộc còn giày vò Nhan Ôn tới mức nào nữa? “Vâng.” Nhan Ôn gật đầu nhẹ nhàng.
Sau đó, Anh Muội vội vàng chạy tới: “Thật xin lỗi, chị Tiểu Ôn, em đến muộn rồi, em đã nghe kể câu chuyện lúc nãy, theo em thấy vẫn nên bảo với chủ tịch Giang vụ việc này?” “Không cần bảo với anh ấy, mức độ này, chị có thể tự giải quyết được.” Nhan Ôn nói xong, quay người đi theo hướng của ông lão Giang.
Anh Muội đứng yên tại chỗ than thở: “Đạo diễn Úc, Nhan Ôn của chúng tôi thật sự phải đi làm trợ lý cho ông Hải à?”
Úc Nam lắc đầu, trên thực tế anh cũng chẳng nghĩ thông ý nghĩ chân thật của ông lão Giang, bây giờ chỉ có thể trông cậy Nhan Ôn có thể kiên trì.
Ông lão Giang sống ở một khách sạn do đoàn phim sắp xếp, thế nhưng căn phòng là biệt thự riêng biệt, phong cách trang trí rất tao nhã tinh tế.
Vừa vào cửa, ông lão Giang liền dựa vào ghế xích đu: “Cô biết trợ lý cần làm những việc gì không?” “Làm việc do ông Hải dặn dò.” Nhan Ôn trả lời rất ngoan ngoãn. “Được… Vậy cô đi nấu cơm, tôi đói rồi.” “Ông Hải muốn ăn gì?” Nhan Ôn hỏi. “Không biết, cô làm thử xem, cho đến khi tôi hài lòng mới thôi.” Ông lão Giang khép hờ đôi mắt, lắc lư cây quạt mo trong tay.
Nhan Ôn gật đầu: “Vâng, ông Hải nghỉ ngợi trước đi…”
Ông lão Giang nghe tiếng bước chân càng lúc càng xa của Nhan Ôn, mới mở to mắt, nhỏ tiếng hừ lạnh, hôm qua đi ra ngoài ngọt ngào cả ngày với cháu trai, hôm nay phải nếm trải một chút vị đắng mới được!
Ông lão Giang là người vô cùng kén chọn! Đầu bếp nhà họ Giang có tổng cộng tám người, nhưng vẫn không thể làm hài lòng bao tử của ông lão Giang.
Nhan Ôn là diễn viên, bây giờ bị ép làm trợ lý của ông lão, phụ trách việc ăn uống cho ông ấy, nghe sự sắp xếp của ông ấy, nhưng Nhan Ôn không cảm thấy uất ức, trái lại còn có cảm giác vui vẻ trong hoàn cảnh đó?
Rất nhanh, ông lão Giang đã thấy Nhan Ôn bưng một bát cháo rau củ và hai món xào đi ra: “Ông Hải, ông hãy nếm thử.”
Ông lão Giang lướt sơ, vô cùng bất mãn đập bàn nói: “Tôi bảo cô chuẩn bị cơm nước, cô mang cái này cho tôi ăn? Cô đang đút thỏ ăn ư?” “Ông hãy nếm thử trước đã…” Nhan Ôn không phản bác, mà dâng đôi đũa.
Ông lão Giang không tình nguyện nhìn cô một phen, sau đó cầm đũa nếm thử một miếng, nhưng chỉ một miếng thôi mà đã đột nhiên khiến ông có hứng muốn ăn.
Tên nhóc Giang Tùy An kia không ngờ lại tìm bà xã có tài nghệ nấu nướng thế này, trong bát cháo có vẻ thanh đạm, nhưng ăn vào liền sinh cảm giác hài lòng.
Thế nhưng, ông bắt Nhan Ôn làm trợ lý của ông, chính là để gây phiền phức cho CÔ!
Sao có thể để cô vượt ải chỉ một lần này thôi chứ!
Vì vậy ông lão Giang đè nén dục vọng thèm ăn bát cháo đó, lắc đầu nói: “Không hợp khẩu vị của tôi.” “Vậy tôi làm lại.” Nhan Ôn không hề lý luận nửa lời, quay lưng đi thẳng vào nhà bếp.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!