Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Tình Yêu Quý Tộc

Tối hôm đó, mọi người ai cũng nhận ra trên mặt của cô bé có nhiều vết thương hơn “cần thiết”. Cho dù bị hỏi thế nào, cô cũng không nói ra lí do. Cô không muốn mọi người biết về những gì cô đã trải qua lúc sáng. Cô thầm nghĩ đến những truyện hồi sáng mà trong lòng hơi chút hối hận, có lẽ cô hơi nóng nảy mà thách thức con bé kia. Nhưng dù gì mọi chuyện đã qua, việc đã xảy ra thì cũng đã xảy ra rồi. Từ giờ cô sẽ chuẩn bị tinh thần để đương đầu với những khó khăn trước mắt thôi. Cô mệt mỏi vươn vai rồi đi ngủ sau khi đã làm xong.

Sáng hôm sau, cô tới lớp sớm. vừa đến cô đã thấy trên bàn cô đầy rác bẩn. đám học sinh xung quanh thì cười khúc khích, tỏ vẻ thích thú. Mặc dù tức giận nhưng cô chỉ thở dài một cái rồi bắt đầu dọn dẹp sao cho kịp giờ học. Thấy thái độ bình thản của cô, đám học sinh trong lớp tức lắm nhưng chắc chắn bọn họ sẽ còn nhiều trò đê tiện khác nữa.

Đến giờ ra chơi, Tuyết Nhi bước tới bàn của cô nói:

- Hãy nhớ những gì tao nói hôm qua đấy.

Liếc nhìn con bé đó, cô đáp:

- Tôi không phải là loại thiểu năng đến nổi không nhớ mọi chuyện hôm qua. Giờ cậu không còn gì thì tôi xin phép đi ăn trưa.

Nói xong, cô đẩy con bé Tuyết Nhi ra rồi đi một mạch tới canteen. Ăn trưa xong cô đi thẳng lên sân thượng. Cô bé muốn được yên tĩnh một mình. Ngôi trường mới này có quá nhiều khác biệt so với cô, moi thứ đều quá rắc rối. Ngay ngày đầu tiên đi học, cô đã không yên rồi. Dù có hơi bực mình nhưng cô vẫn cố kìm nén vì đây là điều cần thiết, cô không muốn làm phiền người khác phải quan tâm tới mình. Giờ ăn trưa kết thúc, cô bước vào lớp với chiếc earphone đang còn đeo trên tai, cô không muốn nghe những lời bàn tán, chế giễu của những người xung quanh. Bước đến chiếc bàn, cô thấy có vài người đang đưa ánh mắt hiếu kì nhìn cô, có vài người lại cười khúch khích tỏ vẻ thú vị. Theo linh cảm của cô, thì chắc chắn sẽ có chuyện gì xảy ra. Cố nhắm mắt làm ngơ, cô lấy sách từ trong hộc bàn ra để chuẩn bị cho tiết học sau, bất ngờ cô bé “ah” lên một tiếng. vội rụt tay lại. tay cô đang bị chảy máu, lối vội cuốn sách ra. Nó đã bị xé nát tươm, trên đó là chiếc dao lam mà lúc nãy đã cắt trúng tay cô. Nắm chặt bàn tay đầy máu do vết thương, cô cố kìm nén trước sự “hào hứng” và thích thú của đám học sinh trong lớp. “Nếu bây giờ mà phản ứng thì sẽ càng khiến bọn nó thích thú. Nhất định không” cô bé thầm nghĩ.

Cô xin phép giáo viên đi lên phòng y tế để băng vết thươngn và đồng thời đi xả stress.

Bước vào phòng y tế, cô bất chợt thấy Băng. Anh đang đứng gần tủ thuốc, hình như đang lấy thuốc gì đó. Cô hơi ngạc nhiên không biết làm gì. Anh chợt lên tiếng trước:

- Tay cô bị sao thế?

- Không có gì đâu. Chỉ là do em bất cẩn thôi. Ang ở đây làm gì?

Anh không trả lời mà đi thẳng đến chỗ cô, kéo tay cô lại gần chiếc ghế, anh đẩy cô ngồi xuống rồi lấy bông băng để băng vết thương cho cô. Lúc đó, cô bé chợt khẽ thấy cảm động. Thì ra anh ta cũng không xấu. Mặc dù băng không đẹp bằng của Phong nhưng ít nhất nó vẫn ổn. anh chợt lên tiếng:

- Tôi ghét ai đụng đến người của gia đình tôi.

Cô hơi ngạc nhiên nhưng nghĩ lại cũng đúng, dù gì cô cũng đã kí hợp đồng với tập đoàn AJ rồi mà

Nói xong anh đứng dậy bỏ ra ngoài khi cô chưa kịp cảm ơn.

Cô ở trên phòng y tế đến hết tiết cuối. Một phần do cô không muốn quay lại lớp và một phân cô đang cảm thấy rất mệt. Nằm ngủ thiếp trong cái phòng y tế sang như khách sạn 5 sao này thì thật tuyệt.

Khi cô bật dậy thì mọi người đã ra về từ lâu. Cô vội quay về lớp lấy cặp thì nhận ra rằng cặp mình đã “mất tích”. Có một tờ giấy để trên bàn:

Cặp của mày đang ở trên cây cao nhất trường, ngon thì đi mà lấy.

Cô shock trước hành động đó. Cây cao nhất trường sao. Chẳng lẽ cô phải trèo cây sao. Khẽ thở dài rồi cô cũng lật đật chạy ra cái cây đó.

Cái cây này cũng khá cao, cỡ tâm từ 5-6m và cô có thễ thấy chiếc cặp của mình đang treo trên đó. Bắc thang rồi leo lên cây. Ngồi trên cành cây to nhất, cô cố với chiếc cặp. Chiếc thang bất chợt bị gãy mất cái chân. May lúc đó cô đang ở trên cây, không thì đã bị té rồi. Giờ cô đang ở trên 1 cành cây cao hơn 5m. cô lại rời vào một tình huống dở khóc dở cười của mình. Lúc này cô mới thực sự sợ. Trời cũng đã bắt đầu tối. Cô định liều nhảy xuống, hi vọng sẽ không có gì nghiêm trọng xảy ra. chợt một giọng nói vang lên:

- Cậu đang chơi trò gì trên đó vậy?

Một chàng trai đang đứng cách cái cấy mà cô đang leo không xa lắm. Cô vừa mừng vừa sợ. Anh bước lại cái cây, ngước nhìn cô, anh hỏi:

- Cậu thích trèo cây thế sao?

- Không. Tôi đang bị mắc kẹt trên cây nè. Chiếc thang bị rớt rồi.

Cô nhìn anh với ánh mắt cầu cứu. Anh bật cười, trêu đùa cô:

- Chà, tôi tưởng cậu thích trèo cây như khỉ chứ.

Cô tức giận đến không nói. Cô đang rất bực vì bị bọn kia chơi cho một vố. Cô không nói gì mà chỉ im lặng. Anh nhìn cô một lúc rồi, dang hai tay ra nói:

- Cậu nhảy xuống đi, tôi đỡ cho.

Ngạc nhiên trước lời nói của người đứng trước mặt mình, cô nói:

- Ơ, anh đùa à?

Anh nói nhanh:

- Thế giờ cậu ở trên cây luôn. Tôi đi về.

Vội cản anh lại:

- Ơ không, đừng. làm ơn đi mà. – cô nghĩ lại, dù gì lúc nãy mình cũng tính nhảy rồi mà.

Anh chàng quay lại cười tinh nghịch trước lời thỉnh cầu của cô bé, anh đứng dưới cây và đợi cô bé nhảy xuống. Thoáng lưỡng lự nhưng khi quay đầu lại, cô thấy một con sâu róm đang ở gần đó, cô hét lên rồi nhảy ùm xuống trước sự ngạc nhiên của anh.

- A…a…a….

Cô té, đè lên cậu con trai. Đang còn hoảng sợ do con sâu lúc nãy, cô cứ ôm khư khư anh. (sâu là thứ mà cô bé sợ nhất). Mất một lúc sau cô mới nhận ra hành động khiếm nhã của mình, vội đừng dậy, có nói:

- Xin…lỗi… và cảm ơn.

Nói xong, cô cầm cặp chạy đi mất. để cho anh chàng kia ngồi cười điên cuồng. Lần đầu tiên anh gặp một người ngốc nghếch đến thú vị như vậy.

Tối hôm đó, sau giờ ăn tối, Phong kéo tuột cô bé vào phòng của anh “tra hỏi”

- Hôm nay em làm gì? Tại sao tay em lại bị đứt.

Cô ấp úng trả lời, cố tỏ vẻ bình thường:

- Ơ… à không…có gì đâu ạ. Em lỡ tay cắt trúng cái dao trong giờ thực hành sinh.

Cô bịa đại lí do. Mà cũng đúng là hôm đó cô có tiết thực hành sinh mà. Nhưng Phong vẫn nghi ngờ. Anh nhìn cô chằm chằm để chắc chắn cô nói thật:

- Thật không?

Cô cương quyết trả lời:

- Thật mà. Anh phải tin em chứ. Chắc chắn luôn.

- Ừm… anh tạm tin em nhưng dù gì em cũng phải cẩn thận hơn chứ. Em thật là… Ngày đầu tiên đi thì bị té cầu thang, ngày thứ hai thì bị đứt tay và rách cặp.

Cô cười trừ nhìn anh, gãi đầu có vẻ e thẹn nhìn cô như một đứa bé khi bị bố mẹ phát hiện ra tội quậy phá mà mình đã làm:

- Hihi… có sao đâu anh. Mấy vết thương nhỏ như con thỏ này thì làm gì được em chứ.

Vừa nói cô vừa giơ hai cánh tay ra như kiểu lực sĩ khoe cơ bắp nhưng thật ra là hai cánh tay gầy gầy của cô. Anh khẽ cườ rồi cốc đầu cô, nói dịu dàng:

- Ngốc ạ. Khỏe thì không biết lo cho bản thân mình à.

Cô mỉm cười đáp lại. Cô không biết nói gì. Cô cảm thấy chạnh lòng khi phải nói dối anh nhưng cô không thể nào cho anh biết được sự thất là cô đang rất được “quan tâm” ở trường. nhẹ nhàng nhìn phép rồi cô chuồn thẳng về phòng mình. Làm xong đống bài tập, cô bé nẹh nhàng khẽ vươn vai đứng dậy. Cô sực nhớ mình phải mang đồ uống cho Băng, cô vội chạy xuống bếp. Cô từng nghe bác Kim nói, cậu chủ Băng rất khó tình, không bao giờ làm những gì mình không thích và từ trước giờ cậu ấy chỉ uống mỗi cà phê thôi. Cô ngẫm lại cũng thấy lạ vì từ trước tới giờ cô chỉ pha cacao cho cậu ấy. Không phải vì cô pha cà phê dở mà vì cô thấy uống cà phê vào buổi tối không tốt cho sức khỏe vì thế cô chỉ pha cho cacao. “Hay có khi nào anh ấy đã nhận ra sự “cuốn hút” của cacao như cô không” cô thầm nghĩ. Nhưng thật ra là anh ấy chỉ uống cacao do chính tay cô pha còn lại anh chỉ uống cà phê.

Cốc…cốc…

- Vào đi.  Giọng nói lanh lùng vang lên

Cô bé khẽ đẩy cánh cửa bước vào phòng của Băng. Nhẹ nhàng đặt ly cacao xuống bàn của Băng. Cô lặng nhìn anh đang chăm chú làm việc bên chiếc laptop của mình. Bây giờ, cô thực sự không ghét Băng như ngày đầu tiên mới gặp. Sống chung với anh ấy gần tháng rồi cô dần nhận ra anh ấy không phải là người độc ác. Cái vỏ bọc độc ác, kiêu căng chỉ là do anh ấy xây dựng lên do môi trường sống của anh. Vì thực chất anh ấy cũng biết quan tâm tới người khác chứ như việc anh đã giúp cô bé băng lại vết thương sáng nay” cô thầm nghĩ.

- Vết thương thế nào rồi?

Câu hỏi của Băng đã kéo cô ra khỏi dòng suy nghĩ miên man của mình. Nhìn xuống vết thương rồi cô trả lời:

- Dạ. Nó cầm máu rồi nhờ anh băng dùm em đó. Cảm ơn anh nha.

Cô bé mỉm cười nhìn anh. Lúc này anh mới ngẩn đầu lên nhìn cô. Anh lanh lùng nói:

- Tôi chỉ không muốn trường mình có thêm giọt máu nào trên sàn thôi.

Mặc dù anh nói vậy nhưng cô bé vẫn cảm tưởng như anh ấy đang cố giấu việc gì đó.

- Dạ. Dù gì cũng phải cảm ơn anh chứ.

- Cô rắc rối thật nhỉ?

Cô ngạc nhiên trước lời nói bất ngờ của anh, cô thắc mắc trả lời:

- Dạ?

Không ngước nhìn cô mà cắm cúi vào chiếc laptop anh trả lời:

- Mới ngày đầu đi học, cô đã rất được mọi người “quan tâm” rồi nhỉ.

Giọng điệu mỉa mai của anh lam cô mới sực nhớ đến vụ đó. Cô nói dối:

- Không đâu ạ. Làm gì có ạ.

Liếc nhìn cô anh khinh khỉnh đáp:

- Thật thế sao. Cô tưởng qua mắt được tôi sao?

Ấp úng trả lời:

- Dạ… không… Em xin lỗi.

- Nếu cô rảnh rỗi có thời gian làm mấy truyện đó thì hãy vào hội học sinh đi. Ở đó đang thiếu người.

- Dạ? Không cần thế đâu ạ.

Cô trả lời. Hội học sinh sao? Băng là hội trưởng hội học sinh của trường mà.

- Tùy cô. Giờ cô ra đi, tôi còn phải làm việc.

- Dạ.

Cô nhẹ nhàng rút về phòng mình. Cô không muốn làm phiền Băng nữa. Cô biết Băng nói cô vào hội học sinh là để tránh bớt rắc rối mà cô phải gặp. Thầm cảm ơn anh, cô đi về phòng. Cô không muốn làm phiền anh hay bất cứ ai nữa.

Nhấn Mở Bình Luận